Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 172: Trống Đồng Thanh Hóa Xuất Thế - Súng Thần Công Nổ Rung Trời - Thơ Thần Bất Hủ Vọng Vang




Tùng...
Tiếng trống đồng thật lớn át tất cả tiếng gào thét hô hào, át tất cả tiếng binh đao chém giết.
Tiếng trống đồng trầm hùng vang dội khác xa so với những tiếng trống đồng khác. Tiếng trống đồng này kéo dài, vang xa, xa mãi, tưởng chừng như có thể vang vọng khắp Đại Việt.
Giữa quảng trường tại Hoàng Thành Thăng Long, trên đỉnh tòa tháp gỗ được thiết kế theo hình kim tự tháp cao mười lăm thước, có một chiếc trống đồng khổng lồ được đặt chễm chệ giữa đỉnh ngọn tháp. Chiếc trống đồng có thân cao hai thước, bề mặt dài ba thước, trọng lượng nặng tám tấn, với hàng nghìn hoa văn, họa tiết vẽ người Việt cổ, chim Lạc, hươu nai, tạo nên dáng vẻ vô cùng oai phong, uy vũ, toát nên toàn bộ văn hóa, hào khí của dân tộc Việt.
Lý Hạo đặt tên cho chiếc trống đồng khổng lồ này là trống đồng Thanh Hóa, để tôn vinh về nơi chốn sinh ra chiếc trống đồng lớn nhất thế giới trong tương lai, đó là tỉnh Thanh Hóa. Lý Hạo đã tận mắt tham quan chiếc trống đồng ấy do nghệ nhân đúc đồng Lê Văn Bảy đúc nên. Hắn khao khát sẽ được sở hữu một chiếc trống như thế, vì vậy ngay khi Lý Việt xuất hiện, hắn liền yêu cầu Lý Việt chế tạo cho hắn chiếc trống đồng Thanh Hóa như lúc này đây.
Tùng... Tùng... Tùng...
Hiện tại, mấy chục chiếc trống đồng lớn khác xếp trên các bậc thang bên dưới của tòa tháp kim tự tháp vây xung quanh chiếc trống đồng Thanh Hóa nhất tề ngân vang.
Tùng... Tùng... Tùng...
Âm thanh của trống đồng, âm thanh thúc giục lòng người dân tộc Việt, âm thanh của hào khí con người Việt, nổi lên khắp bốn mặt kinh thành Thăng Long.
Chính lúc ấy, trên khắp ba mặt trận, hàng chục tiếng nổ rung trời đồng thanh vang vọng.
Đùng. Đùng. Đùng. Đùng.
Âm thanh như tiếng sấm thét tận trời cao, khiến cho tai của toàn bộ quân lính trên chiến trường gần như ù hẳn.
Một đám binh lính vác giáo, ở giữa trận phe nhà Trần, bị bắn tung lên trời la hét thất thanh.
Một chiếc xe khiên đang che chắn tên cho binh đoàn giáp sắt bị thủng một lỗ lớn, phía sau lỗ thủng là một đường dài máu tươi, quân lính mặc giáp sắt bị nát vụn, đầu, cổ, tay, chân rơi vãi lủng lẳng.
Một chiếc xe lầu đang lừng lững tiến tới không gì cản nổi chợt đổ sụp. Âm thanh gãy đổ răng rắc của các thanh gỗ va đập nối tiếp phát ra. Quân lính trên xe lầu rơi tự do từ trên cao xuống kêu la í ới, va vào gỗ, đập đầu vào nhau, ngã đè lên mình đối phương. Khi chiếc xe lầu hoàn toàn sụp đổ thì quân lính ở trên xe đều trọng thương hoặc tử trận.
“Tiếp tục, bỏ đạn vào nòng súng.” Những người chỉ huy họ Cao đứng bên cạnh những vũ khí phát ra tiếng động rung trời kia, lớn tiếng nói.
Những vũ khí ấy được làm hoàn toàn bằng đồng, có thân dài hình trụ, nòng trơn, phía sau thân hơi phình to có hình nón được thiết kế đặc ruột rất dày. Thân vũ khí đặt trên xe gỗ hai bánh, phần nòng vũ khí ló ra ở lỗ châu mai.
Súng thần công, đây chính là súng thần công do gia tộc họ Cao sáng chế. Có tất cả ba mươi khẩu súng thần công đặt trên ba mặt thành Đông, Nam, Bắc, mỗi thành đặt mười khẩu.
Quân lính nhanh chóng nhét hỏa diêm vào đuôi súng, dùng cái que dài chọc vào họng súng ở phía trước để nén chặt, rồi khệ nệ bưng hòn đạn làm bằng gang hình cầu bỏ vào họng súng.
