Mục đích cuối cùng của Lý Hạo chính là nhổ cỏ phải nhổ tận rễ sâu. Trong sử sách chép lại, câu nói “Nhổ cỏ phải nhổ tận rễ sâu” là câu nói kinh điển của Trần Thủ Độ khi ép buộc Lý Huệ Tông phải treo cổ tự vẫn trong chùa Chân Giáo. Lý Hạo luôn khắc cốt ghi tâm câu nói ấy.
Với lực lượng nắm trong tay, Lý Hạo hoàn toàn có thể đánh lui quân nhà Trần về Hải Ấp, nhưng một khi làm như vậy thì cuộc chiến với quân nhà Trần sẽ diễn ra dai dẳng kéo dài. Hắn không muốn như thế, hắn muốn phải giải quyết mọi hậu hoạn trong trận chiến quyết định lần này và hắn muốn trừ khử được tất cả những lực lượng chống đối khác, hắn muốn nắm giữ hoàn toàn thế cục đất nước.
Để làm được như thế, Lý Hạo đã đặt ra một mành lưới cực lớn dẫn dụ Trần Thủ Độ bước từng bước sa vào mành lưới, khiến cho quân nhà Trần bị cuốn chặt vào trận chiến thành Thăng Long, lúc mà quân đội nhà Trần dùng toàn lực tấn công vào thành cũng là lúc Lý Hạo kéo lưới, kích động lòng dân vùng lên cuốn chặt lấy binh lính nhà Trần, viện binh triều đình bất ngờ xuất hiện bao vây quân nhà Trần, muốn một đòn diệt sạch đoàn quân chủ lực của nhà Trần, giết chết toàn bộ thành viên chủ chốt của gia tộc họ Trần.
Hóa ra trong trận chiến Đồng Than, quân triều đình thua chạy chính là chủ ý của Lý Hạo, hắn đã chỉ đạo cho Nguyễn Hồng Phong phải vờ thua như thật để quân triều đình tự tan rã chạy tứ tán, sau đó các tướng lĩnh dưới trướng của Nguyễn Hồng Phong và anh em nhà Lý Việt mới tản ra tập hợp từng đội quân nhỏ rải rác ở các nơi, lén lút bám theo sau quân nhà Trần, khi hội quân cùng đoàn viện binh đến từ Nghệ An do tướng Lý Bất Hối chỉ huy, mới thần tốc tiến đánh vào mặt sau của quân nhà Trần.
Còn ở mặt trận phía Bắc, khi quân của Nguyễn Nộn, Đoàn Thượng đang dốc sức tấn công trên đất Ô Kim và đất Quy Hóa thì bỗng đâu xuất hiện một lượng lớn người dân tộc miền núi đánh lén ở mặt sau, làm cho quân của Nguyễn Nộn, Đoàn Thượng trở tay không kịp, thương vong thảm trọng. Nguyễn Nộn và Đoàn Thượng bở vía, phải vội vã rút quân. Lý Bát, Hà Cao rảnh tay, nhanh chóng hội quân cùng người dân tộc miền Bắc dựng cờ Cần Vương, ứng cứu thành Thăng Long.
Vốn là Tô Trung Từ có ý định tạo phản từ lâu nên đã ngấm ngầm thống nhất các châu, các động, các trại ở miền núi phía Bắc, quy toàn bộ các dân tộc anh em miền núi phía Bắc về một mối đứng dưới sự lãnh đạo của gia tộc họ Tô. Chỉ là cuối cùng lại tiện nghi cho Lý Hạo, khi Tô Trung Sang thần phục Lý Hạo thì nghiễm nhiên Lý Hạo cũng có thể toàn quyền điều động liên minh các dân tộc miền núi phía Bắc tiếp viện kinh thành.
