Lý Hạo chìm đắm trong tiếng đàn sáo hợp tấu tới tận khi thanh âm dặt dìu kết thúc mà lòng vẫn lâng lâng, bay bổng.
“Hay, hay lắm.” Lý Hạo vỗ tay, ngợi khen: “Quả là một cặp phối nhạc trời sinh, chỉ là ngẫu hứng đã tuyệt vời đến nhường này, nếu như hai nàng ngày ngày tìm hiểu âm nhạc cùng nhau thì không biết sẽ còn tạo ra những tuyệt khúc nhân gian hay đến nhường nào nữa.”
“Hoàng thượng quá khen, thần chỉ mạo muội bêu xấu mà thôi, sao dám sánh vai với đệ nhất mỹ nhân nước Đại Việt.” Trần Huyền Trân dịu dàng đáp, trong lời nói có chút khiêm nhường, có chút hãnh diện, cũng có chút hờn ghen.
Lý Hạo nhìn vào mắt Trần Huyền Trân, say đắm hỏi dò: “Phải chi nàng cùng với Trần Nguyên phi ở luôn một chỗ với nhau thì hay biết mấy.”
Đôi má Trần Huyền Trân phớt hồng, lí nhí: “Thần thiếp là phận dân nữ, sao dám mặt dày ở rịt trong cung cấm.”
Lý Hạo mạnh dạn dấn thêm một bước: “Cái gì mà phận dân nữ? Giả như nàng muốn… chốn Hoàng cung hoa lệ này sẽ vĩnh viễn là nhà của nàng.”
Nửa gương mặt trắng như tuyết của Trần Huyền Trân chuyển thành màu đỏ lựng, nàng mấp máy môi mãi không nói được thành lời: “Thần… thần…”
“Ha ha, thôi được rồi, nàng có muốn nghe trẫm hát không?” Lý Hạo cười to, đột nhiên chuyển đề tài.
Trần Huyền Trân chớp chớp hàng lông mi cong dài: “Từ xưa đến giờ, thần chỉ biết Hoàng thượng có thể làm thơ, viết chữ, vẽ tranh chứ thần chưa từng biết Hoàng thượng có khả năng ca hát.”
“Trẫm đương nhiên có thể hát, không những vậy, trẫm còn có khả năng đánh đàn nữa. Là Lý Việt dạy trẫm đó, ông ta còn dạy trẫm rất nhiều thứ, những ngày qua trẫm đến khổ với ông ta. Nàng không biết đâu, ông ta bắt trẫm phải học đủ thứ hầm bà lằng trên đời, đau đầu nhất là việc học ngoại ngữ, tiếng Chiêm Thành, Chân Lạp học xong rồi, ông ta còn bắt trẫm học tiếng Anh, tiếng Ấn, tiếng gì gì đâu không à.” Lý Hạo nhăn mặt nhăn mày, lải nhải kể khổ, như một đứa con nhỏ tố cáo với người mẹ đi xa mới trở về nhà. Hắn muốn lôi hết những oan khuất bao ngày qua Lý Việt hành hạ hắn, không cho hắn một giây phút nghỉ ngơi nào. Cũng còn may, buổi tối Lý Việt tha cho hắn đi vui vầy với đám phi tần, chứ nếu không hắn chắc chắn sẽ bóp đầu Lý Việt.
Trần Huyền Trân che miệng cười chúm chím, liếc mắt nói: “Vậy là cũng có người trị được Hoàng thượng sao? Hoàng thượng làm cho thần cũng nảy sinh lòng hiếu kỳ với vị cao nhân Lý Việt này rồi đấy. Mà Hoàng thượng mới nói chuẩn bị hát cho thần nghe, nào, bây giờ Hoàng thượng hát đi, thần rửa tai hầu Hoàng thượng đây.”
Lý Hạo vỗ mạnh tay một cái, lớn tiếng gọi: “Tốt, Lê Việt Công, khanh mang đàn ghita ra đây cho trẫm.”
Lê Việt Công nhanh nhẹn mang đàn ghita dâng tận tay Lý Hạo. Trần Huyền Trân nhìn không chớp mắt chiếc đàn lạ lùng có hình dạng như trái bầu xẻ dọc, trên thân gắn sáu sợi dây bằng sắt trải dài theo khúc gỗ như cái cuống của trái bầu.
Cây đàn ghita này là Lý Hạo nhặt được trong chiếc rương sắt mà Lý Hùng mang nhầm đợt trước.
