Đêm hôm ấy Lý Hạo ghé cung Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều để ban ơn mưa móc cho vị phi tần có tính tình nóng như lửa này. Trong những vị phi tần được Lý Hạo sủng ái thì duy chỉ có Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều là không hoài thai. Qua khám nghiệm bệnh tình của Nguyễn Thị Thiên Kiều thì Lý Việt phán nàng rất khỏe mạnh, không mắc quái bệnh gì cả. Lão đạo sĩ lúc nào cũng hiển lộ bộ dáng thần tiên nói rằng điều này cũng là lẽ bình thường, chuyện hoài thai này cứ để tự nhiên nó đến, không cần phải sốt sắng.
Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều cũng không lấy đó làm buồn mà vui mừng nhảy nhót, luôn miệng hớn hở: “ Không có là tốt, không có là tốt, vậy là ta lại có thêm thời gian chơi bời vui vẻ nữa rồi. Ha ha, đợt này ta phải đi nghịch cho đã, ta sẽ đi quậy khắp kinh thành Thăng Long mới được.”
Sở dĩ cô nàng đanh đá Thiên Kiều sung sướng như thế là do bản tính ham vui của tuổi mới lớn, cũng bởi vì Lý Hạo từng hứa sau khi bình định đất nước thì sẽ cho phép các phi tần được ra ngoài bảy ngày một lần vui chơi thỏa thích, nhưng phải có Túc Vệ quân đi theo để bảo vệ. Ở trong Hoàng thành đúng là lộng lẫy, xa hoa thật, tuy nhiên ai cũng thế, ở mãi một nơi thì làm sao chịu nổi, người nào cũng cảm thấy bí bức, bực bội, cảm giác như cá chậu chim lồng cả. Nay được vua ban cho đặc quyền như thế thì ai mà không cảm thấy hân hoan cho được cơ chứ.
Bất quá, câu này vừa đến tai lão Nguyên súy Nguyễn Hồng Phong thì suýt nữa làm ông lên máu thăng thiên, khiến cho vị tướng quân quyền uy hiển hách phải xin vua được cùng với bà vợ già của mình vào tận cung cấm thăm con và thao thao bất tuyệt dạy dỗ lại cô con gái rượu, hòng giúp con tìm đủ mọi cách để mang thai rồng.
Mấy ngày sau đó, cuộc sống của Lý Hạo diễn ra êm đềm, ngày ngày xử lý chính sự, ban hành những mệnh lệnh liên tục đi các nơi để vỗ về chiêu an dân chúng, giúp đỡ loạn dân chạy nạn trở về cố hương an cư lạc nghiệp. Các quan thân cận Trần Trung Văn, Trần An Quốc, Lý Thông... cật lực đến các vùng cần thiết trên đất nước điều chỉnh lại binh quyền, chỉnh hợp lại quân đội với mục tiêu duy nhất là phò trợ nhà Lý, thần phục vị Hoàng đế Kiến Gia.
Đến ngày thứ chín sau ngày Hoàng đế về triều thì Hoàng đế Kiến Gia ban hành mệnh lệnh tối quan trọng, lệnh họp triều chúng tinh, nghĩa là tất cả các quan lại, hào trưởng đứng đầu của các châu, lộ, trại, đạo trên cả nước đều tập hợp về Thăng Long để tổ chức hội họp, luận bàn vấn đề nào đó có ý nghĩa trọng đại, ảnh hưởng tới sự phát triển đất nước. Mỗi khi mệnh lệnh này ban ra là khi triều đình nhà Lý có sự thay đổi về quốc pháp. Tầng lớp thượng lưu của nước Đại Việt bắt đầu sôi trào dậy sóng, đoán già đoán non về những vấn đề thay đổi lớn lao sắp tới, ai ai cũng thu gém đồ đạc, sửa soạn lên đường về kinh.
* * * * * * * * * *
Đường phố Thăng Long về chiều vẫn tấp nập như buổi sáng, ngựa xe như nước, rộn ràng cả kinh thành. Một người đội nón lá trùm đầu che kín khuôn mặt, nửa dưới gương mặt lại buộc khăn che, nên không ai có thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn. Người đội nón lá bước chân vào một tòa dinh thự hết sức bình thường như những tòa dinh thự khác. Bước chân của hắn chậm rãi dậm đều từng bước một, mỗi khi nhấc chân lên thì dường như hạt bụi không bám được vào đế giày mà tự động rơi ra, chứng tỏ hắn được sở hữu một môn công phu thượng thừa.
Người đội nón lá trùm đầu đi dọc con đường dẫn vào cửa chính, nhìn bên ngoài thì tòa dinh thự có vẻ nhỏ bé nhưng khi vào trong mới thấy không gian của tòa dinh thự rất lớn, các hàng cây xanh trồng dày đặc, hòn giả sơn, chậu cây kiểng được xếp nối với nhau san sát. Có những người bảo vệ mặc áo vải màu xanh, đầu cũng đội nón lá, xem ra tòa dinh thự này được canh phòng rất sâm nghiêm, cứ cách 10 thước là có một người đứng gác.
