Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 178: Tin Mừng




Tờ mờ sáng, doanh trại triều đình đã chộn rộn tiếng người, kẻ ra người vào doanh trại nườm nượp, từng tốp lính nối đuôi nhau đi tuần khắp các khu vực xung quanh trại, những người đầu bếp đang hun lửa, bắc nồi chuẩn bị nấu ăn, tạo thành từng cột khối đen dài giữa chốn núi rừng tĩnh mịch.
Ở phía trước lều trướng to lớn của Hoàng đế trong doanh trại, khoảng ba bốn chục người đang quây thành vòng tròn xem đấu võ.
Một người có thân hình lực lưỡng mắm môi mắm lợi, lao hùng hục về phía một người trẻ tuổi mặc võ phục màu vàng.
“Coi chừng ngã.”
Người trẻ tuổi cười ha hả, bay lộn nhào qua đầu người có thân hình lực lưỡng, quay ngược chân đá vào lưng người đó, khiến cho người đó ngã dúi đầu xuống đất.
Bịch. Bịch.
Người trẻ tuổi xoay người lại, vỗ bàn tay vào nhau phủi bụi, cười vang: “Ha ha, Trung Vũ khanh vẫn chưa tỉnh rượu sao? Mới đó đã ngã lăn kềnh ra rồi.”
“Ha ha ha ha...”
Đám tướng lĩnh, quân lính đứng xung quanh chỉ trỏ, ôm bụng cười như nắc nẻ.
Trần Trung Vũ lồm cồm bò dậy, lúc lắc người, làm cho gân cốt của hắn kêu răng rắc, ồm ồm đáp: “Đấu lại, đấu lại, lần này thần chắc chắn sẽ không để Hoàng thượng đánh ngã dễ dàng vậy nữa.”
Trong doanh trại đang diễn ra cảnh vua tôi nhà Lý cùng nhau luyện võ, mỗi sáng hàng ngày, Lý Hạo đều bắt chúng tướng đến trước lều trướng của mình luyện tập võ nghệ, đồng thời chỉ dạy những sai sót, yếu điểm trong võ đạo z7Gkb của chúng tướng, giúp cho võ học của họ tiến bộ vượt bực.
“Tốt, có cố gắng, lên nào.” Lý Hạo khoanh tay, mỉm cười.
Lần này, Trần Trung Vũ không lao hùng hục lên như trâu húc mả nữa mà bước từng bước chậm chạp, hắn định từ từ áp sát Lý Hạo và đánh gục Lý Hạo bằng đôi tay rắn chắc của mình.
Lý Hạo thích thú nói: “Ồ, thay đổi đấu pháp? Khanh động, trẫm tĩnh. Khanh tĩnh... trẫm động.”
Chữ “động” vừa dứt thì Lý Hạo đã phóng người tới trước mặt Trần Trung Vũ, vung đấm đánh vào mặt Trần Trung Vũ.
Bịch.
Trần Trung Vũ vốn là dũng tướng nên thần tốc giơ tay gạt đòn đấm kia.
“Hay, bụng.” Lý Hạo quát lớn.
Trần Trung Vũ vung tay thành kìm chặn cú đấm vào bụng Lý Hạo, thế kìm vừa định bóp lấy nắm đấm thì nắm đấm kia đã như con chạch uốn thành rắn thoát ra.
“Tiếp, đầu.” Lý Hạo hô.
Trần Trung Vũ khịt mũi, gạt cánh tay lên cao quá đầu...
Vù.
Trần Trung Vũ ngẩn người, bởi cú gạt đó đã đánh vào không khí chứ chẳng thấy gạt cú đấm nào cả. Đến lúc hắn nhận ra tiếng gió dưới chân thì đã muộn, Lý Hạo không hề đấm vào đầu, mà khom người, xoay chân một vòng gạt chân của Trần Trung Vũ.
Bịch.
Trần Trung Vũ lại một lần nữa ngã lăn kềnh ra đất.
“Ha ha ha ha...”
Tiếng cười sảng khoái của đám quân tướng đứng xung quanh vòng tròn lại được dịp rộ lên, có kẻ còn bò cả ra đất ôm bụng mà cười. Trong đó, có Trần An Quốc là cười to nhất, Trần Trung Vũ luôn coi thường những tướng lĩnh dưới trướng của Trần An Quốc, nay thấy Trần Trung Vũ mất mặt thì Trần An Quốc sảng khoái vô cùng.
“Đấy tụi bay thấy chưa, tao cược thắng, tướng quân Trần Trung Vũ trụ vững chưa được mười nhịp thở, ê ê, thằng Ổi, chung tiền cho tao đi chứ hả?” Một tên lính mặt choắt vỗ tay khoái trá.
“Gì kỳ vậy, tướng quân Trần Trung Vũ dũng mãnh lắm mà sao đứng trước mặt Hoàng thượng lại còn yếu hơn cả con ốc sên thế kia, một chiêu đã bại trận.” Một tên lính mặt chữ điền, liếm mép, ngẩn tò te.
