Lịch kịch. Lịch kịch.
Những chiếc xe lầu công thành từ từ lăn bánh. Có tới gần trăm chiếc xe lầu công thành như những con quái thú lừng lững tiến về phía kinh thành từ ba mặt trận.
Lúc đầu, Trần Thủ Độ chỉ cho vài chục chiếc xe lầu đặt rải rác ở hậu quân làm thế nghi binh, nhưng không biết từ khi nào, lại có thêm vài chục chiếc nữa bất ngờ xuất hiện từ trong màn khói mù mịt như ma quỷ đến từ địa ngục.
Mỗi chiếc xe lầu là một tòa tháp khổng lồ di động cao hơn đầu tường thành. Ba mặt trước và hai bên xe lầu được lắp những tấm ván lớn, khi xe chuyển động thì tấm ván có tác dụng che tên bắn từ phe địch, bên dưới tấm ván ở tầng trên cùng được gắn liền với thanh gỗ ngang trên xe, lúc xe đến sát tường thành thì tấm ván này sẽ được đẩy ra móc vào tường thành trở thành chiếc cầu hữu hiệu để quân từ trên xe tràn sang đầu tường thành. Chiếc xe được chia thành bốn tầng, tầng trên cùng giành cho các tay cung đứng nhằm bắn tên vào thành, ba tầng dưới giành cho binh lính đánh cận chiến trú ngụ, mỗi tầng có thiết kế thang để cho binh sĩ trèo lên tầng trên cùng. Bên dưới mỗi chiếc xe có gắn sáu cái bánh xe lớn để nâng đỡ khung tòa tháp và giúp tòa tháp di chuyển. Ở hai bên và phía sau xe có lắp đặt những tay đòn rắn chắc để quân lính nắm vào đẩy đi.
“Dô... hò... dô...”
“Dô... hò... dô...”
Những tên lính cường tráng mặc áo giáp sắt cầm thanh đòn bằng cả hai tay, vừa đẩy chiếc xe lầu nặng nề vừa hô theo nhịp, cả thân người chúi về phía trước, mỗi bước chân đều lún sâu xuống mặt đất.
Rầm rầm... rầm rầm... rầm rầm...
Xe cây phá cổng thành đồng loạt xuất kích lao ầm ầm trên đường đầy đá sỏi, tạo ra những tiếng động xóc nảy ồn ào phát ra từ phía sau những chiếc xe lầu. Xe cây phá cổng thành tuy nhỏ hơn xe lầu nhưng vẫn có hình thù to lớn dọa người, trên chiếc xe đặt cả thân cây cổ thụ có đầu vót nhọn bịt đồng, bên trên đầu xe và hai bên hông của xe được bọc giáp sắt, phía ngoài lại bọc thêm lớp da trâu vừa dày vừa trơn dùng để chống tên chống lửa.
Đi phía sau xe lầu và xe cây phá cổng thành là quân đoàn chủ lực của gia tộc họ Trần, binh đoàn giáp sắt. Hàng ngàn quân lính mặc áo giáp sắt, một tay cầm khiên, một tay cầm kiếm tạo thành hàng trăm hình vuông cỡ lớn phản chiếu vô số tia nắng lóng lánh dưới ánh mặt trời, nện đều những bước chân rầm rập nặng trịch xuống nền đất. Toàn bộ quân lính của binh đoàn này đều được trang bị áo giáp sắt che kín cơ thể, đối với loại quân lính này thì tên bắn từ những tay cung có lực sát thương gần như vô nghĩa.
Theo quy tắc thông thường trong trận chiến công thành thì lúc ngay lúc khơi mào cuộc chiến, chủ tướng sẽ huy động xe lầu và xe cây phá cổng thành kết hợp với binh lính leo thang và binh lính liêm câu, nhưng trong trận này Trần Thủ Độ cho quân lính phổ thông đánh trước hòng vắt kiệt sức quân thủ thành sau đó mới dùng xe lầu và xe cây phá cổng thành như con át chủ bài để phá tan sức phòng vệ nửa vời của quân triều đình.
Khi chuẩn bị tấn công, Trần Thủ Độ rất giảo hoạt sai quân lính thu gom cỏ khô đốt khắp các nơi khiến cho khói lửa mịt mùng toàn bộ chiến trường, nhằm tung hỏa mù, che mắt tầm nhìn của quân triều đình, rồi dựng lên vài chục chiếc xe lầu ở hậu quân tạo thế nghi binh, còn quân chủ lực của Trần Thủ Độ lại nấp phía sau đám khói lửa để rình rập cơ hội như những con hổ ẩn mình trong cỏ rậm.
* * * * * * * * * *
Cổng Nam thành Thăng Long.
Vút. Vút. Vút.
Cơn mưa tên từ những chiếc xe lầu liên tục bắn ra khiến cho quân triều đình ở trên tường thành vô cùng chật vật.
