Lý Hạo thò tay xuống lưng quần lấy ra hộp gấm nhỏ, đặt lên trên bàn, mở hộp gấm. Ánh sáng màu xanh lam dịu dàng lấp lánh từ trong hộp gấm tỏa ra chiếu sáng khắp phòng.
Đàm thái hậu và đám phi tần đều thích thú nhìn viên ngọc lưu ly được chạm khắc hình chim phượng vô cùng tinh xảo.
Phụ nữ đều thích cái đẹp, từ xưa đến nay, phụ nữ thời nào cũng vậy, những vật thể tuyệt mỹ, bắt mắt đều là những vật thể có lực hấp dẫn trí mạng đối với phụ nữ.
“Ôi, đẹp quá.”
“Viên ngọc thực đẹp, tỏa ra ánh sáng diệu kỳ quá.”
“Áng sáng từ viên ngọc khiến cho cõi lòng tôi dịu lại rất nhiều. Thực thần kỳ.”
“Ui, chứng nhức đầu của tôi dường như tan biến khi nhìn vào viên ngọc. Đúng là viên ngọc báu.”
Trong phòng vang lên những tiếng trầm trồ, thán phục không ngớt của đám phi tần. Và chắc có lẽ trong lòng mỗi nàng đều đang ao ước được sở hữu viên ngọc lưu ly quý giá kia, nhưng hiềm nỗi Lý Hạo đã công bố tặng viên ngọc cho Đàm Thái hậu mất rồi nên không ai dám mở miệng tranh giành.
Lý Hạo rất thích thú khi nhìn thấy cảnh này, liền bày ra sự uyên bác của mình, giải thích về nội tình của viên ngọc lưu ly: “Loại ngọc lưu ly này xuất xứ ở phương tây xa xôi, được tìm thấy trong đá vôi của thung lũng sông Kokcha nằm trên đế chế Khwarezm. Nơi đây có một mỏ khoáng sản rất lớn, chuyên cung cấp các loại đá quý hiếm xinh đẹp như thế này cho người Hy Lạp, Ai Cập và La Mã. Có lẽ những viên ngọc lưu ly này đến nước ta thông qua con đường tơ lụa. Người phương tây thường hay nghiền ngọc lưu ly thành bột và được làm thành màu lam sẫm khiến nó trở thành chất màu xanh lam có chất lượng tốt nhất và đắt tiền nhất. Họa sĩ của phương tây đúng là bại gia chi tử, đám họa sĩ này dùng bột ngọc lưu ly để vẽ tranh, những nhân vật chính yếu trong tranh sẽ được vẽ màu trang phục quần áo bằng loại bột ngọc lưu ly này.”
Quý phi Đặng Phương Thảo luôn là người thích nghe những điều mới lạ mà Lý Hạo thường hay kể cho nàng, nàng vồn vã cất tiếng hỏi: “Đế chế Khwarezm là ở đâu vậy Hoàng thượng, nơi đó có xinh đẹp hay không?”
Lý Hạo liếc nhìn nàng trìu mến, mỉm cười đáp: “Đế chế Khwarezm là một đất nước rộng lớn nằm ở rất xa nước ta, chếch về hướng tây. Nơi đây được tài bồi nên từ nền văn minh thung lũng sông Hằng. Nghe nói ở vùng đất này thì cách đây 5 vạn năm trước đã có con người sinh sống và canh tác rồi. Đất nước Khwarezm cũng xinh đẹp đấy, có những nơi đất đai phì nhiêu con người có thể trồng trọt chăn nuôi được, nhưng ở đó cũng có một số nơi chỉ toàn là sa mạc, khi nàng đến đó, có những nơi mà nàng lạc vào sẽ chỉ nhìn thấy khắp nơi bao la mênh mông cát trắng, có một số ít địa điểm có ao nước và cây xanh trong sa mạc mà người ta gọi là ốc đảo.”
Nói tới đây, Lý Hạo dừng lại một lát rồi lắc đầu thở dài nói tiếp: “Nhưng rất tiếc là đế chế Khwarezm chỉ vài năm nữa thôi sẽ bị xóa sổ hoàn toàn bởi một đế chế cực kỳ tàn bạo, đế chế này còn hùng mạnh hơn đế chế Khwarezm gấp bội phần.”
Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều nghe Lý Hạo nhắc đến chuyện chiến tranh đánh đấm thì hứng thú chạy lại chỗ Lý Hạo, ôm lấy cánh tay hắn, lúc lắc nũng nịu hỏi: “Đế chế nào mà ghê gớm vậy Hoàng thượng, đã được xưng là đế chế rồi thì ít nhiều họ cũng không dễ bị xóa sổ như vậy chứ?”
Lý Hạo vỗ nhẹ lên cánh tay Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều mà rằng: “Đó là một đế chế hùng mạnh và tàn bạo vô cùng đến từ phương bắc. Nói không ngoa chứ đế chế Khwarezm sẽ không cầm cự được quá hai năm đâu.”
Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều dẩu môi, đắc ý bảo: “Chẳng lẽ là Đại Tống sao? Đại Tống thì hoàng thượng cứ nói là Đại Tống, còn ra vẻ thần thần bí bí.”
Lý Hạo cười cười đáp: “Không phải nước Tống, nước Tống hiện tại không thể làm được điều đó, ở hướng bắc, xa hơn nước Tống nữa kìa.”
Nguyên phi Trần Thị Dung là người tài nữ đương thời, nàng thường xuyên tìm hiểu nhiều chuyện bốn phương, cho nên nàng cũng có hiểu biết một số thứ, nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Có phải Hoàng thượng đang nói đến Đại Kim hay không?”
Lý Hạo giơ một ngón tay lên lắc lắc, cười hà hà đoạn vuốt má Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều rồi mới trả lời: “Cũng không phải Đại Kim, Đại Kim giờ đây ốc không mang nổi mình ốc, còn đòi đi xâm chiếm ai. Đại Kim trước kia thì còn có thể tạo nên sóng gió, chứ lúc này thì...”
Lý Hạo lắc đầu thở dài mà bi ai cho số phận Đại Kim trong tương lai. Thục phi Nguyễn Thị Thiêu Kiều nắm lấy cánh tay của Lý Hạo, nũng nịu ỉ ôi với hắn: “Hoàng thượng mau nói đáp án đi, cứ úp úp mở mở mãi, khiến cho tất cả mọi người đều sốt ruột rồi kìa.”
Lý Hạo không còn vẻ cười cợt ung dung nữa mà thay vào đó là sự nghiêm nghị, thận trọng: “Đó là đế chế Mông Cổ dưới sự lãnh đạo của một khả hãn vĩ đại tự xưng hiệu là Thành Cát Tư Hãn, một đế chế hùng mạnh nhất thế gian trong tương lai. Tuy lúc này đế chế Mông Cổ chưa gây được tiếng vang lớn với các cường quốc, nhưng sắp rồi, những cường XhbBK quốc phương bắc sắp phải hối hận vì điều này.”
Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều cũng bị giọng điệu trầm trọng của Lý Hạo ảnh hưởng, nàng ngập ngừng nói: “Ý của Hoàng thượng là tương lai vài năm tới, đế chế Mông Cổ sẽ tru diệt hoàn toàn đế chế Khwarezm xinh đẹp trong thời gian chỉ chưa đầy hai năm và có khả năng sẽ đánh chiếm các nước khác ở phương bắc? Đế chế Khwarezm không yếu đến vậy chứ?”
Ánh mắt Lý Hạo lấp lánh ánh tinh quang, nói: “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Đất nước Khwarezm tự xưng đế chế nên họ cũng tự cho rằng bản thân họ không cần phải sợ một ai, vì vậy mà họ đã có những quyết định sai lầm, đó là tự tìm diệt vong mà. Sự hùng mạnh của đế chế Mông Cổ thì không phải là những người của Khwarezm có chống đỡ được. Không những đế chế Khwarezm sai lầm, mà cả những nước ở phương bắc cũng đang ngây thơ không biết việc họ đang làm chính là dưỡng hổ thành họa. Chắc chắn không nước nào có một kết cục tốt. Chờ đón họ chỉ có đồ đao, máu tươi và vó ngựa mà thôi.”
Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều thổn thức: “Quả là đáng sợ. Vậy đến lúc đó... có khi nào đế chế Mông Cổ sẽ xâm lược nước ta hay không?”