Tưng… Tưng…
Rất nghệ sĩ, rất tài tử, Lý Hạo đặt cây đàn ngang bụng với điệu bộ phong cách nhất, tay trái đè lên sợi dây trên thanh dài, tay phải đặt lên thùng đàn, ngón tay gảy vài nốt nhạc.
“Nàng thấy chiếc đàn này lạ lẫm lắm đúng không? Đây là cây đàn ghita xuất xứ từ Ai Cập và Babylon, sau này người Tây Ban Nha đã phát triển nó thành một loại nhạc cụ thần kỳ.” Lý Hạo cất lời theo điệu nhạc, mắt hắn khép hờ chăm chú nhìn vào cây đàn.
“Vừa rồi trẫm được nghe tiếng sáo và tiếng đàn bầu, trẫm chợt nhớ tới một bài hát mà trẫm chỉ nghe một lần rồi nhớ mãi không quên, ấy là bài Tiếng Đàn Bầu, giờ nàng thưởng thức bài hát đó cùng với trẫm nhé.” Lý Hạo vừa nói vừa gảy khúc nhạc dạo đầu vào bài Tiếng Đàn Bầu.
Trần Huyền Trân không đáp, gật nhẹ đầu, nàng dường như bị lôi cuốn vào bài hát ngay từ những giai điệu đầu tiên.
“Lắng tai nghe đàn bầu, thánh thót trong đêm thâu.
Tiếng đàn bầu của ta, cung thanh là tiếng mẹ, cung trầm là giọng cha, ngân nga em vẫn hát.
Tích tịch tình tình tang, tích tịch tình tình tang...”
Lý Hạo trầm tư, gương mặt xuất thần, hai mắt mơ hồ phảng phất đang thả hồn ở nơi nào đó như gần như xa, cất tiếng hát tràn đầy tình cảm, mượt mà, mộc mạc.
Trần Huyền Trân như nín thở thưởng thức từng cung bậc thánh thót, cao vút, sâu thẳm tới ám ảnh của mỗi giai điệu trong bài hát.
“Tiếng đàn bầu thuở xưa, cung thương Kiều nức nở…
Than mình chẳng tự do, bi ai dân mất nước, não nuột từng đường tơ, não nuột từng đường tơ...”
Mặc dù có một số từ, một số câu Trần Huyền Trân nghe không hiểu nhưng giọng ca Lý Hạo vẫn dìu dắt cảm xúc nàng khi dâng trào, lúc lại êm đềm đi tới vô vàn cung bậc cảm xúc một cách diệu kỳ.
“Tiếng đàn bầu Việt Nam, ngân tiếng vang trong sáng...
Ôi! Cung thanh, cung trầm rung lòng người sâu thẳm.
Việt Nam, ngời vinh quang, Việt Nam, ngời vinh... quang…”
Tiếng ca của Lý Hạo đã kết thúc từ lâu, tuy nhiên Trần Huyền Trân vẫn dõi ánh mắt nhìn từng hạt mưa rơi rơi ngoài mái đình, đôi mắt vô thần, chưa thoát khỏi dư âm.
“Nàng thấy trẫm hát thế nào?” Lý Hạo cười cười hỏi.
Trần Huyền Trân choàng tỉnh khỏi bến mê, nhìn chằm chằm Lý Hạo, như muốn soi mói Lý Hạo thật kỹ, để tìm ra những đáp án cứ xoay vần trong đầu nàng. Trần Huyền Trân ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói: “Hoàng thượng hát không hay, nhưng tiếng đàn rất hay. Còn bài hát quả là lạ kỳ, thực hấp dẫn, nó như lôi cuốn thần muốn nghe mãi không dứt ra được, còn âm luật của bài hát này là lần đầu tiên thần được nghe, thực khác lạ, khác xa so với sự hiểu biết của thần về âm luật.”
“Có lý nào lại như thế, trẫm hát không hay mà có thể hấp dẫn được nàng muốn nghe mãi không dứt ra được sao?” Lý Hạo đặt bàn tay lên cằm xoa xoa, nhếch mép cười.
Trần Huyền Trân không trả lời ngay, cúi đầu trầm ngâm, lát sau lên tiếng: “Trước khi vào cung, đại nhân Đỗ Kính Tu có nhờ thần một chuyện.”
Lý Hạo thản nhiên hỏi: “Ồ, Đỗ ái khanh hả? Đỗ ái khanh nhờ nàng nói giúp chuyện gì?”
