Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 182: Lý Bạch




Trong chuồng ngựa, một con ngựa có bộ lông trắng như tuyết, giữa đỉnh đầu có ngôi sao bốn cánh màu đen tuyền, đang nằm sấp trên nền cỏ khô mềm mại. Trước mặt nó được đặt một đám cỏ non xanh tươi mơn mởn, nhưng con ngựa không màng tới món ăn khoái khẩu của loài ngựa mà ủ rủ, gục đầu, mũi thở phì phò từng hơi thở nặng nhọc tưởng chừng như nó có thể chết đến nơi rồi vậy.
“Nó vẫn luôn như thế sao?” Lý Hạo trông thấy tình cảnh sống dở chết dở của con ngựa, chán nản cất tiếng hỏi.
“Dạ, đúng vậy, thưa Hoàng thượng, kể từ khi nó được đưa về kinh thành cho đến nay nó chỉ nằm lỳ một chỗ, thần đã dùng đủ mọi cách vẫn không thành công. Lúc nào nó đói quá thì mới ăn vài cọng cỏ cho qua cơn đói mà thôi. Thần... thần sẽ cố gắng hết sức để... để giúp nó trở lại như xưa ạ.” Vị quan chăn ngựa cố gắng suy nghĩ thật kỹ, lựa từng lời đối đáp.
Lý Hạo ngồi xổm bên đầu con ngựa, vươn tay định xoa bộ lông bờm trắng muốt của nó.
Con bạch mã chợt nhổm đầu dậy, lúc lắc mạnh cái đầu, hất tay Lý Hạo ra, nhìn Lý Hạo bằng ánh mắt căm thù, rồi nghiêng đầu xoay vào góc tường, nó không muốn nhìn thấy Lý Hạo.
“Hừ, con súc sinh hỗn xược, mày dám phạm tội khi quân à, tao phải đánh chết mày?” Vị quan chăn ngựa mắng to, vớ lấy sợi dây roi ngựa treo trên tường, toan quất lên mình ngựa.
Lý Hạo phất tay, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, khanh cất roi đi, khanh nói đúng, nó chỉ là súc sinh, nó không hiểu chuyện đâu, chúng ta không cần phải chấp nhặt với nó.”
Vị quan chăn ngựa chỉ vào con bạch mã, ngập ngừng: “Bẩm Hoàng thượng, nhưng, con ngựa này vừa...”
Lý Hạo khoát tay: “Có một số chuyện khanh vẫn chưa hiểu được, đây không phải là ngựa bình thường để chúng ta có thể huấn luyện nó theo cách bình thường. Đây là con ngựa có linh tính. Có lẽ khanh không phù hợp với nhiệm vụ chăm sóc con ngựa này...”
Vị quan chăn ngựa quỳ sụp xuống, dập đầu bình bịch lên nền đất như tế sao: “Hoàng thượng, thần biết tội, thần biết tội, cầu xin Hoàng thượng tha tội cho thần lần này, Hoàng thượng...”
Lý Hạo cười lớn: “Ha ha, khanh đừng hiểu lầm, không phải trẫm muốn bãi miễn chức vụ của khanh. Khanh vẫn giữ chức vụ cũ, chỉ là trẫm muốn đổi người trông coi con bạch mã này, trẫm sẽ tự tìm người mới chăm sóc nó. Khanh hãy đi làm những nhiệm vụ trước kia của khanh, triều đình vẫn rất cần những người như khanh. Đi đi thôi.”
“Đội ơn Hoàng thượng, thần xin lui. Đội ơn Hoàng thượng, thần xin lui...” Vị quan chăn ngựa vừa dập đầu rối rít tạ hoàng ân vừa quỳ gối lui dần ra ngoài chuồng ngựa.
Lý Hạo lắc đầu thở dài: “Chốn triều đình thời này đúng là triều luật khắt khe... Muốn sửa đổi cũng không phải một sớm một chiều là sửa đổi được.”
Bấy giờ, Lý Việt vung vẩy phất trần, vuốt râu mỉm cười, bước vào chuồng ngựa: “Sao Hoàng thượng vừa mới tới đây thị sát đã dọa cho vị quan chăn ngựa sợ khiếp vía thế kia? Cứ kiểu ấy thì còn ai dám phụng sự Hoàng thượng, ra sức nuôi dưỡng thuần hóa ngựa tốt cho triều đình nữa đây?”
Lý Hạo cười đáp: “Hà hà, khanh còn dám chỉ trích trẫm? Tới trễ như thế chắc là gặp rắc rối với lão Thái úy Đỗ Kính Tu rồi đúng không?”