Lý Hạo ngần ngừ một chút, nhìn những phi tần xinh đẹp ở xung quanh mình, đoạn nhoẻn miệng cười, xoa đầu Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều rồi đáp: “Có lẽ có, có lẽ không. Đại Việt của chúng ta ở phương nam xa xôi lắm, tương lai còn rất xa, khó mà nói trước được điều gì. Nhưng chúng ta cũng không bài trừ bất kỳ một khả năng nào, trẫm sẽ vì Đại Việt mà làm tất cả chuẩn bị, dù cho bất kỳ kẻ thù có hung tàn đến cỡ nào bước chân vào Đại Việt này thì cũng chỉ có nước chôn thây ở chảo lửa Đại Việt chúng ta mà thôi.”
Đàm Thái hậu thấy tình hình có vẻ không đúng, liền cất tiếng: “Thôi thôi, Hoàng thượng thật là. Cái gì mà cứ chém chém giết giết mãi, vừa mới từ sa trường trở về mà vẫn còn nói những chuyện đó làm gì, mau chuyển sang chuyện khác đi. À, lúc nãy Hoàng thượng nói viên ngọc lưu ly đó được tìm thấy ở đâu ấy nhỉ?”
Gương mặt Lý Hạo giãn ra, tươi cười hãnh diện đáp: “Hoàng nhi tình cờ tìm được viên ngọc báu này trong một hang động ở một chuyến hành quân qua đất Hồng Châu. Viên ngọc này được một con gấu lớn canh dữ. Để lấy được nó, Hoàng nhi đã phải tự thân chiến đấu, dùng hết sức mình, vô cùng gian nan, nguy hiểm mới đánh chết con gấu đó, lấy được viên ngọc mang về dâng tặng cho mẫu hậu đấy.”
Đàm Thái hậu giật thót mình, lo lắng nói: “Như thế Hoàng nhi có bị nguy hiểm hay không? Thôi, lần sau nếu chỗ nào có hung thú thì Hoàng nhi chớ vào, sai quân lính xua chúng đi là được.”
Lý Hạo phẩy tay lia lịa: “Không sao, không sao, chỉ cần mẫu hậu vui lòng thì Hoàng nhi có sá gì chút việc nhỏ nhoi ấy. Còn Hoàng hậu và các phi tần đừng sớm thất vọng, mỗi nàng cũng đều có quà tặng của trẫm, bảo đảm sẽ khiến cho các nàng hài lòng, thỏa mãn với mỗi món quà mà trẫm dày công mày mò tìm kiếm.”
Lý Hạo hô lớn: “Lê Việt Công, mang quà vào đây.”
Lê Việt Công nhanh chóng chỉ đạo quân lính khiêng hai rương lớn vào đặt giữa phòng, mở nắp chiếc rượng, bên trong hai cái rương có chứa hàng chục hộp gấm nhỏ. Quân lính đặt những hộp gấm lên mặt bàn kê giữa phòng, mở nắp tất cả hộp gấm ra, ánh sáng chói lòa tỏa sáng khắp phòng làm choáng ngợp toàn bộ chúng nhân tại đương trường.
“Ha ha ha, Hoàng hậu và các ái phi thấy thế nào? Ưng ý với những món quà của trẫm chứ?” Lý Hạo vừa nói vừa bước xong, lấy một hộp gấp chứa chiếc vòng đeo tay bằng ngọc đỏ đến ghế Hoàng hậu Đàm Ngọc Trúc.
Lý Hạo ân cần lấy vòng ra đeo vào tay Đàm Ngọc Trúc nói: “Trẫm tặng nàng chiếc vòng này, chiếc vòng này không những là báu vật có giá trị cực lớn mà nó còn có công dụng giữ ấm cơ thể. Trẫm biết cơ thể nàng yếu nhược thường hay bị cảm phong hàn. Chiếc vòng này sẽ giúp nàng hạn chế mắc phải căn bệnh quái gở ấy.”
Đàm Hoàng hậu dõi theo từng động tác của Hoàng đế đeo vòng tay cho bản thân, nàng rơm rớm nước mắt: “Thần thiếp... đội ơn Hoàng thượng.”
Lý Hạo bước lại chiếc bàn, lấy ra hộp gấm khác chứa chiếc nhẫn màu cam lấp lóa, tới đeo nhẫn vào tay Nguyên phi Trần Thị Dung, nhìn vào mắt Trần Thị Dung, nồng nàn nói: “Trẫm biết những ngày qua, nàng phải chịu nhiều mất mát, nhưng nàng vẫn gắng gượng kiên trì sống tốt mà lại còn mang tinh hoa của trẫm. Trẫm thực sự cảm ơn nàng rất nhiều. Chiếc nhẫn này có công dụng xua tan cái nóng, giúp bình ổn lưu thông khí huyết. Mong nàng sẽ vui vẻ với món quà của trẫm.”
Trần Nguyên phi không kìm được nỗi lòng, kiêng dè chốn đông người, òa khóc, ôm chầm lấy Lý Hạo mà nấc lên từng hồi. Lý Hạo phải dỗ dành mãi Trần Thị Dung mới thôi và cười trừ xấu hổ trước những lời trêu chọc, ghẹo đùa của các phi tần khác.
Lý Hạo mang quà đi tặng vòng quanh hết các phi tần, kể cả hai cung nữ Xuân Lan và Thu Nguyệt. Lý Hạo dự định sắp tới sẽ phong cho hai nàng lên làm phu nhân, mặc kệ việc hai nàng cố gắng van nài giữ lại vị trí cung nữ của hai nàng. Nếu như hai nàng muốn chăm sóc cho hắn cũng được, nhưng phải chờ hai nàng sinh đẻ xong đã.
Sau khi Lý Hạo tặng hết quà, Đàm Thái hậu bắt đầu thông báo về việc Hoàng hậu và những vị phi tần có long thai, những người này sẽ được đưa vào diện chăm sóc đặc biệt theo tiêu chuẩn cung đình, đồng thời yêu cầu Lý Hạo không được đến cung của những người này qua đêm nữa. Lý Hạo thầm kêu may mắn là còn tới hai mươi mấy người có thể cùng hắn vui giấc vu sơn, chứ cả ba mươi mấy bà vợ mà đồng loạt có thai thì hắn chỉ còn nước đập đầu xuống đất mà tự sát mất thôi.
Đợi cho Đàm Thái hậu dặn dò, phân công nhiệm vụ đâu ra đó thì Lý Hạo lại bày trò kể chuyện, mỗi một món quà hắn lại gắn với một câu chuyện tầm bảo ly kỳ, kinh tâm động phách và nhân vật chính ở đây chính là bản thân hắn. Hắn biến mình thành một vị anh hùng, dũng sĩ chuyên đi diệt trừ kẻ ác, hung thú nguy hiểm để giành lấy những bảo vật về cho các phi tần.
Thực tình mấy câu chuyện của hắn đều là hắn tự bịa ra để tâng bốc bản thân và cũng là để mang lại tiếng cười cho các phi tần. Những viên ngọc xinh đẹp lấp lánh kia là hắn có được do bóp cổ mấy tên quân phiệt phản loạn mà ra, khi đánh bại các tập đoàn quân phiệt thì hắn bắt những kẻ cầm đầu của các tập đoàn quân phiệt phải nôn ra những bảo vật quý báu nhất đem kính hiếu dâng vua. Rồi sau mỗi đợt đánh phá các lộ quân phản nghịch, tật xấu thành thói, hắn lại há miệng hổ nuốt thêm được vô số chiến lợi phẩm bổ sung vào ngân khố quốc gia. Có mỗi tên đầu lĩnh phản nghịch Nguyễn Nộn là bị chết bất đắc kỳ tử nên không biết được kho báu tư nhân của hắn đã giấu biệt chốn nào, đây cũng là điều nuối tiếc lớn nhất của hắn trong đợt xuất quân bình định nội loạn lần này.
Phải nói thêm là những câu chuyện ba hoa chích chòe mà Lý Hạo đang hót như khứu giữa cung Thái hậu đó chỉ lừa gạt được một số thiếu nữ ngây thơ như Đàm Ngọc Trúc hoặc Nguyễn Thị Thiên Kiều mà thôi. Còn những người như Đàm Thái hậu hoặc Trần Nguyên phi đều biết hắn phịa chuyện nhưng chẳng ai muốn vạch trần hắn cả, mặc cho hắn khoa tay múa chân phong bản thân lên làm ông thánh ông tướng nhà trời. Những người hiểu chuyện đều thầm lắc đầu ngao ngán: “Trời ạ, đây có thể là phong thái của một vị vua có thể khiến cho ba quân tướng sĩ chiến đấu quên mình, có thể khiến cho quân tướng phe giặc phải run rẩy sợ hãi mỗi khi đối trận đó sao?”
Láo nháo ăn một pháo :lenlut