Lúc viện quân triều đình kéo tới bao vây chặt như nêm cối thì tinh thần chiến đấu của quân nhà Trần đã rơi xuống vực sâu vạn trượng. Từ trong kinh thành, quân nhà Trần bị nhân dân thành Thăng Long phản công đánh bật khỏi kinh thành. Quân nhà Trần xoay lưng tháo chạy, nhưng đối mặt với họ lại là đội viện binh đông đảo. Bị giáp công hai mặt, quân nhà Trần nhanh chóng bại vong.
Trần Thừa bị loạn tiễn bắn chết, mũi tên xuyên qua giữa trán Trần Thừa, giấc mơ tộc trưởng của Trần Thừa đã thành, nhưng giấc mơ Hoàng đế thì vĩnh viễn chỉ là giấc mơ, Trần Thừa phải ngậm ngùi ôm hận, rời xa cõi hồng trần. Cánh quân do Trần Đình Vang chỉ huy bị anh em Lý Việt bao vây đánh cho tơi tả, Trần Đình Vang bị anh em Lý Việt quần công đến chết. Trần An Bang không thể thoát khỏi số kiếp bị Lý Bát, Hà Cao vây công bắt sống.
Trần Thủ Độ hiển lộ thần uy dẫn binh đoàn giáp sắt mở một đường máu, đánh thủng màn lưới bao vây kín kẽ do Nguyễn Hồng Bàng chỉ huy.
Lý Hạo dẫn quân triều đình truy sát không tha.
Trần Thủ Độ kéo quân tháo chạy cả một quãng đường dài. Tuy nhiên, tới chiến trường Đồng Than, chiến trường mà quân triều đình bị đánh cho tan tác, thì quân nhà Trần đã bị quân triều đình vây kín bốn mặt, không còn đường tẩu thoát.
* * * * * * * * * *
Ánh tịch dương mờ ảo.
Đứng trên đỉnh ngọn đồi nhỏ, Trần Thủ Độ đảo mắt nhìn quanh, khoảng 160 dũng sĩ họ Trần còn sót lại vẫn kiên cường bất khuất nắm chắc thanh kiếm trong tay, gườm gườm đối mặt với biển người quân lính triều đình đứng vây xung quanh ở dưới chân ngọn đồi.
“Ha ha ha ha...” Trần Thủ Độ ngửa mặt cười dài bi phẫn, thét lớn: “Lý Hạo Sảm, ngươi có dám đấu với ta một trận hay không...”
Chữ “không” sau rốt ở trong miệng Trần Thủ Độ phát ra, kéo dài vang dội khắp núi đồi Đồng Than, chấn động tâm thần toàn bộ chúng nhân đứng tại đương trường.
Nguyễn Hồng Bàng vung thương, quát: “Ngông cuồng, kẻ bại trận còn có tư cách thách đấu với Hoàng thượng hay sao? Có giỏi thì bước qua xác của ta đã.”
Lý Hạo phất tay ngăn lời Nguyễn Hồng Bàng, bước lên một bước.
Trần Huyền Trân ở bên cạnh, vươn tay, khẽ thốt: “Hoàng thượng...”
Lý Hạo nhìn nàng mỉm cười: “Yên tâm.”
Lý Hạo ngẩng cao đầu, cất tiếng trầm hùng: “Tốt, trẫm sẽ đấu với khanh một trận.”
Các tướng lĩnh triều đình lớn giọng can gián: “Hoàng thượng, không cần phải như thế.”
Lý Hạo cười vang: “Ha ha, các khanh còn chưa tin tưởng trẫm sao? Hừ, làm vua mà không thể khiến cho quần thần tin tưởng thì trẫm làm vua còn có ý nghĩa gì? Yên tâm, trẫm sẽ bình yên vô sự.”
Lý Hạo tung mình, rẽ quân chạy lên phía trước, chỉ mấy chốc Lý Hạo đã tới lưng chừng ngọn đồi, quân nhà Trần dạt ra phía sau, quân triều đình vây quanh sau lưng Lý Hạo, cách một khoảng lớn, vừa đủ chừa một khoảng không gian rộng rãi trên đỉnh ngọn đồi.