“Chuẩn bị... bắn....” Viên quan chỉ huy họ Cao thét dài.
Quân lính châm lửa vào mồi nổ ở một ống nhỏ gần cuối khẩu súng thần công.
Đùng. Đùng. Đùng.
Một loạt súng nữa tiếp tục gào thét.
Mỗi một tiếng súng phát nổ như tiếng sấm động trời gầm, phảng phất như toàn bộ thần linh đang giận dữ.
Súng thần công, loại vũ khí khủng khiếp lần đầu tiên xuất hiện trước mắt thế nhân, làm cho quân lính nhà Trần dấy lên một nỗi sợ hãi không tên.
Mỗi tiếng đùng đùng phát ra là có một đám lính nhà Trần bay đầu, nát chi. Mỗi tiếng đùng đùng phát ra là có một nhóm quân táng mạng. Mỗi tiếng đùng đùng phát ra là có một chiếc xe lầu sụp đổ.
Hí... hí... hí...
Tiếng ngựa hí ngân dài.
Con ngựa trắng của Trần Thủ Độ chồm người, tung vó lên cao, ánh sáng mặt trời chiếu vào thân mình trắng toát của nó càng tôn thêm vẻ lộng lẫy lạ kỳ.
“Hỡi ba quân tướng sĩ, không có gì phải sợ hãi, thứ vũ khí kia chỉ gây ra tiếng động lớn dọa người vậy thôi, hãy xem, thương vong của nó gây ra đâu có gì đáng sợ, nó chỉ qxO6p bắn ra được một cục sắt nhỏ. Hãy xem trên tường thành kia, quân triều đình chỉ có vài thứ vũ khí đó, sẽ chẳng tạo ra bao nhiêu thương tổn cho quân ta. Hỡi ba quân tướng sĩ, quân triều đình đã rệu rã, tinh thần đã sụp đổ, thứ vũ khí kia chính là thứ vũ đáng chê cười cuối cùng mà chúng có thể mang ra sử dụng. Chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về quân ta.” Tiếng nói của Trần Thủ Độ vang vang khắp ba quân.
“Lệnh cho toàn quân xuất trận.” Trần Thủ Độ thét vang.
Tùng... Tùng... Tùng...
Trống trận nhà Trần dồn dập.
Trong màn khói lửa mù mịt, rừng cờ hiệu của quân nhà Trần bay phấp phới, vô số người xuất hiện phía sau màn khói đen như âm binh trỗi dậy.
“Toàn quân xuất trận.”
“Toàn quân xuất trận.”
“Toàn quân xuất trận.”
Toàn bộ quân lính nhà Trần gầm lớn, tròng mắt vằn vện long sòng sọc, lao ầm ầm như cuồng dại về phía kinh thành.
“Toàn quân xuất trận? Trần Thủ Độ, hắn điên cuồng rồi.” Lý Hạo siết chặt cán đao, nhảy khỏi lầu ba trên đầu tường thành cổng Nam, tung người xuống phía dưới, hòa mình vào những binh sĩ triều đình đang đứng chen chúc trên tường thành.
* * * * * * * * * *
Khốc liệt.
Trận chiến thành Thăng Long tiến vào giai đoạn chiến đấu đổi mạng khốc liệt nhất.
Thủy triều.
Quân nhà Trần như những cơn sóng thủy triều vỗ ầm ầm vào kinh thành Thăng Long.
Trong làn mưa tên từ Nỏ Thần Liên Châu, trong tiếng đì đùng từ súng thần công, quân nhà Trần ngã xuống liên tục, ngả rạp liên hồi, nhưng vẫn không có một tên lính nhà Trần nào lùi bước.
Hằng ha sa số quân lính nhà Trần vẫn nối tiếp bước chân của nhau chạy như bay trên con đường ngập ngụa máu.
Lá cờ hiệu nhà Trần vẫn còn tung bay ở phía trước thì quân lính nhà Trần vẫn còn tiến lên, không bao giờ hối hận, dù cho có chết.
Hự.
Lý Hạo đâm thủng ngực một tên tướng quân nhà Trần, quét mắt nhìn quanh, quân nhà Trần đã trèo lên đầu thành cổng Nam, đang giành giật từng đoạn tường thành với quân lính triều đình.
Ở hai bên Lý Hạo, Lý Hùng và Lê Việt Công thi nhau đại triển thần uy.
Lý Hùng vung búa đập nát đầu tên lính nhà Trần bên cạnh, chạy huỳnh huỵch lại đống đá ở gần đó, xuất ra kình lực kinh người, dùng hai tay bê tảng đá to bằng hai người ôm lên cao quá đầu, ném vào chiếc xe lầu đã đến sát đầu thành đang chuẩn bị thả thang gỗ xuống. Tảng đá lớn nện vào giữa thân chiếc xe lầu, các thanh gỗ trụ của xe lầu gãy rời khiến cho chiếc xe lầu lập tức vỡ vụn.