“Tôi nghi là tướng quân Trần Trung Vũ giả thua chứ làm gì mà thua chóng vánh thế được. Thằng Nam, mày thấy sao?” Một tên lính mặt trắng, có vẻ là lính mới kề sát vai đồng bạn, thì thầm nói, bởi đây là bạn nối khố của hắn từ khi còn cởi truồng tắm mưa, lăn lộn nghịch bùn ở góc kinh thành Thăng Long với nhau, cho nên hắn mới dám rù rì hỏi nhỏ như vậy.
“Giả thua cái con khỉ, giả vờ thua, mày nói vậy là sỉ nhục tướng quân Trần Trung Vũ, hơn hết là sỉ nhục Hoàng thượng đấy có biết hay không hả? Hoàng thượng anh minh thần võ, giữa trận tiền lấy đầu tướng địch dễ như trở bàn tay, việc gì phải để tướng quân Trần Trung Vũ giả vờ thua, mày nói như thế là cực kỳ bất kính với Hoàng thượng. Hoàng thượng là đấng minh quân vũ dũng nhất tự cổ chí kim, không ai sánh kịp, đâu phải là người mà mày có thể nói hươu nói vượn, mày giữ mồm giữ miệng của mình, kẻo bay đầu như chơi.” Gã đồng bạn tên Nam, có gương mặt sẹo xọc dài kéo từ gò má xuống tới cằm, tức giận mắng.
Theo phong cách ăn mặc của gã này thì gã đang giữ chức Đô trưởng cai quản khoảng 80 quân lính, gã là người theo Hoàng đế chinh chiến từ trận thủ thành Thăng Long đầy máu lửa, hắn là một trong số ít những người còn sống sót sau trận chiến kinh điển ấy, phải công nhận rằng hắn là kẻ may mắn ít ỏi được bò ra từ trong đống xác chết để đứng lên chứng kiến sự huy hoàng của vị Hoàng đế kia. Sau trận chiến thành Thăng Long huyền thoại, hắn luôn theo Hoàng đế chinh chiến khắp các mặt trận bình định phản loạn, từ một tên vô danh tiểu tốt, cù bơ cù bất đầu đường xó chợ, hắn dần dần trưởng thành, biết cách sống sót trên chiến trường, biết cách giết địch, biết cách lập công lao, để mà leo được tới chức Đô trưởng này. Đối với hắn, Hoàng đế Kiến Gia như một đấng thần linh bất khả xâm phạm, không ai có thể vũ nhục vị thần linh mà hắn luôn tôn thờ kính ngưỡng.
Gã mặt sẹo xọc dài tiếp tục giáo huấn tên lính mới đang đứng kế bên: “Mày không biết gì thì đừng có nói linh tinh. Mày chưa được chứng kiến thần uy của Hoàng thượng trong trận chiến thành Thăng Long nên không rõ. Lúc ấy, ngài như một vị thần linh đứng sừng sững ở trên tường thành, ngài tả xung hữu đột, chém giết không ngơi tay, cứ chỗ nào có đông quân giặc trèo lên tường thành là ngài xông vào chỗ ấy, mỗi một cú bổ đao của ngài là một tên giặc bỏ mạng tại đương trường, vô cùng dũng mãnh. Còn tao, lúc ấy mày có biết tao đang làm gì không? Con mẹ nó, lúc ấy, tao đang co rúc trong một góc khuất, lúc ấy tao đang sợ hãi, chúng bạn của tao chết gần hết rồi, bị những tảng đá lửa đè chết, lúc ấy tao chỉ thấy toàn là lửa, rất nhiều lửa ở khắp mọi nơi. Còn tao, tao sống sót vì trốn được ở trong góc đó, thấy sự dũng cảm của hoàng thượng, tao cắn răng kiên trì quyết tâm mình phải sống, phải sống để báo đáp hoàng ân, nhờ thế mà tao còn mạng để mà kể cho mày nghe đây. Chính vì vậy, Hoàng thượng không phải là người mà mày có thể phỉ báng, nhớ kỹ cho tao.”
Tên lính mặt trắng gật đầu lia lịa: “Phải, phải, tao nhớ rồi, tao nhớ rồi, cũng tại mày là bạn nối khố của tao, thì tao mới dám nói, chứ người ngoài sao tao dám nói vớ vẩn bao giờ đâu, mày cứ yên tâm.”
Trần An Quốc thấy Trần Trung Vũ lại một lần nữa đứng lên muốn tái đầu thì chắp tay sau lưng cười cười. “Trần Trung Vũ à Trần Trung Vũ, giờ thì ngươi mới biết người giỏi thì còn có người giỏi hơn, núi cao thì còn có núi cao hơn, để xem ngươi còn kiêu ngạo được nữa hay không?”
“Ha ha ha, thú vị, đấu với con trâu nước này quả là thú vị.” Lý Hạo cười khanh khách, khoái chí bảo.