Giờ đây, chính giữa ngọn đồi chỉ còn Lý Hạo và Trần Thủ Độ đối mặt với nhau.
Vút.
Lý Hạo chém trường đao Bão Tố vào không trung một nhát, nói lớn: “Tới đây, hãy cho trẫm xem tuyệt kỹ mạnh nhất của khanh, Gió Lộng Biển Khơi.”
Gương mặt vương đầy nét phong trần trong các trận chiến khốc liệt những ngày qua của Trần Thủ Độ trở nên lạnh lẽo, phủ một lớp sương mù âm u. Trần Thủ Độ chỉ thẳng mũi kiếm Lấp Biển vào giữa ngực Lý Hạo, phóng người như bay tới.
Đợi cho mũi kiếm chỉ còn cách ngực mình một bước chân, Lý Hạo bạt trường đao Bão Tố đánh văng mũi kiếm Lấp Biển lên cao.
Trần Thủ Độ uốn người múa kiếm nhẹ nhàng như gió thoảng, mạnh mẽ như sóng xô bờ, tạo ra một màn bạc phủ kín toàn thân, áp sát Lý Hạo.
Lý Hạo vận kình lực tới tầng chót, múa thanh trường đao Bão Tố nặng nề quanh người, xuất tuyệt chiêu của Hoàng tộc họ Lý, Cuồng Phong Rống Giận, tạo ra quả cầu đen tuyền bảo vệ cơ thể, liên tục trả đòn.
Khoảng khắc ấy, hai quả cầu một trắng một đen hòa nhập vào nhau, phát ra vô vàn những tiếng đinh đang của đao và kiếm.
Hồi lâu sau.
Keng.
Một thanh vũ khí bị đánh bật khỏi vòng chiến.
“Hoàng thượng...” Chúng tướng la hét thất thanh, điên cuồng lao mình lên đỉnh đồi, hòng cứu vua.
Trần Thủ Độ cười gằn, đâm một nhát kiếm chí mạng vào giữa ngực Lý Hạo.
Mũi kiếm chọc thẳng tới một cách vô tình, đâm ngay tim Lý Hạo.
Keng.
Âm thanh kim loại chạm vào nhau vang lên khô khốc.
Quân tướng triều đình bỡ ngỡ dừng chân, ngạc nhiên nhìn lên đỉnh đồi.
Lý Hạo lui ra sau ba bước.
Trần Thủ Độ trợn tròn mắt.
Hoàng bào của Lý Hạo rách một đường dài giữa ngực lộ ra bộ áo giáp làm bằng kim loại mỏng tang màu đen tuyền.
Trần Thủ Độ kinh ngạc, không tin nổi vào mắt mình. Cái áo giáp kia làm bằng gì mà thanh kiếm sắc bén vô song như Lấp Biển vẫn không thể nào xuyên thủng? Phải biết rằng trong các cuộc chiến trước, thanh kiếm Lấp Biển đã cướp đi rất nhiều sinh mạng của quân triều đình, dù quân triều đình có mặc áo giáp sắt cũng bị thanh kiếm xuyên thủng người.
Lý Hạo nở nụ cười nửa miệng, hô: “Long.”
Bàn tay phải Lý Hạo múa lên những đường huyền ảo. Trước mặt Trần Thủ Độ chợt trở nên mông lung, dường như có một con rồng uốn người gào thét giữa trời mây.
Lý Hạo hô tiếp: “Hổ.”
Bàn tay trái Lý Hạo xoay theo một quỹ tích khác. Trần Thủ Độ cảm giác như trước mắt xuất hiện thêm một con hổ đang nhe nanh múa vuốt gầm rống giữa rừng xanh.
Lý Hạo gầm lớn: “Phá.”