“Đại nhân Đỗ Kính Tu nói rằng ngày mai Hoàng thượng nhất quyết lên đầu thành trực tiếp chống giặc, ngài ấy muốn nhờ thần can gián Hoàng thượng không nên làm chuyện nhất thời hồ đồ như thế. Hoàng thượng là vua một nước, đâu thể đem mình rồng ra làm thân sĩ tốt được.” Trần Huyền Trân khẽ khàng cất tiếng, giọng nói của nàng lúc này rất ngọt ngào, pha lẫn vài phần cứng rắn.
Mắt Lý Hạo xoáy sâu vào ánh mắt Trần Huyền Trân, gật gù: “Trẫm hiểu ý của nàng, nếu như nàng có ý đó… Được, nàng đi với trẫm.”
Lý Hạo đứng thẳng người dậy, bước những bước dài, dáng như rồng đi hổ bước, chỉ vài bước chân đã tới cửa Thấu Viên. Lý Hạo vừa thể hiện khinh công.
Ánh mắt Trần Huyền Trân lấp lánh, nàng xoay người, nhún chân, nhoáng cái là tới phía sau Lý Hạo.
Trần Huyền Trân theo Lý Hạo đi dọc con đường có mái che bám sát ven hồ, qua vài cây cầu nhỏ bắc ngang hồ. Đội ngũ thái giám, lính hầu cung kính bước ở phía sau hai người.
Chốc chốc Trần Huyền Trân lại nghe tiếng chim hót, tiếng suối chảy róc rách từ những hòn giả sơn ở ven đường hoặc những tảng đá lớn nhỏ xanh rêu trồi lên giữa mặt hồ, thể hiện hết nét đặc trưng của khu vườn thượng uyển chốn Hoàng cung.
Đến một dãy nhà có mười một căn xếp thành hình chữ “U”, mười căn nhà chia ra xếp thành hai cạnh, căn nhà lớn nhất nằm ở cuối. Lý Hạo và Trần Huyền Trân tiến vào trong, còn đội lính hầu đứng ở ngoài canh cổng.
Các căn nhà bao bọc xung quanh một cái sân rộng lớn, có sàn bằng gỗ, mái cao che kín. Trên sân xếp hàng loạt những hình nộm bằng gỗ dùng để luyện võ đặt trước mỗi căn nhà, bên trên cửa từng căn nhà khắc tên những loại vũ khí, thì ra đây là dãy nhà dùng để chứa vũ khí của Hoàng tộc. Những căn nhà đều xây theo dạng hình hộp, trên tường và cột điêu khắc các loại vũ khí, các thế võ, các trận hình đối chiến, làm nổi bật lên vẻ hùng dũng và vững chãi.
Đứng trước cửa tòa nhà to lớn ở cuối dãy, Lý Hạo chắp hai tay sau lưng, ngửa cổ nhìn dòng chữ vàng lóa mắt được khắc trên cửa, tự hào đọc: “Vũ Khí Hoàng Tộc, chúng ta vào thôi.”
Két…
Lý Hạo đẩy cửa bước vào phòng chứa vũ khí Hoàng tộc. Trần Huyền Trân theo sát phía sau, trước mắt nàng là một căn phòng có không gian rộng rãi, không khí thoáng đãng,
Trong phòng được xếp vũ khí dựng thẳng đứng trên những giá đỡ thành từng hàng áp sát vào tường với đủ loại vũ khí đao, kiếm, kích, thương, chùy, búa, rìu, giáo, mác, gậy, côn… Trong đó vũ khí thể loại đao là nhiều nhất. Hoàng tộc họ Lý chuyên sử dụng đao.
Giữa căn phòng đặt một bệ thờ lớn, xung quanh đặt bốn thanh đại đao nằm dọc, trên bệ thờ có một thanh trường đao nằm ngang cao hơn hết. Thanh đao màu đen huyền lấp lánh trước ánh sáng phát ra từ những cây đuốc gắn trên những cây cột chống nhà.
Lý Hạo lộ vẻ thành kính chầm chậm bước lên bậc thềm tam cấp, tới trước bệ thờ, đặt bàn tay phải lên cán của thanh trường đao, vuốt ve vài lượt, nắm chặt lấy cán, gân xanh chợt nổi lên ở phần mu bàn tay, nhanh chóng hằn lên cả cánh tay phải, Lý Hạo bặm môi, vận hết sức lực, nhấc bổng thanh trường đao lên cao, bàn tay trái vội nắm lấy phần cán, ngay phía trên bàn tay phải.
Vù.
Lý Hạo cầm thanh đao bằng cả hai tay chém mạnh vào khoảng không một nhát.