Trần Trung Vũ đứng dậy hậm hực bảo: “Thần không phục, đấu lại, đấu lại. Hoàng thượng bảo đánh trên mà lại đi đánh dưới. Đấu lại. Đấu lại.”
Lý Hạo cười nói: “Đây là một bài học rất bổ ích đấy, chẳng lẽ sư phụ Lý Thông của khanh chưa dạy cho khanh sao? Trên chiến trường sinh tử, có thể có kẻ địch là quân tử, nhưng cũng có kẻ địch sẽ giở mọi thủ đoạn để giết chết khanh. Khanh hãy nhớ lấy bài học này, cố gắng mà sống sót trên chiến trường.”
Trần Trung Vũ cười khà khà: “Đã hiểu, đã hiểu. Đấu lại lần nữa
“Báo, báo, có tin khẩn từ Thăng Long.”
Ngay lúc ấy, có tiếng quân lính truyền tin từ xa vọng tới.
“Đi, đi ra ngoài xem có chuyện gì.” Lý Hạo tức tốc dẫn đầu chúng tướng đi ra ngoài cổng doanh trại.
Vừa đến cổng, Lý Hạo thấy tên lính truyền tin từ kinh thành bở hơi tai chạy mau mải đến trước mặt, quỳ gối tung hô: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Lý Hạo phất tay nói: “Miễn lễ, đứng dậy đi. Kinh thành xảy ra chuyện gì?”
Tên lính cung kính dâng một cuộn giấy vàng, thưa: “Bẩm Hoàng thượng, thần xin dâng lên Hoàng thượng, ý chỉ của Thái hậu ạ.”
Lý Hạo ngờ vực khó hiểu, không biết đang yên đang lành mà Đàm Thái hậu lại truyền ý chỉ vì lý do gì? Chẳng lẽ trong cung xảy ra chuyện lớn? Lý Hạo cầm cuộn giấy vàng, giở ra, lướt mắt thật nhanh xem toàn bộ nội dung trong đó, đoạn ngẩng đầu cười vang: “Ha ha ha, đúng là chuyện lớn, tốt, tốt, tốt, tốt lắm.”
Nghe tiếng cười vang dội của vua, một tốp quan tướng khác cũng lục tục kéo nhau chạy tới, dẫn đầu đám quan là Trần Trung Văn, Lý Thông và Trần An Quốc.
Lý Hạo đợi cho đám người Trần Trung Văn tới nơi, trao lại ý chỉ của Đàm Thái hậu cho Trần Trung Văn.
Trần Trung Văn đọc xong, lớn tiếng tuyên bố: “Đây là đại hỷ đối với Đại Việt ta. Đất nước vừa dẹp yên nội loạn thì tin mừng cũng tới. Thái hậu truyền tin cho biết Hoàng hậu và chín vị phi tần đã đồng loạt mang thai rồng.”
Trần Trung Văn đứng hướng mặt về phía Lý Hạo, quỳ xuống, hô lớn: “Chúc mừng Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Toàn bộ những người trong doanh trại đứng ở xung quanh khu vực đấy, đều quỳ xuống hô vang: “Chúc mừng Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Lý Hạo cười lớn nói: “Tốt, tốt, trẫm cảm ơn các khanh. Tất cả đứng lên đi.”
Đợi cho chúng nhân đứng dậy, Lý Hạo cười lớn: “Quả thực là tin mừng đến quá đột ngột. Bây giờ chuyện hậu cung cấp bách. Hà hà, trẫm phải về gấp để chăm sóc mấy bà vợ của mình mới được. Nếu về trễ chắc họ sẽ cùng xông lên mà xé xác trẫm mất.”
“Ha ha ha ha...”
Biết vua nói đùa, quân tướng trong doanh đồng thanh cất tiếng cười vang hứng khởi. Sống cùng vua mấy tháng qua, quân đội triều đình đều quen với kiểu nói tếu táo của vua như thế, chính điều ấy càng kéo gần mối quan hệ vua tôi, càng khiến cho quân lính triều đình quyết tâm liều chết chiến đấu vì đấng quân vương của họ.
Lý Hạo nghiêm mặt phất tay ra dấu im lặng, tiếng cười ngắt ngang nhanh như cắt.
Lý Hạo lớn tiếng nói: “Quần thần nghe lệnh. Lúc này, trẫm lập tức về Thăng Long. Trẫm giao lại quyền chỉ huy tối cao cho Trần Trung Văn. Binh quyền giao lại Lý Thông và Trần An Quốc phối hợp với nhau, dưới sự điều động của Trần Trung Văn. Tất cả chấp hành nghiêm lệnh của trẫm. Ai kháng chỉ, chém.”
Quân tướng phủ phục đồng thanh hô: “Chúng thần tuân mệnh.”
Ngay sau đó, Lý Hạo cùng với Lê Việt Công, Lý Hùng và ba mươi Túc Vệ quân, phóng lên mình ngựa, thần tốc về kinh.
Láo nháo ăn một pháo :lenlut

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.