Trần Thủ Độ như lạc vào ảo mộng, hắn thấy hai con thần thú của đất trời đồng loạt lao người về phía hắn.
“Thiên.” Âm thanh rúng động khắp đại địa cất vang.
Bàn tay hình trảo của Lý Hạo chộp thẳng vào cổ dl215 Trần Thủ Độ. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc ấy, Trần Thủ Độ vẫn không hổ danh là thiên tài kiệt xuất, vô cùng bình tĩnh, xuất hết bản lĩnh, vung kiếm nhanh như chớp giật, chém vào giữa trảo.
Keng.
Âm thanh kim loại chạm nhau tiếp tục phát ra.
Trần Thủ Độ ngỡ ngàng nhìn bàn tay Lý Hạo nắm chắc thanh kiếm Lấp Biển không buông. Thì ra bàn tay của Lý Hạo đeo bao tay mỏng bằng kim loại, thanh thần kiếm chém sắt như chém bùn cũng không hề hấn gì đối với nó.
Lý Hạo chợt buông tay, thả thanh kiếm, cánh tay Lý Hạo uốn khúc như rồng thiêng chộp vào cổ tay Trần Thủ Độ, vặn mạnh.
“A...”
Keng... keng...
Thanh kiếm Lấp Biển rớt xuống đất kêu loảng xoảng.
Bàn tay còn lại của Lý Hạo chộp vào vai Trần Thủ Độ, siết lại.
Rắc.
Tiếng xương vỡ vụn phát ra.
Bình.
Lý Hạo nắm tay thành quyền, tống thẳng một đấm như trời giáng vào bụng Trần Thủ Độ.
Cơ thể Trần Thủ Độ bay ra sau, nằm vật giữa đỉnh đồi.
* * * * * * * * * *
Vù. Vù. Vù.
Gió thổi ào ào. Trên ngọn đồi, Trần Thủ Độ từ từ đứng dậy, ho ra một ngụm máu tươi, dần dần đứng thẳng người, sát khí của Trần Thủ Độ hoàn toàn tan biến, bình thản nói: “Ta thua, Lý Hạo Sảm, ngươi giết ta đi.”
Lý Hạo cũng thu lại tư thế, lặng người không đáp, suy nghĩ một lúc mới nói: “Khanh còn điều gì muốn nói với trẫm hay không?”
Trần Thủ Độ nhìn Lý Hạo, nhếch mép cười cười: “Ngươi giấu xác của anh khánh ở đâu?”
Lý Hạo ngạc nhiên: “Ngươi nói gì?”
Trần Thủ Độ trông về hướng mặt trời đang dần khuất bóng, chậm rãi đáp: “Sau lần ngươi vời anh khánh vào điện Trường Xuân, anh ấy đã bị ngươi giết chết, kẻ kia chỉ là giả mạo. Ta có một người sư phụ thần kỳ. Ông ấy biết được quá khứ, đoán được tương lai. Ông ấy dạy cho ta rất nhiều thứ, kể cả thuật chiêm tinh, thuật bói toán. Ta đã thấy vì sao bản mệnh của anh Khánh tắt lịm. Anh ấy đã chết rồi. Ta đã bí mật lật tung kinh thành, lùng sục tất cả những nơi khả nghi nhưng không lần ra được dấu vết. Mặc dù vậy, ta chắc chắn một điều, người giết anh ấy chỉ có thể là ngươi. Còn kẻ kia, tuy rằng ta không tìm ra điểm gì khác, để lật tẩy bộ mặt của hắn, nhưng ta quả quyết hắn không phải là anh Khánh.”
Lý Hạo tán thán: “Thần kỳ. Đúng vậy, Trần Tự Khánh đã bị trẫm giết chết từ lâu, kẻ kia chỉ là kẻ giả mạo mà thôi.”