Lý Việt hờ hững nói: “Trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được thần. Mặc dù chuyện thuyết phục lão già ấy quả là khó thực, tuy nhiên đối với thần chỉ cần phí thêm chút công sức mà thôi.”
“Có nghĩa là lão Thái úy cổ hủ cố chấp ấy đã đồng ý với kế hoạch đó?” Lý Hạo tò mò hỏi.
Lý Việt thản nhiên như không trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy.”
Lý Hạo vỗ bàn tay vào nắm đấm, bặm môi: “Tốt, trẫm có được khanh bên mình thì còn sợ bất kỳ chuyện khó khăn nào nữa. Nhờ có khanh mà trẫm có thể thỏa chí tang bồng thỏa mãn được những ước nguyện tưởng chừng như không thể của mình. Trẫm thực lòng cảm ơn khanh.”
“Hoàn thành mọi mệnh lệnh của Hoàng thượng là trách nhiệm của thần.” Lý Việt bình thản đáp.
Lý Hạo gật gù hài lòng, quay sang nhìn con ngựa trắng vẫn nằm im mW7ta không động đậy, nếu như Lý Hạo không có năng lực hơn người, nghe được nhịp tim của con ngựa vẫn đập đều đặn từng nhịp thì có khi hắn cho rằng con ngựa quý mà hắn hằng ao ước chết toi mất rồi.
“Khanh hãy cho trẫm biết làm cách nào trẫm có thể thuần phục được con ngựa báu này?” Lý Hạo lên tiếng.
Lý Việt quan sát thật kỹ con ngựa, trầm ngâm giảng giải: “Con bạch mã thần câu này có đặc điểm chạy nhanh như gió, ngày đi ngàn dặm, sức khỏe dẻo dai phi thường, trí thông minh tuyệt đỉnh, có thể cảm nhận được nguy hiểm từ xa, thực là ngựa báu trong ngựa báu. Đây là giống bạch mã thần câu của phương Bắc, chuyên sống ở vùng cao nguyên xa xôi hẻo lánh, quả thật rất khó tìm bắt được nó. Chuyện trông thấy nó đã là chuyện ngẫu nhiên hiếm gặp mà Trần Thủ Độ lại có thể bắt được nó, khiến cho nó hoàn toàn thuần phục, cùng với nó chinh chiến sa trường thì có thể nói đây là một kỳ tích có một không hai trên cõi đời. Giống ngựa này, một khi đã thờ chủ nào thì vĩnh viễn chỉ thờ chủ ấy, không bao giờ hai lòng. Hiện tại, Hoàng thượng muốn thuần phục nó, phải nói là muôn vàn khó khăn.”
Con ngựa trắng đang nằm chính là con ngựa thân thiết luôn theo sát bên mình Trần Thủ Độ. Trong trận chiến cuối cùng giữa Lý Hạo và Trần Thủ Độ, bởi vì Trần Thủ Độ không muốn con ngựa bị tổn thương nên lúc bị quân triều đình bao vây đã thúc ngựa chạy trốn trước, còn Trần Thủ Độ với đám tàn quân sức cùng lực kiệt tử thủ trên đỉnh đồi. Khi Trần Thủ Độ chết, con ngựa có tâm linh tương thông với chủ, điên cuồng phi tới bên cạnh xác Trần Thủ Độ, từ lúc ấy trở đi con ngựa luôn nằm gục bên cạnh xác chủ không rời. Lý Hạo biết giống ngựa này là giống quý, nổi lòng ham muốn sở hữu nó, vì vậy đã sai quân bắt ngựa chuyển về kinh thành trước, còn bản thân hắn dẫn quân đi đánh phá các lộ quân phản nghịch. Cho tới khi về kinh thành, Lý Hạo bận rộn xử lý sự vụ trong kinh, đến giờ mới có thời gian đi thăm ngựa.
“Chẳng lẽ cả khanh cũng bó tay trước vấn đề nan giải này hay sao?” Nghe Lý Việt giảng giải, Lý Hạo thất vọng hỏi.
Lý Việt chậm rãi tiếp lời: “Không phải là không có cách, nhưng Hoàng thượng phải hao tốn thời gian rất nhiều mới có thể thuần phục được nó. Để có thể làm được như thế, Hoàng thượng phải hiểu được sở thích của nó, tính cách của nó, tâm tư tình cảm của nó, Hoàng thượng phải thường xuyên ở bên cạnh nó, chăm sóc, vỗ về, cho ăn, cho uống. Rồi dần dần từng chút một, dắt nó đi dạo bên ngoài, đi chơi với nó. Hơn nữa, thức ăn cho nó phải do chính tay Hoàng thượng đi tìm về. Hoàng thượng đừng mong giở trò gian trá, sai người khác đi tìm về hộ, nó chỉ cần ngửi mùi là có thể biết được thức ăn đó là do ai mang về cho nó. Và...”
Giống ngựa Mông Cổ bình thường thì rất dễ nuôi, chỉ ăn cỏ cũng sống được, lại còn ăn ít, chúng không hề kén thức ăn như những giống ngựa khác. Ngựa Mông Cổ lại chịu lạnh rất tốt, có thể chịu đựng được ở nhiều loại thời tiết khắc nghiệt nhất. Chính vì vậy nên ngựa Mông Cổ mới có thể giúp cho kỵ binh Mông Cổ đánh từ tây sang đông, từ bắc xuống nam, khắp bốn phương trời, mở rộng bản đồ của Mông Cổ trở thành một đế chế rộng lớn nhất trong lịch sử loài người, khiến cho Thành Cát Tư Hãn trở thành người chinh phục vĩ đại nhất mọi thời đại.
“Thôi, thôi, thôi, thuần phục ngựa mà nghe còn hơn là nuôi con nữa. Hừ, kiếp trước trẫm nuôi mười mấy đứa con còn không gian khổ tới cỡ đó. Nếu làm hết tất tần tật những chuyện mà khanh vừa nêu thì mất bao lâu mới có thể sai khiến được nó?” Lý Hạo xua tay, bảo.
Lý Việt nhướng mày: “Cũng hơi lâu, không mất năm năm thì cũng đến mười năm.”
Lý Hạo há mồm: “Hở, thế thì thôi đi, không ngựa nghẽo gì nữa. Trẫm cưỡi mấy con ngựa chiến của đám lính còn tốt hơn.” Lý Hạo phẩy tay ra sau lưng, xoay người toan bỏ ra ngoài.
Lý Việt cười cười: “Hoàng thượng tưởng thuần phục con ngựa báu như con này dễ dàng lắm à? Nếu dễ thế thì thiên hạ cưỡi ngựa này đi đầy đường rồi.”
Lý Hạo bất mãn: “Trẫm biết là khó, nhưng khó tới nhường ấy thì trẫm không ham, thời gian đó trẫm đi vui vầy với phi tần có phải hơn không? Còn bao nhiêu bà vợ đang chờ trẫm an ủi ở hậu cung kia kìa. À, chắc chắn là có một cách khác dễ dàng hơn. Nếu khanh mà không tìm ra cách khác thì khanh rất hổ danh Lý Việt, không gì không biết, không gì không hiểu.”
Lý Việt cười ha hả, vung phất trần: “Đúng thế, không chuyện gì có thể làm khó được thần. Đối với cách khác thì dễ hơn thôi, nhưng cũng cần phải trải qua một thời gian dài. Hoàng thượng phải nhờ Lý Nam giúp đỡ, hắn có năng lực đặc biệt là khả năng giao tiếp với ngựa, Hoàng thượng cần phải cùng với hắn thường xuyên ở bên cạnh con ngựa này để tiến hành thuần phục dần dần con ngựa. Thần tin rằng Hoàng thượng sẽ sớm được thỏa lòng.”
Lý Hạo hào hứng: “Phải thế chứ, không hổ danh là ái khanh Lý Việt của trẫm. Tốt, ngay từ ngày mai, trẫm sẽ cùng với Lý Nam tiến hành thuần phục tuyệt thế thần câu.”
Lý Hạo ngồi xuống bên cạnh con ngựa, xoa lưng, vỗ về lên bộ lông mượt mà, thân thiết nói: “Trẫm biết khanh còn giận trẫm vì chuyện xưa kia, tuy nhiên khanh biết rồi đấy, không phải chính tay trẫm giết chết chủ cũ của khanh. Chuyện cũ đã qua rồi thì hãy cho qua đi thôi. Khanh hãy kiên cường lên, đứng dậy cùng với trẫm, xông pha sa trường, chẳng phải đó là khát vọng của khanh hay sao? Trẫm hứa với khanh, rồi sẽ có một ngày trẫm sẽ cùng với khanh chinh chiến đến tận cố hương của khanh, tìm cho khanh một nàng ngựa xinh đẹp nhất ở cố hương, sau đó sinh ra những chú ngựa con tuyệt vời nhất. Ừm, hắn thường gọi khanh là Bạch Mã phải không? Trẫm thấy cái tên đó không hay. Trẫm sẽ đổi cho khanh cái tên khác. Trẫm ban cho khanh họ của Hoàng tộc, họ Lý. Bắt đầu từ bây giờ, khanh sẽ được gọi là Lý Bạch.”
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.