Quân nhà Trần nhờ đứng trên xe lầu cao hơn cả tường thành cho nên sức sát thương của tầm tên bắn từ phía nhà Trần tăng mạnh, thương vong của quân triều đình càng trở nên nghiêm trọng.
3000 quân giáp sắt chầm chậm tiến tới như đàn cá kình vượt sóng giữa biển khơi mà không một ai, không một vũ khí nào có thể ngăn cản nổi.
Ban đầu Trần Thủ Độ dồn đông quân ở cổng Nam để thể hiện quyết tâm đánh chiếm cổng Nam, trong khi đang tiến hành trận chiến lại điều quân sang hai cánh kia nhằm đánh lừa tai mắt quân triều đình, để chứng tỏ hắn muốn đánh cổng Nam chỉ là giả vờ, còn mục đích chính của hắn là đánh chiếm hai cổng Đông và cổng Bắc.
Nhưng thực chất, mục đích cuối cùng của Trần Thủ Độ vẫn là đánh chiếm cổng Nam. Trần Thủ Độ thấy viện quân triều đình từ trong kinh thành đều đã được điều tới hai cổng Đông và cổng Bắc, lúc bấy giờ hắn mới quyết định lật tẩy át chủ bài, dù cho tới lúc ấy Nguyễn Hồng Phong có phát hiện ra bị lừa thì mọi chuyện đã rồi, cả một kinh thành rộng lớn, nói muốn điều quân chạy qua chạy lại tưởng dễ lắm sao? Nếu như điều quân chạy ngược trở về thì trong thời gian ấy đã có biết bao nhiêu biến cố khác phát sinh, không khéo lại mất sạch cả ba cổng thành chỉ trong nháy mắt.
Xe cây phá cổng thành đi sau mà đến trước, băng băng lao tới cổng thành. Không bao lâu sau, những chiếc xe cây đã vượt qua rừng quân dày đặc của nhà Trần đến sát cổng thành.
“Kéo.” Viên quan chỉ huy chiếc xe hô lớn.
Mấy chục tên lính nhà Trần gồng mình kéo thân cây cổ thụ treo trên giá ra phía sau.
“Buông.” Viên quan truyền lệnh.
Những tên lính đó nhất tề buông tay. Thân cây cổ thụ xé gió lao vào cổng thành như tên rời dây cung.
Rầm.
Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
Cổng thành rung lên từng hồi. Khói bụi bay mù. Đất, đá, gạch ngói từ Bj4Cf trên cổng thành rụng rơi lả tả.
“Nắm chắc tay giữ cổng.” Viên tướng triều đình ở ngay phía sau cổng thành Nam gào lớn.
Cánh tay của mấy tên dân binh ôm gỗ tê rần, cơ thể rung bần bật, họ có cảm giác như đầu óc quay cuồng, cả người chao đảo.
“Lấy thêm gỗ lớn chèn vào cổng thành. Mau.” Viên tướng thét to.
Dân binh triều đình, người ôm kẻ giữ những thân gỗ lớn chắn xéo vào cổng thành, một số khác đang hối hả vác thêm gỗ chắn vào cổng tạo thành bức tường gỗ phía sau cổng.
Quân lính triều đình trên đầu thành ném gỗ, đá, bắn tên xuống chiếc xe cây phá cổng thành đều không có tác dụng gì mấy. Những chiếc khiên ở trên đầu xe đã che chắn hầu như toàn bộ các vũ khí tấn công tầm xa. Việc đổ dầu rồi châm lửa đốt xe cũng không mang lại hiệu quả, bởi lớp da trâu bọc kín lớp bên ngoài xe đã phát huy tác dụng chống lửa rất tốt. Còn quân lính nhà Trần không may bị trúng tên hoặc bị lửa thiêu chết thì ngay sau đó liền có hàng loạt kẻ khác lao vào thay thế, quân nhà Trần đông hơn quân triều đình nhiều lắm, mà tên nào tên nấy đều liều mạng coi chết như về.
Với mỗi tiếng “kéo”, “buông” ở ngoài cổng vọng vào là mỗi lần cổng thành run rẩy chực vỡ nát, cả thân hình đám dân binh giữ cổng đều rung theo từng nhịp. Dường như ngày tận thế sắp tới rồi.
* * * * * * * * * *
“Trần Thủ Độ, ngươi giỏi lắm. Nguyễn Hồng Phong quả không phải là đối thủ của ngươi, thật tiếc khi ta không thể sử dụng một kỳ tài như ngươi. Một núi không thể có hai hổ, ở nước Đại Việt này, giữa hai chúng ta, chỉ một người được phép làm chúa tể mà thôi.” Lý Hạo nhìn những chiếc xe lầu như con quái vật khổng lồ đang khạc ra từng chùm mưa tên, những cú phá thành như trời giáng của xe cây, binh đoàn giáp sắt đang lừ lừ dấn bước, lẩm bẩm.
