Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 179: Về Kinh




Chạng vạng tối. Cung Thái hậu, Hoàng thành Thăng Long.
Lý Hạo sải bước trên hành lang ván gỗ sáng bóng, phía trên có mái che uốn cong cong. Đi theo sau Lý Hạo là đoàn tùy tùng quen thuộc gồm có Lý Hùng, Lê Việt Công và đám thái giám hầu cận trong cung.
Và một người nữa đi bên cạnh Lý Hạo mặc áo thụng trắng, trên môi luôn điểm nụ cười, tay cầm phất trần, bộ dáng tiên phong đạo cốt như một vị thế ngoại cao nhân, tu tiên đắc đạo. Người ấy không phải ai khác mà chính là Lý Việt.
“Bẩm Hoàng thượng, thần đã kiểm tra rất kỹ long thai của các vị Hoàng hậu và phi tần. Những long thai đang phát triển tốt, chỉ có long thai của cung nữ Thu Nguyệt là hơi nhỏ so với quy định, mấy hôm nay cung nữ Thu Nguyệt lại bị thai nghén nên việc ăn uống cũng khó khăn.” Lý Việt vung vẩy phất trần, cất giọng đều đều.
Lý Hạo tiến bước nhanh hơn, nheo mắt hỏi: “Chắc là Lý Việt ái khanh đã có phương sách giúp Thu Nguyệt đúng không?”
Lý Việt gật đầu: “Đúng vậy, Hoàng thượng chớ lo. Thần đã sử dụng bài thuốc thập toàn đại bổ chuyên dụng để dưỡng thai đó là bài thuốc Thái Sơn Bàn Thạch, chỉ cần uống thuốc đều đặn và bồi bổ thêm một số chất dinh dưỡng phù hợp với cung nữ Thu Nguyệt là có thể phục hồi sức khỏe và giúp cho long thai phát triển bình thường.”
“Tốt, có bài thuốc cổ truyền Thái Sơn Bàn Thạch này là trẫm yên tâm rồi, trông cậy cả vào khanh đó.” Đáp lời, Lý Hạo bước qua cửa cung Thái hậu, đám người Lý Việt đứng hầu bên ngoài cửa cung. Vừa vào tới nơi, Lý Hạo trông thấy Đàm Thái hậu dẫn đầu toàn bộ đám phi tần của hắn đứng đợi từ lâu.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Hàng chục giọng nói yểu điệu râm ran đồng loạt cất lên tạo thành một bản hợp tấu êm ái, xiêu động lòng người.
Toàn bộ những phi tần, cung nữ vừa trông thấy Lý Hạo bước vào đều cúi người hành lễ.
Lý Hạo nhìn những người vợ thân yêu của mình ai nấy đều thể hiện nét rạng rỡ vui tươi, có một số người thì gương mặt phớt vẻ nhợt nhạt, xanh xao.
Lý Hạo âu yếm nhìn những người đầu ấp tay gối đứng ở cạnh Đàm Thái hậu như Hoàng hậu Đàm Ngọc Trúc, Nguyên phi Trần Thị Dung, Quý phi Đặng Phương Thảo, Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều... và hai nàng cung nữ mà hắn yêu mến đứng ở phía cuối Bùi Xuân Lan và Bùi Thu Nguyệt. Các nàng đều biểu lộ những cảm xúc khác nhau khi gặp gỡ vua sau bao ngày xa cách, người thì vui mừng ra mặt, người thì điềm tĩnh đoan trang, người thì cúi đầu e lệ. Chẳng hạn như Bùi Thu Nguyệt ngày thường tinh nghịch là thế mà lúc này đây lại rụt rụt rè rè tay đặt khẽ lên cái bụng hơi nhô cao của nàng.
Lý Hạo cười giả lả, cúi đầu hô lớn: “Kính chào mẫu hậu, kính chúc mẫu hậu mạnh khỏe, trẻ mãi không già.”
Đàm Thái hậu tươi cười vui vẻ: “Miễn lễ, thật là... Mẫu hậu tưởng rằng Hoàng nhi xông pha trận mạc ngoài chiến trường, sẽ làm cho Hoàng nhi chín chắn hơn chứ? Vậy mà vẫn cái điệu bộ trẻ con mãi thế không biết? Hoàng nhi đúng là chẳng thay đổi gì cả.”
Lý Hạo đỡ tay Đàm Thái hậu tới ngồi trên chiếc ghế Thái hậu, nói: “Mẫu hậu chớ lo, hoàng nhi sẽ vẫn mãi là Hoàng nhi của mẫu hậu, dù cho thời gian có trôi theo năm tháng, dù cho cuộc sống của Hoàng nhi có trải qua bất cứ cuộc bể dâu nào đi chăng nữa. Hoàng nhi xin hứa, Hoàng nhi ở trước mặt mẫu hậu, sẽ luôn làm cho mẫu hậu được vui vẻ, hạnh phúc.”
Đàm Thái hậu lắc đầu mỉm cười, khoan thai ngồi xuống.
Lý Hạo ngồi trên chiếc ghế bên tay phải Đàm thái hậu, nhìn các vị phi tần nghiêm trang đứng cúi đầu, liền vẫy tay nói: “Các nàng ngồi xuống cả đi, trẫm thấy ở đây có đủ ghế hết mà, cứ đứng đấy mãi làm gì. Ha ha ha, đây là cung Thái hậu cũng là nhà của trẫm, cũng là nhà của các nàng. Mẫu hậu, mẫu hậu xem Hoàng nhi nói có phải không?”
“Ha ha, Hoàng nhi đó, cung đình phải có lễ nghi của cung đình chứ. Cứ về đến cung là lại làm rối loạn hết cả lễ 2m3RZ nghi như thế này thì còn ra phép tắc chi nữa. Được rồi, được rồi, Hoàng hậu và các phi tần ngồi xuống cả đi.” Đàm Thái hậu ung dung truyền lệnh.
“Nhi thần đội ơn Thái hậu. Thần thiếp đội ơn Hoàng thượng.” Tất cả phi tần đồng thanh ứng tiếng, đoạn ngồi thành hai hàng đặt song song với nhau, ở hai bên trái phải căn phòng rộng lớn trong cung Thái hậu, các nàng không hướng mặt lên phía Đàm thái hậu và Lý Hạo mà hướng mặt về phía nhau.
Lý Hạo nhìn các bà vợ của mình bằng ánh mắt trìu mến, quay sang Đàm thái hậu nói: “Thưa mẫu hậu, trong thời gian Hoàng nhi rời cung thì trong cung có chuyện gì xảy ra không ạ?”
Đàm Thái hậu nhìn Lý Hạo, cười bảo: “Ha ha, điều này, sao Hoàng nhi có thể hỏi mẫu hậu được chứ? Mẫu hậu đâu có quản chuyện hậu cung? Câu hỏi này Hoàng nhi phải hỏi Hoàng hậu của con mới đúng.”
Đoạn, Đàm thái hậu quay xuống phía Hoàng hậu Đàm Ngọc Trúc đang ngồi đối diện với bà, nói: “Hoàng hậu, con hãy trả lời câu hỏi của Hoàng nhi đi.”
Gương mặt Hoàng hậu Đàm Ngọc Trúc có đôi phần xanh xao nhưng bị lấn át hẳn đi bởi vẻ hạnh phúc rạng ngời của người thiếu phụ sắp được làm mẹ, nàng khẽ khàng tâu: “Bẩm Hoàng thượng, từ khi Hoàng thượng rời thành ra ngoài chinh chiến đến này thì mọi sự vụ trong hậu cung vẫn êm đẹp, thần thiếp và các phi tần đều sống với nhau rất hòa ái, thân thiện.”
Lúc ấy, Nguyên phi Trần Thị Dung nở nụ cười sáng như ánh trăng rằm, cất tiếng nhẹ nhàng như gió mùa thu: “Hoàng thượng không biết đó thôi, từ khi Hoàng thượng rời cung, người luôn lo lắng cho Hoàng thượng nhất chính là Đàm Hoàng hậu. Đàm Hoàng hậu toàn đi ra cửa thở dài, bước vào cửa than ngắn. Khi nói chuyện với chúng thần thiếp thì luôn luôn nhắc tới Hoàng thượng, mới một câu đã Hoàng thượng thế nay, hai câu thì Hoàng thượng thế kia. Còn ai yêu thương nhung nhớ Hoàng thượng hơn Đàm Hoàng hậu nữa đây?”
Thường ngày, Lý Hạo luôn vui đùa giỡn hớt, chọc cười các nàng ái phi của mình, cho nên các nàng cũng dần quen với tác phong của Lý Hạo khi sinh hoạt chung với các nàng. Lý Hạo muốn đây là ngôi nhà của hắn với các người vợ, chứ không phải là chốn cung đình thâm sâu lạnh lẽo, với biết bao quy củ uy nghiêm phiền toái, hắn muốn tiếng cười hạnh phúc luôn ngập tràn trong ngôi nhà của mình. Đến lúc này thì các nàng đã bị ảnh hưởng bởi con người của Lý Hạo mà hòa nhập vào cuộc sống ngập tràn sự tươi vui, phong phú của hắn. Lý Hạo cũng cảm khái không thôi về bản chất con người của mình, có lúc hắn thấy mình như trẻ con thích đùa giỡn vậy, có những suy nghĩ ngây ngô, những câu tự hỏi hết sức buồn cười, hay là khi hắn nhập thể vào Lý Sảm khi còn nhỏ tuổi nên cũng bị tính cách của Lý Sảm khi chưa trưởng thành ảnh hưởng. Do cả hai nhập thể vào nhau, hòa lẫn trí nhớ và tính cách của nhau, ảnh hưởng tính cách lẫn nhau mới tạo nên con người đa sắc thái như hắn hay chăng?
Quý phi Đặng Phương Thảo với gương mặt rạng rỡ sắc xuân nhưng không kém phần anh thư, gương mặt nàng bầu bĩnh đáng yêu, phối hợp với dáng người tròn trịa, khiến cho người đối diện muốn yêu thương che chở mãi thôi, chỉ nghe nàng tiếp lời Nguyên phi Trần Thị Dung: “Trần Nguyên phi nói đúng rồi đó, thần thiếp thấy Đàm Hoàng hậu lúc nào cũng than vắn thở dài, mà muốn mệt theo luôn đó. Hoàng thượng thử nghĩ mà xem bảy bảy bốn chín ngày, ngày nào cũng than thở với bọn thiếp về Hoàng thượng. Cái gì mà... Không biết Hoàng thượng sao rồi, hàng ngày có được ăn ngon không? Cái gì mà... Đêm hôm khuya lắc khuya lơ thì Hoàng thượng có được mặc ấm hay không, giờ này ở chốn sa trường làm gì có những đầu bếp nấu ăn giỏi như đầu bếp cung đình phục vụ Hoàng thượng cơ chứ?”
Hoàng hậu Đàm Ngọc Trúc cười đỏ lựng cả mặt, vung tay vỗ nhẹ lên lưng của Quý phi Đặng Phương Thảo, che miệng cười duyên dáng: “Các phi còn dám nói lung tung nữa chứ, ta có nói như thế bao giờ đâu. Ta lo lắng cho Hoàng thượng là lẽ thường tình, còn dám nói ta, từ lúc Hoàng thượng rời đi thì các phi lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác như người mất hồn có hơn gì ta đâu.”
Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều cất tiếng cười lớn nhất trong đám phi tần, đứng dậy, giơ ngón tay vẽ một vòng giữa không trung, rất có dáng vẻ cân quắc anh thư của bậc nữ tướng, nói thêm vào: “Lời này của Đàm Hoàng hậu là không sai, nhưng chưa chính xác cho lắm, mọi người đều rất nhớ mong Hoàng thượng, nhưng người nhớ mong nhất vẫn là Đàm Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ của chúng ta, mọi người thấy ta nói có đúng hay không?”
Các vị phi tần đều vỗ tay thật lớn, hô to tán thưởng tỏ vẻ đồng ý với lời nói ấy của Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều. Hoàng hậu Đàm Ngọc Trúc cũng cười theo, đồng thời giơ tay lên che mặt cố giấu sự xấu hổ của mình.
Lý Hạo khoa tay bảo: “Được rồi, được rồi, trẫm về tới thấy các nàng đều mạnh khỏe là trẫm vui rồi. Chỉ cần các nàng cảm thấy vui vẻ là trẫm cảm thấy vui vẻ. Các nàng có biết không? Trẫm nguyện vì tiếng cười, hạnh phúc của các nàng mà đánh đổi cả giang sơn này. À, à, còn cả mẫu hậu nữa, Hoàng nhi nguyện vì mẫu hậu mà đánh đổi tất cả để người trường thọ mãi mãi không già.”
Đàm Thái hậu bật cười: “Thôi thôi, Hoàng nhi bớt nói những lời nịnh nọt kiểu đó đi thôi.”
Lý Hạo chợt vỗ đùi đánh đét: “A... Suýt nữa thì quên, Hoàng nhi tới đất Hồng Châu thì tìm được món bảo vật thần kỳ. Hoàng nhi kính dâng mẫu hậu.”
Chú thích:
Bài thuốc Thái Sơn Bàn Thạch là bài thuốc dưỡng thai. Dựa theo sách Cảnh Nhạc Toàn Thư thì bài thuốc này là do bài "Bát trân thang" bỏ Phục linh gia Hoàng kỳ, Tục đoạn, Sa nhân, Hoàng cầm, Gạo nếp mà thành bài thuốc dưỡng huyết an thai thường dùng. Thái Sơn Bàn Thạch thang là bài thuốc đã được chứng minh trên lâm sàng vô cùng hiệu quả. Thái sơn bàn thạch thang là bài thuốc có tác dụng an thai, phòng ngừa động thai, dọa sảy thai trong thời kỳ đầu của thai kỳ. Bài thuốc cố phương này được ghi chép trong cuốn “Cảnh nhạc toàn thư” của Trương Giới Tân ở thế kỷ 16. Tên của bài thuốc có ý nghĩa muốn nói về công dụng an thai, vững chắc như núi Thái dựa trên nền tảng bố khí, dưỡng huyết, kiện tỳ, ích thận. Trên nghiên cứu lâm sàng cũng đã chứng minh hiệu quả của bài thuốc này đối với cộng dụng điều trị dọa sảy thai, sảy thai. Bài thuốc "Thái Sơn Bàn Thạch thang" đã được rất nhiều nhà khoa học nghiên cứu và chứng minh có hiệu quả cao trong phòng ngừa động thai và dọa sảy thai cho phụ nữ trong quá trình mang thai, đặc biệt là 3 tháng đầu của thai kỳ.
Thành phần của bài thuốc Thái Sơn Bàn Thạch:
Nhân sâm ( Đảng sâm) 12g
Chích Hoàng kỳ 12g
Đương qui 12g
Xuyên Tục đoạn 12g
Hoàng cầm 12g
Bạch thược ( sao rượu) 12g
Bạch truật ( sao) 12g
Thục địa 20g
Xuyên khung 4g
Chích Cam thảo 2g
Sa nhân 2g
Gạo nếp 1 nắm.
Cách dùng: sắc nước uống.
Tác dụng: Bổ khí kiện tỳ, dưỡng huyết an thai.
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.