Trần Thủ Độ chợt ộc ra một ngụm máu nữa, đưa tay quệt miệng: “Thực ra là ta cũng không chắc chắn lắm, sư phụ nói vạn vật luôn thay đổi, những chuyện diễn ra trước mắt chúng ta chưa chắc hoàn toàn là sự thực.”
Lý Hạo cười to: “Giỏi, giỏi, rất giỏi. Ta sống hơn nửa đời người, chỉ biết mưu đồ tính kế kẻ khác, rất khó có ai đoán được suy nghĩ của ta, ai ngờ bây giờ lại bị ngươi lừa gạt phải móc hết ruột gan ra mà phơi bày với ngươi. Trần Thủ Độ, ngươi là kỳ tài của nước Việt. Nhưng mà... thế ngươi có dự đoán được ngươi sẽ bại dưới tay ta hay không?”
Trần Thủ Độ lộ vẻ khó hiểu nhìn chằm chặp Lý Hạo, đoạn ngoảnh mặt nhìn ra xa, im lặng không đáp.
Lý Hạo chuyển sang nghiêm túc, chăm chú nhìn Trần Thủ Độ, nói: “Được rồi. Khanh có thể phò trợ cho trẫm chứ? Chúng ta sẽ cùng nhau kiến lập nên một nước Đại Việt hùng cường. Sau này, khi bờ cõi giang sơn mở rộng, trẫm nhất định sẽ giao cho khanh quản lý những vùng đất còn rộng lớn hơn cả nước Việt ta lúc này.”
Trần Thủ Độ thẳng thừng đáp: “Không thể.”
Lý Hạo lộ vẻ không vui, nhíu mày hỏi: “Vì nàng?”
Trần Thủ Độ gật đầu: “Đúng, vì nàng.”
Lý Hạo hừ lạnh. Yêu cầu này, hắn vĩnh viễn không thể đáp ứng, trong lịch sử đã từng có những vị vua ban tặng ái phi của mình cho mãnh tướng làm thiếp. Nhưng, Lý Hạo, hắn sẽ không bao giờ làm điều đó. Lý Hạo cất tiếng: “Khanh còn có điều gì muốn nói nữa không?”
Trần Thủ Độ nhấn mạnh từng từ: “Vốn dĩ khí số của nhà Lý đã tận, hoàng tộc nhà Lý các ngươi đã lụn bại không còn xứng đáng để lãnh đạo Đại Việt nữa. Nếu cố ngu trung với nhà Lý các ngươi, mai kia dân tộc Việt sẽ bị kẻ thù phương bắc vùi dập, chà đạp không thương tiếc, lúc ấy tiếng oán than dậy đất thì ai có thấu cho. Chúng ta mà cố phò trợ các ngươi thì mới chính là có tội lớn với dân tộc Đại Việt vậy. Nhưng... ta thua, ngươi thắng, ta đã dốc hết sức của mình, bất chấp mọi thủ đoạn, nhưng ta vẫn thua, thua là thua, không có gì phải bàn cãi, thắng làm vua, thua làm giặc. Ta thật không ngờ rằng ngươi lại là một biến số, ngươi đủ ẩn nhẫn, đủ quả đoán, đủ tàn độc, chỉ có những phẩm chất ấy mới xứng đáng ngồi lên ngai vàng làm Hoàng đế. Có lẽ ngươi sẽ thay đổi được khí vận của nhà Lý, thay đổi được tương lai của dân tộc Việt. Ngươi đã thắng ta, thì ngươi hãy thay ta thực hiện ước nguyện của ta. Ngươi hãy thống nhất đất nước, nhanh chóng dẹp yên loạn tặc, quy tổ quốc về một mối, nhất định phải làm cho nước cường dân thịnh. Rồi đây, nhân dân Đại Việt sẽ phải đối mặt với những cuộc xâm lăng khủng khiếp, kẻ thù sắp tới còn đáng sợ hơn cả người Tống gấp bội phần.”