Khi người đội nón lá bước lên bậc thềm cửa chính thì có một lão già râu dài tuổi độ lục tuần, mái tóc lấm tấm điểm bạc, tiến tới cung tay: “Kính chào điện hạ, mời điện hạ vào trong.”
Bên trong sảnh chính của tòa dinh thự lúc này có khoảng bốn mươi người được chia ra đứng hai bên tả hữu. Người đội nón lá đi vào, ngồi lên chiếc ghế dựa rộng vành được đặt ở trên bậc cao nhất chính giữa sảnh đường. Ngồi yên vị, người đội nón lá lên tiếng, giọng nói đầy nội lực, từ giọng nói thì tuổi tác đoán chừng trên dưới ba mươi: “Hôm nay, tập hợp mọi người lại đây để mọi người báo cáo tình hình thu thập được mọi chuyện ở kinh thành với quả nhân và có một số nhiệm vụ mới cần mọi người thực thi ngay lập tức. Quả nhân vừa từ quê hương trở về, tình hình quê hương rất không ổn, dân chúng ngày càng cơ cực lầm than. Bằng bất cứ giá nào chúng ta cũng phải hoàn thành kế hoạch được đặt ra sớm nhất.”
Người đội nón lá chỉ vào đứng thứ nhất ở hàng bên trái, nói: “Ngươi hãy cho quả nhân biết những tình hình mà ngươi thu thập được.”
Người thứ nhất ở hàng bên trái, lưng của hắn không rõ bị dị tật gì mà còng xuống, nghe chủ nhân vừa tới đã điểm danh chỉ tướng hắn đầu tiên, hắn cũng biết chủ nhân rất coi trọng nhiệm vụ của hắn, trán rịn mồ hôi, chắp tay đáp: “Tâu điện hạ, nhiệm vụ mà điện hạ đã giao cho vi thần, vi thần luôn cố gắng điều tra nhưng vẫn chưa thể điều tra ra manh mối, thỉnh cầu điện hạ tha tội. Vi thần đã cho người gắt gao điều tra nhóm người lạ mặt cùng với lão đạo sĩ đi theo Kiến Gia Hoàng đế cách đây mấy tháng, nhưng vẫn không thể tra ra tung tích thực sự của những người đó, kể cả lão đạo sĩ kỳ lạ hầu như toàn ru rú trốn ở trong tòa am tu đạo của hắn, không bước chân ra khỏi cửa nửa bước. Những thuộc hạ của vi thần không thể mảy may điều tra được gì, không rõ quê quán, không rõ họ hàng thân thuộc, cứ như thể là đám người đó từ dưới đất chui lên vậy.”
Người đội nón lá nhìn chằm chặp vào gã lưng còng, khóe mắt giật giật: “Không trách được ngươi, ngay cả quả nhân đã lăn lộn trong cung đình Đại Việt bao năm cũng không thể biết được tung tích của những kẻ ấy.”
Gã lưng còng nói tiếp: “Tuy nhiên, có một tin tức mà vi thần thu thập được, nhóm người ấy xuất hiện bên cạnh Kiến Gia Hoàng đế sau thời điểm thiên địa dị tượng xảy ra trên bầu trời kinh thành Thăng Long. Ngày xảy ra thiên địa dị tượng chắc là điện hạ cũng nắm rõ. Những hành động của Kiến Gia Hoàng đế cũng thay đổi có phần mạnh mẽ dần lên bắt đầu từ khi đó.”
Người đội nón lá gật gù: “Rất tốt, ngươi cứ tiếp tục điều tra đến khi nắm rõ ngọn ngành chi tiết về nhóm người ấy cho quả nhân.”
Dứt lời, người đội nón lá liền chỉ tay vào người thứ nhất đứng ở hàng bên phải, lên tiếng: “Còn ngươi, những tin tức mà ngươi thu thập được có gì hữu ích?”
Đây là một gã mặt vuông, lỗ tai rộng vành, cất giọng ồm oàm: “Tâu điện hạ, người của vi thần đã điều tra được những vũ khí của gia tộc họ Cao được sản xuất ở một công xưởng lớn nằm ở phía đông kinh thành Thăng Long. Đại Việt đang gia tăng số lượng chế tạo những thứ vũ khí đó. Vũ khí phát ra tiếng nổ lớn phá hủy những xe lầu công thành, mà bọn chúng gọi là súng thần công ấy, cũng đang được chế tạo thêm, nhưng vật liệu chế tạo của loại vũ khí này còn khan hiếm nên chưa thể sản xuất đại trà được. Vi thần còn nghe ngóng được là chúng đang nghiên cứu thêm một số thứ vũ khí bí mật nữa.”
Ánh mắt người đội nón lá lóe sáng với tin tức vừa nghe được. Đây là những tin tức cực kỳ yrzTT quan trọng đối với hắn. Hắn có một cảm giác rất mạnh mẽ là nếu hắn muốn hoàn thành lý tưởng của mình thì đây chính là điểm đột phá mấu chốt của hắn, đây chính là những thứ mà hắn đang tìm kiếm bấy lâu, kể từ khi hắn được giao trọng trách náu mình ở Đại Việt này...