Lê Việt Công giết địch vô cùng thảnh thơi. Thanh kiếm mỏng trên tay Lê Việt Công như con rắn nhỏ chập chờn giữa không trung, đi tới đâu là cứa đứt cổ hoặc đâm thủng đầu quân địch tới đó. Cơ thể Lê Việt Công uốn khúc như ma mị, lách mình qua mọi kẽ hở của quân lính nhà Trần mà hạ sát đối thủ.
Vút.
Trần Huyền Trân bay người qua lại, ra đòn nhanh như gió mùa xuân, mùi hương tỏa ra từ cơ thể nàng hòa vào mùi máu tươi nồng nặc ở xung quanh tạo ra không khí thật đặc biệt. Trần Huyền Trân liên tục lướt mình tới những nơi quân triều đình thất thế, trợ giúp cho quân triều đình chống giặc.
Trần Trung Vũ vung thanh đao lớn chém bay đầu tên lính trước mặt, tay còn lại bẻ gãy cổ tên lính bên cạnh. Ngay sau đó, ba tên lính nhà Trần huy đao xông tới thì Lý Hùng ngay lập tức chém thẳng thanh đao lớn vào ba cây đao của quân nhà Trần. Ba thanh đao văng khỏi tay những tên lính kia, cơn gió vù vù ập tới, đầu của ba tên lìa khỏi cổ.
Ở một số nơi, một số chiếc xe lầu đã tiếp cận tường thành, thả thang cập vào bờ tường thành, binh đoàn giáp sắt ẩn mình trong xe lầu ào ạt tràn sang.
Ầm.
Một khẩu súng thần công bỗng nhiên phát nổ. Toàn bộ quân lính triều đình đứng xung quanh đều tử trận đương trường. Bởi vì đây là loạt súng thần công được sản xuất đầu tiên nên còn nhiều sai sót, cộng thêm lý do khẩu súng bị sử dụng quá độ, phải bắn liên tục trong cường độ cao nên sự việc tự phát nổ đã xảy ra. Thật đáng tiếc, một nhân tài kỹ thuật của gia tộc họ Cao cũng chết trong tai nạn đó.
Rầm. Rầm. Rầm.
Xe cây công thành của nhà Trần giáng một đòn trầm trọng cuối cùng vào cổng Nam kinh thành.
Ầm.
Vỡ rồi. Cổng Nam kinh thành vỡ rồi.
Quân lính triều đình đứng trên đầu thành cảm giác như có một cơn động đất mới phát sinh, đất dưới chân rung chuyển lắc lư dữ dội.
Khói cát đất đá cuốn mù mịt tung trời.
“Giết.”
Quân nhà Trần hò hét xông qua cổng thành.
“Cổng thành vỡ rồi. Quân ta tất thắng.” Viên tướng nhà Trần chém chết tươi một tên dân binh triều đình đứng chết lặng như trời trồng phía sau cổng, lao tới, vung đao chém không ngừng vào lưng đám dân binh chạy tán loạn trước mặt.
Binh đoàn giáp sắt của nhà Trần nện bước chạy ào ào tới, tấn công binh lính triều đình cầm giáo đang dàn hàng phòng thủ đằng sau tường thành, một số khác phóng người lên những bậc thang dẫn lên đầu tường thành, cùng với quân nhà Trần ở phía trên tường thành vung vũ khí chém giết lính thủ thành.
Vào thời khắc đó, một bóng trắng bay vút như chim hạc đứng chênh vênh trên đỉnh tòa lầu cổng Nam. Người ấy là một lão già, tay cầm phất trần màu trắng, có râu tóc trắng bạc phơ phối hợp với bộ đồ trắng kiểu đạo sĩ.
Thân hình lão đạo sĩ phiêu dật đón gió, mơ hồ mông lung, tay vung phất trần, chậm rãi ngâm: “Sông núi nước Nam vua Nam ở.”
Tùng...
Tiếng trống đồng rung động ngân theo nhịp.
“Rành rành định phận tại sách trời.”
Tùng...
Mỗi một lần ngắt câu là một tiếng trống đồng ngân rung, kích thích nhiệt huyết sôi trào vọng lên.
“Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm.
Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời.”
Tiếng ngâm của lão đạo sĩ không lớn nhưng truyền khắp kinh thành, truyền vào tai quân lính triều đình, truyền vào tai quân lính nhà Trần, truyền vào tai mỗi người dân đang run rẩy sợ hãi nấp trong từng căn nhà ở kinh thành Thăng Long.
Láo nháo ăn một pháo :lenlut

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.