Lý Hạo trả lời với giọng chắc nịch: “Khanh yên tâm, trẫm sẽ làm được, đất nước Việt trong tay trẫm chắc chắn sẽ cường thịnh hơn trong tay khanh gấp ngàn lần.”
Trần Thủ Độ nhìn Lý Hạo, môi mấp máy muốn nói lại thôi.
Lý Hạo chắp hai tay sau lưng, cất tiếng hỏi: “Khanh có nguyện vọng gì cần trẫm đáp ứng thì cứ nói ra?”
Trần Thủ Độ chăm chú nhìn Lý Hạo, nói: “Ta có hai điều.”
Lý Hạo mỉm cười: “Được, khanh nói đi.”
Trần Thủ Độ lên tiếng: “Hãy đốt xác ta trước mộ của dòng tộc họ trần. Ta muốn suốt kiếp canh gác cho anh linh của tất cả những người họ Trần đã ngã xuống.”
“Trẫm đáp ứng.” Lý Hạo trả lời.
Trần Thủ Độ ngước nhìn về kinh thành Thăng Long, ánh mắt xa xăm: “Hãy chăm sóc tốt cho nàng, mang lại hạnh phúc cho nàng.”
Lý Hạo cũng dõi mắt hướng về kinh thành, gương mặt hiền hòa: “Nàng sẽ mãi mãi hạnh phúc bên trẫm.”
Trần Thủ Độ đăm chiêu nhìn về kinh thành Thăng Long hồi lâu, cúi xuống nhặt thanh gươm dưới chân lên, đặt ngang cổ, cứa mạnh.
Lý Hạo không hề có ý can ngăn, yên lặng nhìn cơ thể Trần Thủ Độ dần dần đổ xuống, nằm ngửa trên mặt đất, mắt Trần Thủ Độ chầm chậm khép lại, môi khẽ điểm nụ cười.
Đám quân đứng sau lưng Trần Thủ Độ không một lời oán than, đặt kiếm lên ngang cổ, đồng loạt tự sát.
Biển xanh hóa nương dâu. Chuyện xưa như mây khói. Mọi ân oán tình thù đã trôi vào dĩ vãng.
Lý Hạo lặng yên rất lâu không nói một lời, chậm rãi bước lên giữa đỉnh đồi, quét mắt nhìn bốn xung quanh, quân lính triều đình chen lấn nhau, cuồng nhiệt nhìn hắn.
Lý Hạo giơ hai tay lên trời, một luồng gió mạnh chợt ùa đến, thổi bay mái tóc dài của hắn bốc lên cao. Lý Hạo gào lớn: “Chiến thắng...”
Toàn bộ quân lính triều đình đồng thanh hò reo: “Chiến thắng...”
Lý Việt vung cao phất trần, hô lớn: “Kiến Gia Hoàng đế. Triều Lý trường tồn. Đại Việt thiên thu.”
Quân tướng triều đình lặp lại câu nói ấy liên hồi, như sóng biển triều dâng, như bão tố ngập tràn.
“Kiến Gia Hoàng đế. Triều Lý trường tồn. Đại Việt thiên thu.”
“Kiến Gia Hoàng đế. Triều Lý trường tồn. Đại Việt thiên thu.”
“Kiến Gia Hoàng đế. Triều Lý trường tồn. Đại Việt thiên thu.”
Từ thời khắc này, nước Đại Việt chuyển mình sang một trang sử mới, một trang sử hào hùng của dân tộc Việt, một trang sử với biết bao kỳ tích, một trang sử với biết bao hào quang chói lọi của con cháu rồng tiên, nòi giống Lạc Hồng.
Huyền thoại về một ông trùm đến đây là kết thúc. Nhưng, kết thúc về một huyền thoại này, để mở ra một huyền thoại mới, một huyền thoại mới càng rực rỡ hơn nữa, một huyền thoại mới càng huyền ảo hơn nữa, huyền thoại về một Hoàng Đế.
HẾT PHẦN I
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình