Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 175: Tiến Đánh Bắc Giang - Phần II




Phần II: Huyền Thoại Về Một Hoàng Đế
“Ai dám ra đấu với trẫm một trận hay không?”
“Ai dám ra đấu với trẫm một trận hay không?”
“Ai dám ra đấu với trẫm một trận hay không?”
“Ai dám ra đấu với trẫm một trận hay không?”
Tiếng hô rung động khắp dãy núi rừng Đông Triều của vùng Bắc Giang, vọng vào các vách núi tạo nên dư âm vang vang không dứt.
Quân tướng Bắc Giang rải rác trên các dải núi đứng chôn chân một chỗ, đồng loạt cúi đầu hổ thẹn trước lời khiêu khích hào hùng kia.
Lý Hạo khoác hoàng bào thêu hình rồng uốn lượn, tay cầm trường đao Bão Tố đen tuyền, cưỡi trên lưng chiến mã bờm trắng lông đen, giục ngựa đi nước kiệu ở giữa hai hàng quân triều đình và quân Bắc Giang, chốc chốc lại cất vang lời khiêu khích, nhưng tuyệt nhiên bên quân Bắc Giang vẫn không có một ai dám xông ra ứng chiến.
Quân lính triều đình đông nghìn nghịt phủ kín cả một vùng rộng lớn của dãy Đông Triều trùng điệp nhấp nhô, đồng thanh hò reo dậy đất.
“Hoàng thượng thần uy.”
“Hoàng thượng thần uy.”
“Hoàng thượng thần uy.”
Tiếng gầm rống vang dội ấy càng làm tăng thêm sĩ khí sôi trào của quân lính triều đình, càng khiến cho sĩ khí quân Bắc Giang sụt giảm nặng nề.
Lý Hạo diễu võ giương oai, ruổi ngựa đi qua đi lại thêm vài vòng nữa trước trận tiền của cả hai phe, vung đao về phía quân Bắc Giang: “Chẳng lẽ tướng Bắc Giang chết hết rồi hay sao mà không thấy ai dám ra đấu với trẫm? Nguyễn Nộn ở đâu? Mau ra đây.”
Quân lính triều đình sôi trào, hứng chí hò theo.
“Nguyễn Nộn ở đâu? Mau ra đây.”
“Nguyễn Nộn ở đâu? Mau ra đây.”
“Nguyễn Nộn ở đâu? Mau ra đây.”
Từ trong đám quân Bắc Giang trên đỉnh đồi rẽ thành một đường nhỏ, để giành một lối đi cho hơn trăm người mặc áo giáp tướng quân đi lên phía trước.
Nguyễn Nộn có bộ dạng tầm thước, má hơi hóp, đôi mắt ưng, trán dô cao, ánh mắt vằn vện những đường sọc đỏ tươi chứng tỏ phải thức trắng nhiều đêm, suy nghĩ quá độ mà thành, cưỡi ngựa nâu cao lớn, dẫn đầu đám tướng quân Bắc Giang, lớn tiếng nói: “Kính Hoàng thượng! Hoàng thượng thân chinh vi hành đến đất Bắc Giang khi nào? Sao không phái người báo với thần một tiếng, thần sẽ vì Hoàng thượng mà mở tiệc linh đình đón tiếp, đâu cần phải hưng sư động chúng, kéo hàng vạn quân đến đất phong của thần như thế.”
Trần An Quốc phục phịch, ưỡn cái bụng phệ của gã, giục ngựa dấn lên phía trước vài bước, hô vang: “Phản loạn Nguyễn Nộn to gan, gặp Hoàng thượng sao còn không mau hành lễ?”
Nguyễn Nộn chắp tay xá dài, cao giọng đáp: “Thưa Thượng thư Bộ binh Trần An Quốc, ngày hôm qua bổn vương đột nhiên bị ngã trặc chân, đến giờ vẫn chưa khỏi, kính mong ngài thứ lỗi cho bổn vương.”
Trần Trung Vũ ở giữa đám tướng triều đình, nghe hai bên lời qua tiếng lại mãi, bực mình cất giọng ồm ồm: “Tên giặc Nguyễn Nộn kia rườm lời quá. Giờ ngươi đánh hay hàng thì nói một tiếng cho nhanh?”
Nguyễn Nộn ngửa đầu, cất tiếng cười ha hả: “Ha ha ha... Nghe nói triều đình mới thu phục được mãnh tướng Trần Trung Vũ uy mãnh vô ngần, đến bây giờ được tận mắt chứng kiến, quả nhiên không sai. Bẩm Hoàng thượng, nếu như Hoàng thượng đã có nhã ý luận bàn võ công với người của đất Bắc Giang thì thần sẽ tận lực bồi tiếp. Trương Thành Tuấn, mau ra xuất chiến.”
“Tuân mệnh.”
Trương Thành Tuấn giương thanh trường mâu, hướng Lý Hạo, giục ngựa phi tới.
Trần Trung Vũ trợn tròn đôi mắt lên quát lớn: “Giặc cỏ chớ có to gan, ngươi là cái thá gì mà dám diễu võ dương oai trước mắt Hoàng thượng?”
Vù.
Trần Trung Vũ giơ thanh đao lớn chắn ngang ngực, toan phóng ngựa lên để quyết chiến một trận sinh tử với Trương Thành Tuấn thì Lý Hạo lên tiếng ngăn lại: “Trung Vũ cứ ở yên đấy. Trẫm sẽ giải quyết nhanh gọn tên này để thư giãn gân cốt một chút.”
Trần Trung Vũ thu thanh đao lớn về, chống xuống đất, ai oán nói: “Hoàng thượng à Hoàng thượng, con mồi ngon thế này, mà Hoàng thượng cứ giành hết như vậy, còn cơm cháo gì để cho đám tiểu tướng chúng thần nữa chứ?”
Trần An Quốc ở kế bên, sửa sang lại cái nón bị lệch của mình, cười giả lả: “Tướng quân Trần Trung Vũ sao lại nói thế được, những trận đánh trước toàn là tướng quân xông lên trước để chặt đầu quân giặc cướp lấy quân công đấy chứ, đám tướng lĩnh dưới trướng của bổn thượng thư mới là không có cơm cháo để ăn đây.”
Trần Trung Vũ dựng đôi mày rậm, cất giọng ồm ồm cố hữu, ra chiều ức lắm: “Đó là do đám tướng lĩnh dưới trướng của Thượng thư bộ binh Trần An Quốc ngài không có bản lĩnh, tài không bằng người lại còn đổ thừa tới lui, đúng là dám chơi mà không dám chịu. Nếu có ai không phục, gọi ra đây đấu với bổn tướng một trận là biết tay nhau ngay.”
Trần An Quốc vẫn mang cái điệu cười cầu tài trưng ra trên mặt: “Tốt tốt, đợi mấy ngày nữa thư thư cho khuây khỏa, chúng ta lại đánh cược tiếp xem ai thắng ai là biết mặt nhau ấy mà.”
Lý Hạo không màng đến sự tranh cãi vô vị của hai viên tướng triều đình Trần Trung Vũ và Trần An Quốc. Hắn kìm ngựa đứng yên, chĩa mũi đao hướng mặt đất, nở nụ cười nhìn Trương Thành Tuấn đang lao đến.
Trương Thành Tuấn vừa đến gần Lý Hạo, liền vung mâu đâm thẳng vào giữa ngực Lý Hạo.
Véo.
Bịch, bịch.
“Hả?”
Nguyễn Nộn trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng nhanh như chớp diễn ra trước mặt.
Khi người ngựa của hai bên giáp chiến với nhau thì quân lính hai phe chỉ nhìn thấy cơ thể Trương Thành Tuấn rơi xuống ngựa, còn cái đầu lâu của Trương Thành Tuấn lăn lóc trên đất.
Lý Hạo giương cao thanh đao Bão Tố về phía Nguyễn Nộn, môi nở nụ cười.
Quân lính triều đình rống vang.
“Hoàng thượng thần uy.”
“Hoàng thượng thần uy.”
“Hoàng thượng thần uy.”
Quân lính Bắc Giang sợ hãi nhìn nhau, không hiểu vị tướng của phe mình chết như thế nào mà nhanh đến vậy?
Lý Hạo kéo cương ngựa đi qua đi lại, hô lớn: “Còn ai dám đấu với trẫm một trận nữa hay không?”
Nguyễn Nộn nghiến răng, môi giật giật, gằn giọng truyền lệnh: “Nguyễn Hồng Sơn, Quách Văn Mẫn, Vũ Cổn, đồng loạt xuất chiến.”
Ba vị tướng Bắc Giang liếc mắt nhìn nhau, chần chừ không người nào muốn đi trước.
“Còn không mau ra đánh, hay chờ bổn vương xử theo quân lệnh?” Nguyễn Nộn nạt to.
Hí, hí, hí.
Ba người cắn răng, quất roi vào mông ngựa, cùng nhau cầm vũ khí xông tới Lý Hạo mà thét: “Giết.”
“Hoàng thượng thần uy.”
“Hoàng thượng thần uy.”
“Hoàng thượng thần uy.”
Quân tướng triều đình vẫn không có động tĩnh giục người tiến lên hỗ trợ Lý Hạo mà luôn miệng gào thét trợ oai vua, dường như quân tướng triều đình đã quen với chuyện này và họ vô cùng tin tưởng vào đấng quân vương của họ.
Vũ Cổn đến nơi Lý Hạo đang đứng trước tiên múa thương như gió tung ra hàng chục mũi thương đâm vào các vị trí yếu hại trên cơ thể Lý Hạo.
Keng. Keng. Keng.
Lý Hạo không tránh, múa đao đánh bật mọi đường tấn công của Vũ Cổn. Vũ Cổn dẫn ngựa chạy vượt qua người fgPPF Lý Hạo.
Quách Văn Mẫn cầm thanh kích cùng với Nguyễn Hồng Sơn cầm cây đinh ba tấn công Lý Hạo bằng hàng loạt các chiêu thức hỗ trợ lẫn nhau.
Keng. Keng. Keng.
Lý Hạo nghiêng người ảo diệu né đòn công từ cây đinh ba của Nguyễn Hồng Sơn, tay còn lại múa đao vừa công vừa thủ đấu liên tục với Quách Văn Mẫn hàng chục đòn.
Hai người chạy vượt qua người Lý Hạo nhưng vẫn không thể gây tổn thương nào cho Lý Hạo.
Rập. Rập. Rập.
Gương mặt ba vị tướng Bắc Giang đằng đằng sát khí, dàn hàng ngang, thúc ngựa, cùng nhau xông tới Lý Hạo, muốn cả ba phối hợp, quyết giết chết Lý Hạo trong đòn tấn công này.
Vũ Cổn đi ở giữa, dẫn đầu tiếp tục múa thương tấn công Lý Hạo trước tiên. Vũ Cổn cực kỳ tự tin trong đợt tấn công lần này với sự hỗ trợ hai bên cánh của hai vị tướng tài, công thủ bổ trợ. Vũ Cổn cười gằn, vung thương nhằm thẳng đầu Lý Hạo mà đâm.
Trong lúc Vũ Cổn nghĩ tới cảnh Lý Hạo bị hắn đánh cho lúng túng tay chân, rồi hai người đồng liêu áp sát khóa chặt hai bên Lý Hạo, để cho hắn dễ dàng chọc thủng lỗ chỗ cơ thể Lý Hạo như cái sàng cái nia thì...
Phụt.
Vũ Cổn phun ngụm máu tươi nhìn ngực mình bị đâm toác một lỗ lớn.
Leng keng.
Vũ Cổn đánh rớt cây thương trên tay, cơ thể đổ gục, rớt phịch xuống đất, chìm vào giấc ngủ ngàn thu.
Quách Văn Mẫn thấy Vũ Cổn đột ngột bị giết chết, vung kích nhằm vào phần vai trái Lý Hạo đâm tới hòng trả thù cho đồng bạn.
Véo.
Quách Văn Mẫn chỉ kịp nhìn thấy tia sáng lóe lên trước mắt thì cái đầu của hắn đã lìa khỏi cổ, bắn tung lên trời.
Nguyễn Hồng Sơn bở vía, giục ngựa chạy vụt qua mặt Lý Hạo, không màng đánh đấm gì nữa, cúi rạp người chạy trốn.
Vù.
Lý Hạo chọc mũi đao xuống cây thương của Vũ Cổn nằm trên đất, nạy lên, cây thương nảy tới giữa tầm tay Lý Hạo. Lý Hạo chụp lấy cây thương, nhằm lưng Nguyễn Hồng Sơn, ném mạnh.
Véo.
Hự.
Nguyễn Hồng Sơn giục ngựa chạy thêm được vài bước thì cây thương xé gió lao tới, đâm trúng lưng Nguyễn Hồng Sơn, trổ ra trước bụng. Nguyễn Hồng Sơn rơi khỏi mình ngựa chết tốt.
“Hoàng thượng thần uy.”
“Hoàng thượng thần uy.”
“Hoàng thượng thần uy.”
Quân lính triều đình chứng kiến sự uy mãnh của vua, phấn khích vô cùng, sĩ khí tăng cao tột bực, gầm rống chấn động cả vùng rừng núi Bắc Giang.
Lý Hạo biết thời cơ đã chín mùi, giương mũi đao về phía trước, thét vang: “Ba quân nghe lệnh, tấn công.”
“Tấn công.”
“Tấn công.”
“Tấn công.”
Tất cả quân tướng triều đình gào thét, đồng loạt xông tới, xô vào quân Bắc Giang như cơn bão tố.
Lý Hạo ngồi trên lưng ngựa, nở nụ cười thỏa mãn, nhìn quân triều đình tràn qua người mình, tiến băng băng lên phía trước, ai nấy cũng uy mãnh như sư tử, còn quân Bắc Giang như những con dê tội nghiệp chờ người ta cắt mổ, thụ động chống đỡ, sợ hãi trả đòn, liên tục bị quân triều đình giết chết, bị đánh bật về phía sau, liên tiếp lùi dần. Phía hậu quân Bắc Giang, một số quân tướng chưa đánh đã bắt đầu tháo chạy mặc cho Nguyễn Nộn hò hét đốc thúc quân tình.
Quả thực, trận này không cần xem tiếp cũng đã biết được kết quả như thế nào.
Láo nháo ăn một pháo :lenlut

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.