“Đây là thanh trường đao Bão Tố, thanh đao đã đi cùng các đời vua họ Lý tung hoành thiên hạ, thanh đao đã làm nên tên tuổi lẫy lừng của tiên đế Lý Thái Tổ khi xưa.” Lý Hạo cất giọng sang sảng, vang vọng khắp phòng.
Khi Lý Hạo nắm thanh đao trong tay, Trần Huyền Trân chợt có cảm giác kỳ lạ mơ hồ, dường như thanh đao đã hòa nhập vào cơ thể Lý Hạo, trở thành một thể thống nhất với Lý Hạo.
Lý Hạo phóng người lên cao, phạt ngang một đường đao. Hai chân vừa tiếp đất, thi triển liên miên bất tuyệt các thế đánh trong pho Cuồng Phong đao pháp.
Trường đao Bão Tố, thanh đao huyền thoại, Lý Công Uẩn không những là kỳ tài võ học mà ngài còn là một bậc thầy rèn vũ khí. Thanh trường đao Bão Tố do chính tay Lý Công Uẩn rèn nên trong ba năm trời gian khổ, thanh đao này không phải được rèn từ loại hợp kim hiếm có nào, chỉ được rèn từ quặng sắt mà thành, nhưng quá trình rèn chính là cả một quá trình lao tâm khổ tứ. Trong thời gian rèn đao, Lý Công Uẩn hầu như ở trong lò rèn, thân trần, liên tục nện những đường búa vào khối sắt nung đỏ, rèn thành hình đao, lại đắp thêm khối sắt mới vào rèn tiếp, có thể thấy đó là công việc khó khăn và đòi hỏi trình độ rèn sắt cao siêu đến nhường nào, cũng chính vì thế sức nặng của thanh đao là không tưởng, khiến cho số người có thể nhấc bổng thanh đao lên chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trần Huyền Trân nhìn không chớp mắt mỗi động tác của Lý Hạo, tấm vải mỏng che mặt của nàng lung lay nhè nhẹ, hơi thở của nàng có chút gấp gáp, phần ngực nàng nhấp nhô phập phồng, con tim nàng bắt đầu loạn nhịp.
Trần Huyền Trân ngạc nhiên theo dõi từng chiêu từng thức mà Lý Hạo đang thi triển, sự lợi hại của thanh trường đao Bão Tố nàng đã được nghe nói đến. Nàng không ngờ Lý Hạo có thể dễ dàng sử dụng thanh đao một cách nhuần nhuyễn đến vậy, mỗi cú chém đao, xoay người, hắn đều có thể thực hiện rất nhẹ nhàng, thoải mái. Trước kia, Trần Huyền Trân chỉ biết đến một vị vua thư sinh văn tài, am hiểu sự đời, giỏi bày mưu tính kế, nhưng đến thời điểm này nàng đã thấy được một mặt khác của vị vua ấy, nàng thấy được sự oai phong, sự dũng mãnh của vị vua ấy. Mỹ nữ trọng anh hùng, xưa nay luôn như thế, nàng cũng là phụ nữ, cần một bờ vai đủ lớn để chở che cho nàng, giờ đây người ở trước mặt nàng đã khiến nàng rung động.
Bình.
Lý Hạo đâm ra ba đường đao nhanh như chớp, thu đao về, dựng ngược mũi đao lên trên, chống cán đao xuống nền nhà.
“Huyền Trân, nàng thấy trẫm đủ khả năng xông pha trận mạc chứ?” Lý Hạo cất cao giọng hỏi.
“Thần thiếp vẫn cho rằng Hoàng thượng không nên làm như vậy.” Trần Huyền Trân lẳng lặng đáp.
“Nếu thế nàng hãy đấu với trẫm một trận thử xem sao?” Lý Hạo cười nói.
“Thần thiếp sẽ tận lực bồi tiếp Hoàng thượng.” Trần Huyền Trân nhún mình phi tới giá đỡ vũ khí, thân hình nàng bay bay đẹp như tiên nga giáng trần, nàng rút thanh kiếm khỏi giá.
Xoạt.
Lý Hạo bước nhanh như gió, rời khỏi phòng, tiếng của hắn vọng lại phía sau.
“Ha ha ha, sảng khoái lắm, chúng ta ra ngoài sân cho rộng rãi.”
Trần Huyền Trân chuyển người, chạy theo, đến khi Lý Hạo dừng lại ở giữa sân, Trần Huyền Trân cũng dừng bước.
“Tiếp chiêu.”
Lý Hạo xoay người như gió cuốn, bổ một đường đao không chút lưu tình thẳng vào người Trần Huyền Trân.
Keng.
Trần Huyền Trân chạm kiếm vào mũi đao, nhún người tránh sang một bên. Lý Hạo đuổi theo không buông, liên tiếp vung đao tấn công không ngừng nghỉ. Bộ long bào màu vàng của Lý Hạo kết hợp với thanh trường đao Bão Tố khi ra đòn tấn công giống như một con rồng vàng đang vần vũ phun ra những làn khói đen.
Các chiêu đao của Lý Hạo trọng ở chữ cương, mỗi một chiêu đều sử dụng toàn lực mà đánh tới. Các chiêu kiếm của Trần Huyền Trân trọng ở chữ nhu, kiếm vừa chạm đao liền rút ra, đâm vào vị trí yếu hại đối phương, thân hình nàng bay múa, lả lướt, lúc đang ở đây, thoáng cái đã tới đằng kia, muốn đánh trúng nàng, là chuyện cực kỳ khó khăn.
Nhất thời, hai người quấn lấy nhau mà chiến, hai bóng người, một vàng, một trắng, bay lượn từ nơi này sang nơi khác, vòng quanh khoảng sân rộng lớn, len lỏi qua các hình nộm gỗ. Hai cái bóng ấy đi tới đâu là các hình nộm gỗ bị chém đứt lìa tới đó, từng bộ phận của các hình nộm nằm la liệt khắp sân.
“Rớt.”
Thình lình, Lý Hạo khẽ quát.
Trần Huyền Trân bỗng nhiên cảm thấy cơ thể lạnh run, như có cơn gió rét buốt đang xoáy vào cơ thể nàng, như có một cơn bão tố đang ập đến, cuốn phăng tất thảy.
Một chiếc khăn trắng lơ lửng bay bay.
Rẹt… Đùng…
Tiếng sấm chợt nổ vang.
Ánh chớp lóe lên, cả khoảng sân như bừng sáng trong khoảng khắc ấy, rọi soi gương mặt tuyệt mỹ vô cùng hiện ra trước mặt Lý Hạo. Lông mày dài xinh cân đối hai bên phối hợp với cánh mũi dọc dừa thẳng tắp, nhỏ nhắn bên trên đôi môi đỏ mọng ướt át, đầy quyến rũ, gò má nàng uốn lượn cong cong như một dải lụa mỏng manh đang phất phới kia. Nàng đẹp, đẹp tới ngỡ ngàng. Sắc đẹp của nàng nếu đem so với Nguyên phi Trần Thị Dung thì người tám lạng, kẻ nửa cân, mỗi người một vẻ, không thể so sánh được.
Trần Huyền Trân bối rối với tay chụp dải lụa.
Keng.
Keng.
Lý Hạo chớp thời cơ đánh bật thanh kiếm trong tay Trần Huyền Trân, vứt luôn yrzTT thanh đao ra xa, một tay đỡ lấy eo lưng thon thả của Trần Huyền Trân, mặt hắn áp sát mặt nàng.
Lần đầu tiên bị một người đàn ông ôm mình, lần đầu tiên mặt nàng kề sát mặt một người đàn ông tới vậy, hơi thở đàn ông xộc vào mũi nàng, Trần Huyền Trân dường như tê dại, toàn bộ sức lực nàng chợt tiêu biến hết, ánh mắt nàng như vô hồn, thẫn thờ nhìn ánh mắt cháy bỏng đối diện.
“Nàng… nàng hãy làm ái phi của trẫm, có được không?” Lý Hạo thì thào.
Trần Huyền Trân yếu ớt nói: “Người… người đã tháo khăn che mặt của thiếp… ưm…”
Lý Hạo áp sát vào bờ môi nàng, hôn một cách cuồng nhiệt.
Trần Huyền Trân gắng cựa mình, cố tìm cách thoát khỏi ma trảo của Lý Hạo. Bộ ngực nàng nhấp nhô lên xuống càng lúc càng nhanh, một tay còn lại của Lý Hạo đặt ngang lưng áp thật chặt, đè sát ngực nàng vào ngực hắn.
Ngón tay trỏ Lý Hạo đặt lên gò má Trần Huyền Trân, rê từ từ qua gò má, xuống cổ, xuống vai, tới thắt lưng, chầm chậm tháo sợi dây thắt lưng…
Ngoài kia trời vẫn mưa, mưa thả từng hạt dài xuống đất, dường như những hạt mưa không còn nặng nề nữa, mà trở nên tươi mới, huyền ảo, tràn đầy sức sống, phải chăng là mưa xuân?
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình