Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 164: Tiếng Đàn Trong Mưa




Rào. Rào. Rào.
Cảnh vật bên ngoài mái đình trắng xóa dưới cơn mưa như trút nước.
Gương mặt Lý Hạo rạng rỡ hẳn lên: “Trở về rồi sao? Nhanh cho họ vào.”
Lê Việt Công ứng tiếng rời đi.
Lý Hạo cho ba người Ngô Công Tài báo cáo nhanh tình hình và dặn dò thêm một số vấn đề mấu chốt, khi thấy thấp thoáng bóng dáng ba anh em Trần Trung Văn đi trên hành lang ngoài cửa Thấu Viên, Lý Hạo cho ba người Lý Thông lui đi tiếp tục chỉnh đốn phòng ngự trong kinh thành.
Ba anh em Trần Trung Văn sóng vai nhau, tiến đến trước chiếc bàn đang nghi ngút khói trầm hương. Trần Trung Văn dẫn đầu ba anh em, dáng đi bình tĩnh, không nhanh không chậm. Trần Trung Vũ khuỳnh hai tay, bước những bước mạnh dạn đi phía bên trái. Trần Huyền Trân thướt tha đi bên phải Trần Trung Văn, hơi chếch ở phía sau. Nàng vẫn đeo tấm vải trắng mỏng che nửa gương mặt, Lý Hạo cho phép nàng có đặc quyền này để vào cung.
Ba người quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Lý Hạo vồn vã nói: “Các ái khanh bình thân, trở về là tốt, trở về là tốt.”
Đợi ba người chậm rãi đứng lên, Lý Hạo thoáng quan sát ba người, mỉm cười: “Chuyến đi có lẽ gian khổ không ít, mặc dù đã về tới kinh đô hoa lệ nhưng vẻ phong trần vẫn còn thể hiện rõ nét trên người các ái khanh.”
Trần Trung Văn cung kính thưa: “Bẩm Hoàng thượng, đối với chúng thần, đó là những trải nghiệm, những bài học vô cùng quý giá mà khó có sách vở nào mang lại được. Không phụ lòng Hoàng thượng, chúng thần đã hoàn thành nhiệm vụ mà Hoàng thượng giao phó.”
Lý Hạo cười ha hả: “Trước đây trẫm từng nói hoàn thành cũng được, mà không hoàn thành cũng chẳng sao, chỉ cần các ái khanh có thể bình yên trở về là trẫm mừng rồi.
Lý Hạo nhìn lướt qua gương mặt chỉ lộ nửa phần trên của Trần Huyền Trân, một hạt mưa còn đọng bên gò má trắng như bạch ngọc của nàng. Không hiểu sao mỗi lần Lý Hạo nhìn thấy nàng thì hắn lại có cảm giác yêu thích ở bên cạnh nàng mãi không muốn rời. Qua mấy tháng cùng Trần Huyền Trân trò chuyện mỗi khi Lý Hạo ghé nhà Trung Văn chơi, Lý Hạo cảm thấy nàng là một thiếu nữ tinh minh, cứng cỏi, đa tài, đa nghệ như chính lời Trần Trung Tá đã nói, nhưng hắn còn cảm nhận được ở nàng một phần dựa dẫm, có chút đa sầu đa cảm, nàng muốn tìm một người có bờ vai thực vững chắc để dựa vào. Phải nói rằng để ươm hạt mầm tình cảm này, Lý Hạo đã bỏ ra rất nhiều công sức, nhưng thành quả của hắn chỉ là một cái nắm tay thoáng qua. Dù cho có thế thôi, Lý Hạo cũng mãn nguyện lắm rồi.
“Trần Trung Vũ ái khanh, xem ra khanh vẫn khỏe mạnh như ngày nào.” Lý Hạo nhìn Trần Trung Vũ cười cười lên tiếng.
Trần Trung Vũ chắp tay, cất giọng ồm ồm: “Bẩm Hoàng thượng, được Hoàng thượng cho đi chuyến này thật là quá sướng. Thần được đánh nhau suốt. Còn được cho lên tiền tuyến đánh giặc nữa. Mỗi lần xung trận, thần đều chém cả chục cái đầu quân giặc.”
Lý Hạo cười ngất: “Ồ, có cả chuyện đấy, khanh kể cho trẫm nghe xem.”
Trần Trung Vũ tự hào kể lể: “Thần vừa đến đất Ô Kim thì đã được hết người này đến người khác thách đấu, ha hả, thần đánh đâu thắng đó, quyết không hổ danh sư phụ Lý Thông.”
Lý Hạo vỗ tay tán thưởng: “Giỏi, giỏi, chắc chắn Lý Thông sẽ rất mừng khi biết tin này. Huyền Trân ái khanh, còn khanh thì sao?”
Trần Huyền Trân yểu điệu đáp: “Thần chỉ đi làm phận cơm bưng nước rót cho hai anh mà thôi, nào có gì để mua vui cho Hoàng thượng.”
“Cơm bưng nước rót? Chứ không phải là nàng khoa tay múa chân, chỉ đạo hai anh của nàng đó chứ?” Lý Hạo giả vờ lộ vẻ sửng sốt.
Trần Huyền Trân cười duyên: “Hoàng thượng còn dám nói. Lúc nãy thần mới tạt ngang nhà, cả nhà của thần toàn là bụi bặm, rong rêu sắp bám đầy nhà hết rồi. Thế mà trước đây, Hoàng thượng từng hứa sẽ dọn dẹp nhà cửa của thần mỗi ngày. Ngày mai, Hoàng thượng phải đến nhà thần dọn nhà giúp thần đấy.”
Lý Hạo xoa cằm, khó hiểu nói: “Không phải chứ, trẫm nhớ có sai người quét tước nhà cửa của các khanh mỗi ngày cơ mà... Á à...”
Đưa ngón tay trỏ lên cao chỉ chỉ Trần Huyền Trân, Lý Hạo cười bảo: “Khanh đó, mới cách xa trẫm có vài tháng đã biết làm mình làm mẩy với trẫm rồi phải không? Để từ từ trẫm phải dạy dỗ cho tử tế lại mới được.”
Trần Trung Văn phẩy tay phải ra sau, khẽ gắt: “Huyền Trân, giữ ý đi.”
Trần Huyền Trân nhoẻn miệng cười, hơi cúi đầu xuống, le chiếc lưỡi đỏ hồng nhỏ xíu của nàng ra lấp ló ở bờ môi rồi nhanh chóng thụt vào. Đối với những người khác, nàng luôn nói chuyện điềm đạm, lễ độ, còn có phần trầm mặc, lạnh lùng, tuy nhiên khi đứng trước mặt bậc đế vương kia, nàng bất chợt biến thành một con người khác, hồn nhiên, vô tư, trong sáng hơn rất nhiều. Có lẽ khoảng thời gian dài trò chuyện với người trong quá khứ đã vô thức thay đổi nàng, như gió thổi mây trôi, như nước chảy đá mòn, khiến nàng không hề hay biết.
“Ha ha ha, thôi bỏ qua đi. Như vậy... mọi chuyện phía Bắc đã giải quyết xong rồi chứ?” Lý Hạo phất tay, cười hỏi.
Trần Trung Văn bình thản trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, mọi sự đều chuẩn bị y theo kế hoạch.”
“À, có lẽ các ái khanh trải qua rất nhiều chuyện kinh tâm động phách, Trung Văn ái khanh kể lại diễn biến sơ lược cho trẫm nghe coi nào.” Lý Hạo biểu hiện sự mong chờ, nói.
Trần Trung Văn chậm rãi tường thuật chuyến phiêu lưu của ba anh em họ Trần.
Trong tiếng mưa rơi, Lý Hạo say sưa nghe câu chuyện, chốc chốc hai người Trần Trung Vũ và Trần Huyền Trân lại chen ngang thêm bớt một số tình tiết, làm cho câu chuyện càng thêm sinh động.
Khi ba anh em Trần Trung Văn rời kinh đô Thăng Long đến vùng Ô Kim, đất của Lý Bát, Trần Trung Văn múa ba tấc lưỡi, giở hết ngón nghề thuyết phục thành công Lý Bát, họp mặt ba thế lực họ Lý, họ Hà và họ Phạm cùng nhau chống các thế lực quân phiệt khác. Sau đó, ba người phải chia ra đi giúp đỡ ba nhà và giữ liên lạc giữa các nhà với nhau. Trần Trung Văn theo Lý Bát, Trần Trung Vũ theo Phạm Lãi, Trần Huyền Trân theo Hà Cao. Ba anh em với các sở trường riêng của mình đã trợ 08njh giúp ba nhà dùng đủ mọi kế sách nhằm chia rẽ hai thế lực họ Đoàn và họ Nguyễn, tạo nên cuộc nội chiến nảy lửa giữa các thế lực lớn nhỏ trong cả nước. Cho đến khi Trần Thủ Độ thọc gậy bánh xe, Trần Huyền Trân nhạy cảm phát hiện có biến, chỉ kịp thông báo cho Trần Trung Vũ giải cứu Phạm Lãi trốn thoát, còn mấy vị quý tử của Lý Bát và Hà Cao không được may mắn như thế, bị Đoàn Thượng, Nguyễn Nộn bắt giam.
Ba anh em lại họp mặt với nhau ở đất Ô Kim cùng với Lý Bát chống lại sự tấn công dữ dội của hai thế lực họ Đoàn, họ Nguyễn. Trước quân lực hùng hậu của hai nhà Đoàn, Nguyễn thì hai nhà Lý, Hà không đánh đôi công trực diện mà chia quân ra trốn vào vùng rừng sâu núi thẳm, tiến hành chiến tranh du kích quấy rối. Có nhà họ Phạm là rơi vào tình cảnh nguy hiểm, các làng mạc họ Phạm quản lý bị Trần Hoằng Nghi đánh cho tơi bời, thôn tính gần hết, thế lực Phạm Lãi đang đứng trước hoàn cảnh bấp bênh hơn bao giờ hết.
“Quả là đáng phục, trẫm không ngờ các khanh phải trải qua nhiều gian nan, vất vả đến vậy. Đổi lại là trẫm, chắc trẫm không thể hoàn thành được nhiệm vụ lần này.” Lý Hạo nghe ba anh em họ Trần kể xong, cất lời cảm thán.
Tinh… Tinh… Tích… Tịch… Tình… Tang…
Tiếng đàn bầu chợt cất lên lúc trầm lúc bổng ở bên kia khu vườn vọng sang, Lý Hạo nhắm mắt lặng yên nghe tiếng đàn thánh thót như hờn như oán, như trách như than.
Đàn bầu, còn gọi là độc huyền cầm, có cấu trúc rất đơn giản, chỉ với một dây căng dài trên mặt đàn, một đầu dây cột dưới đàn, một đầu dây cột vào cần đàn, trên cần có nửa trái bầu. Đàn bầu thường có hình dạng một ống tròn bằng tre, bương, luồng hoặc hình hộp chữ nhật bằng gỗ, có một đầu to, một đầu vuốt nhỏ hơn một chút. Và chỉ với một thanh que nhỏ hoặc miếng gảy trong bàn tay phải, người đánh đàn bầu có thể tạo ra tất cả những điều kỳ diệu nhất về âm thanh. Tiếng đàn bầu có thể diễn tả được mọi cung bậc của tình cảm, mọi nút thắt của tiếng lòng, mọi rung động trong con tim. Âm thanh của đàn bầu cũng mang sức quyến rũ lạ kỳ, có lẽ đó là kết tinh âm điệu lời ca tiếng nói của người Việt, đàn bầu cũng rất giống như con người Việt, gần gụi mà thanh cao, đơn sơ mà phong phú.
Đàn bầu xuất hiện ở nước Việt từ rất sớm, theo sử sách có ghi chép lại, sứ thần nước Việt từng dâng lên vua Đường Đức Tông vào niên hiệu Trinh Nguyên, những năm 785 đến năm 805, chiếc đàn bầu một dây trong lần đi triều cống nhà Đường. Thời nhà Lý, chỉ dùng đàn bầu để đệm cho người hát xẩm, làm thanh bồi cho các khúc ca dân dã.
“Là Trần Nguyên phi, Lý Việt đang dạy nàng ấy đánh đàn.” Lý Hạo lên tiếng, giải thích cho sự tò mò của ba anh em họ Trần.
“Là Trần Nguyên phi? Thần nghe nói Trần Nguyên phi có tài đánh đàn quán tuyệt thiên hạ, khó ai bì kịp, tiếng đàn của Nguyên phi lay động lòng người, có thể khiến cho trái tim của người nghe phải nghẹn ngào thổn thức, vậy mà còn có người đánh đàn cao siêu hơn ư?” Trần Trung Văn ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy, Lý Việt ái khanh không chỉ giỏi về âm nhạc, mà kinh văn sử sách đều vô cùng thấu hiểu, không gì không thông, không gì không biết. Ha ha, Trung Văn ái khanh sẽ càng kinh ngạc hơn nữa khi gặp mặt Lý Việt ái khanh đấy, Trung Văn ái khanh gặp đối thủ rồi, để từ từ trẫm sẽ giới thiệu mọi người với nhau.” Lý Hạo tiếp lời.
“Đã lâu rồi trẫm chưa được nghe tiếng sáo của Huyền Trân ái khanh, giữa trời mưa rơi, tức cảnh sinh tình, trẫm thực muốn được thưởng thức lại khúc nhạc trên trời từ cây sáo của ái khanh lắm.” Lý Hạo cười sảng khoái.
Trần Huyền Trân liếc nhìn Trần Trung Văn. Trần Trung Văn khẽ gật đầu.
Trần Huyền Trân mỉm cười e thẹn đáp: “Nếu như Hoàng thượng không chê, vậy để thần thiếp bêu xấu, dùng tiếng sáo hòa tấu với tiếng đàn của Trần Nguyên phi vậy.”
Nói đoạn, Trần Huyền Trân rút cây sáo ở bên hông, nhẹ nhàng vén tấm khăn trắng mỏng tang, kề lên bờ môi đỏ hồng của nàng, chầm chậm thổi sáo.
Tiếng sáo vi vu cất lên hòa quyện vào tiếng đàn bầu sâu lắng. Tiếng sáo du dương, tiếng đàn trầm lắng đã tấu nên những vần điệu chất chứa nỗi tâm tình của người thiếu nữ đang gửi hồn nhung nhớ người thương.
Trần Trung Văn thoáng quan sát nét mặt, liền hiểu ý vua, chắp tay khẽ tâu: “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng thượng nhắc đến vị cao nhân Lý Việt, thần vừa nghe đã một lòng muốn gặp mặt để thỏa nỗi tò mò. Thần kính xin Hoàng thượng cho thần sang bên kia để được diện kiến cao nhân.”
Lý Hạo khép hờ đôi mắt, hơi nghiêng đầu, phẩy tay: “Khanh lui đi.”
Trần Trung Văn lùi dần về sau, kéo áo Trần Trung Vũ còn đang thộn mặt, đi ra cửa Thấu Viên.
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.