* * * * * * * * * *
Lại qua thêm một ngày vất vả xử lý công việc triều chính, tuy rằng mọi công việc chính đều đã có Lý Việt giúp cho giải quyết hoàn hảo nhưng Lý Việt không cho phép Lý Hạo dựa dẫm quá nhiều vào mình nên Lý Việt vẫn bắt Lý Hạo duyệt qua các tờ sớ, tấu chương và giảng giải tỉ mỉ những vấn đề nào cần giải quyết theo chiều hướng như thế nào là tốt nhất.
Tuy nhiên vị Hoàng đế đã được biến đổi cả về thể năng lẫn trí năng nhưng tính cách thì không tài nào thay đổi, cái vấn đề nhức óc chính trị chính em này, quả thực là hắn nuốt không trôi. Dù cho Lý Việt có giảng giải đến cỡ nào đi chăng nữa thì hắn vẫn không hứng thú học hành cho lắm. Rốt cuộc, vị Hoàng đế nhân danh người đứng đầu cả nước, chủ nhân của Lý Việt, ra lệnh cho lão đạo sĩ phải lãnh trách nhiệm nặng nề của hắn là xử lý cho thật tốt tất cả đống tấu chương chất cao như núi hàng ngày kia. Còn hắn sẽ có nhiệm vụ giám sát Lý Việt làm việc mỗi khi rảnh rỗi, lúc nào bận rộn mới không giám sát được, cần chú ý thêm, cái ý tứ bận rộn ở đây là những khi Hoàng đế vui vầy với ái phi.
“Cảnh sắc nơi này cần được cải biến lại, cần phải trang hoàng như thế nào đó cho giống với không khí vùng cao nguyên.” Lý Hạo chắp hai tay sau lưng, ngó nghiêng nhìn quanh khu vườn rộng lớn. Lý Hạo vừa đi trên con đường mòn nhỏ, phía cuối con đường là cái chuồng ngựa khang trang màu vàng xám, vừa nói với vị quan chuyên chăm sóc ngựa.
Vị quan chăn ngựa, tuổi trạc ngũ tuần, có gương mặt dài như mặt ngựa, cười hềnh hệch vẻ xu nịnh: “Bẩm Hoàng thượng, ngài đúng là bậc anh minh thần vũ, chỉ cần liếc ngang một vòng đã có thể biết cách bài bố cảnh sắc phù hợp với loài ngựa quý rồi ạ. Thần chắc chắn rằng con ngựa quý kia sẽ sớm nghe lời Hoàng thượng, để cho Hoàng thượng cưỡi lên người của nó. Nói đi cũng phải nói lại, súc sinh thì vẫn là súc sinh mà, nó được Hoàng thượng cưỡi lên người chính là phúc phận của nó mà nó không hay. Hoàng ân ban xuống...”
Lý Hạo nhếch mép, cười cười, ngắt lời vị quan chăn ngựa đang trổ tài vỗ mông ngựa không ngớt miệng: “Đã biết trẫm anh minh thần vũ thì nên thể hiện cho tốt, giúp trẫm thuần hóa con ngựa quý kia. Khanh hiểu ý trẫm chứ.” Nói câu cuối, giọng Lý Hạo hơi trầm xuống, liếc nhìn vị quan chăn ngựa.
Vị quan chăn bắt gặp cái nhìn sắc lẹm của vua, đơ lưỡi một lúc rồi liến thoắng nói: “Dạ, dạ, dạ... bẩm... bẩm... bẩm Hoàng thượng, nếu vậy, thần trộm nghĩ cần đắp thêm ngọn đồi nhỏ ở phương Bắc, đắp cho triền thoai thoải xuôi nam rồi vun trồng các loại cỏ non vùng đồi núi, bổ sung thêm cánh rừng nho nhỏ để ngựa quý có thể vừa chơi đùa trên đồi núi vừa vào rừng nghỉ ngơi, hóng mát ạ.”
Thật không hổ là quan lại lâu năm chốn quan trường, chỉ mới bị Lý Hạo liếc cho một cái sợ mất mật, còn ngọng líu ngọng lô, mà mới đó đã có thể giữ lại bình tĩnh nói theo chiều hướng đúng ý vua. Những người sống lâu trong cung cấm, quả đúng là ai cũng phải có biệt tài giữ mạng.
“Chủ ý nghe được lắm. À, trẫm có điều này nhắc nhở khanh này, trẫm biết khanh là một trong những người chăm sóc ngựa tài năng nhất Đại Việt, hãy phát huy điều đó. Tuy nhiên, mông ngựa với mông người nó khác nhau đấy, nhớ cẩn thận, đừng vỗ lung tung, kẻo khanh không bị chân ngựa đá chết, nhưng lại bị chân người dẫm chết đấy.” Lý Hạo chậm rãi đi vào chuồng ngựa.
Láo nháo ăn một pháo :lenlut