Lý Hạo phất tay: “Truyền lệnh của trẫm cho toàn quân, tới lúc gia tộc họ Cao xuất thế rồi.”
Cờ lệnh trên đầu thành cổng Nam vẫy liên hồi.
Tùng… Tùng… Tùng…
Trống trận triều đình nổi.
Dọc các tường thành, những tấm vải bạt phủ trên những đồ vật cồng kềnh được kéo ra.
Kịch. Kịch. Kịch. Kịch.
Phía trên đầu tường, từng chiếc nỏ to lớn kềnh càng xuất hiện, thân nỏ làm bằng gỗ, đầu nỏ có cả trăm lỗ bắn. Bên cạnh mỗi chiếc nỏ có một người của gia tộc họ Cao đứng chỉ huy.
Binh lính triều đình nhanh chóng tra tên vào lỗ bắn, cơ quan trên nỏ lên nòng.
Mũi nỏ hướng vào các mục tiêu định sẵn.
“Bắn.” Viên tướng triều đình ra lệnh công kích.
Hàng trăm, hàng ngàn mũi tên từ các cỗ máy bắn nỏ đồng loạt bắn ra. Mũi tên trong nỏ được bắn đi với tốc độ cực mạnh. Quân lính nhà Trần đổ rạp thành từng mảng lớn. Mũi tên từ nỏ xuyên qua cơ thể của hai ba tên lính mới cắm sâu vào mặt đất.
Ngay cả binh đoàn giáp sắt cũng phải giảm bước tiến trước nỏ thần, chiếc khiên gỗ mà quân lính nhà Trần cầm không ngăn nổi sức công phá từ tên của nỏ bắn ra, mũi tên xuyên qua khiên cắm sâu vào đầu tên lính xấu số, còn may là mũi tên không xuyên phá được giáp sắt, chỉ gây ra những cơn đau điếng cho quân lính bị bắn trúng.
Tiếc là cỗ máy bắn nỏ để trên đầu tường thành không thể điều chỉnh góc độ để bắn được những mục tiêu ở gần, vì vậy xe cây công thành không phải hứng chịu sự công kích của nó.
“Nỏ Thần Liên Châu? Gia tộc họ Cao quy thuận triều đình từ khi nào? Ta nghe giang hồ truyền lưu gia tộc này chịu một lời nguyền nào đó mà không thể xuất thế ganh đua với đời cơ mà? Uy lực của Nỏ Thần Liên Châu quả là ghê gớm. Năm xưa, sau khi Cao Lỗ tuẫn quốc thì không còn ai nắm được bí mật của Nỏ Thần. Hừ, Liên Cơ Nỗ do gã thất phu Gia Cát Lượng chế ra mà bọn người Hán luôn miệng ca tụng thật ra cũng chỉ là bản mô phỏng của Nỏ Thần Liên Châu do tên Trọng Thủy ăn cắp mang về phương Bắc, uy lực so với Nỏ Thần Liên Châu còn kém xa lắm.” Trần Thừa vân vê cằm.
“Thời thế đổi thay, không có gì là bất biến. Thế nhưng tộc trưởng chớ lo, tuy Nỏ Thần Liên Châu có khả năng bắn bao trùm cao nhưng thời nay đâu còn như thời xưa của Cao Lỗ. Tộc trưởng hãy xem, Nỏ Thần Liên Châu chỉ có khả năng gây sát thương với bộ binh áo vải, còn đối với binh đoàn giáp sắt của chúng ta thì không hề hấn gì cả. Tộc trưởng xem, Nỏ Thần Liên Châu bắn vào xe lầu cũng như muối bỏ bể mà thôi, xe lầu của chúng ta được thiết kế cực kỳ vững chắc, hừ, vài trăm mũi tên cỏn con mà muốn ngăn bước tiến của xe lầu sao? Một điều nữa là theo như tình hình quân ta báo lại, ở cả ba mặt thành chỉ có mười mấy chiếc máy bắn nỏ, chứng tỏ bọn chúng tiến hành chế tạo chưa lâu, chắc chắn sẽ còn nhiều sai sót. Mặc dù vậy, sự xuất hiện đột ngột của gia tộc họ Cao càng chứng tỏ sự thâm trầm của Lý Sảm, tên hôn quân này càng lúc càng khó đoán. Để xem Lý Sảm sẽ xuất chiêu gì tiếp theo.” Trần Thủ Độ nheo mắt nói.
“Hử? Cái gì ló ra trên kia?” Trần Thừa ngước mắt trông những vật thể có hình dạng kỳ quái xuất hiện trên đầu tường thành.
Trần Thủ Độ không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn, một cảm giác bất an chợt trỗi dậy trong lòng hắn.
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình