Panth Mươl cười gằn một tiếng: “À, thế có nghĩa là Trây Kon Trop ngươi bất lực trong việc quản lý thuộc hạ rồi, được, bổn quan sẽ tấu trình chuyện này lên bệ hạ Jayavarman Đệ thất vĩ đại, để xem bệ hạ sẽ xử trí ngươi như thế nào?”
Trây Kon Trop đang muốn phát tác thì Kro Bây ngăn lại, Kro Bây luôn là người đứng ra điều hòa những lúc này: “Hai vị đại nhân bớt giận, mọi người ngồi xuống từ từ bàn bạc đối sách xử lý vẫn hơn.”
Một gã có cái đầu như cái đầu gà, đầu móp nhô cao, hai má hóp lại, mỏ hơi chu ra nhọn nhọn. Gã im lặng nãy giờ không lên tiếng, gương mặt đăm chiêu, nói: “Tâu đại nhân Panth Mươl, tiểu nhân có lời này không biết có nên nói hay không?”
Panth Mươl gật đầu: “Sơn Moan, ngươi nói đi.”
Sơn Moan nói chậm rãi từng nhịp: “Mọi người có để ý thấy hay không? Những chuyện này rất kỳ lạ, đó là một chuỗi sự kiện xảy ra, chứ không phải là chuyện ngẫu nhiên. Dường như có một thế lực nào đó đang nhằm vào chúng ta thì phải?”
Trây Kon Trop uống cạn một ngụm rượu, khà một tiếng, hờ hững nói: “Thế lực là thế lực nào hả Sơn Moan? Ngươi đa nghi quá rồi, thế gian này lúc nào mà chẳng có người chết. Chẳng lẽ cứ thấy có người chết, có chuyện xảy ra thì lại đổ cho thế lực thù địch, nghe rất là buồn cười.”
Panth Mươl liếc nhìn Trây Kon Trop bằng ánh mắt sắc lẹm, thầm nghĩ trong lòng: “Thằng khốn Trây Kon Trop này, ỷ có gia tộc đằng sau lưng là thế lực mạnh mẽ trong triều đình mà mày không xem ai ra gì. Thể nào ta cũng sẽ tìm được cách diệt mày đi. Nhưng xem ra, thằng khốn này chưa biết tin tức mới nhất từ triều đình, vua Jayavarman Đệ thất đang chuyển sang tin dùng gia tộc đối địch với gia tộc của nó, sớm muộn gì gia tộc của mày cũng sẽ bại vọng, đến lúc đó ta sẽ từ từ hành hạ mày sau.”
Mắt Panth Mươl lóe sáng, gõ gõ lên bàn: “Trây Kon Trop, ngươi im lặng đi, để cho Sơn Moan nói tiếp.”
Sơn Moan chắp tay với hai người Trây Kon Trop và Panth Mươl, đoạn tiếp lời: “Đây chỉ là suy đoán của tiểu nhân. Mọi người có thể cùng bàn bạc chỉ ra chỗ đúng sai của tiểu nhân. Tiểu nhân dự đoán có hai thế lực có thể sẽ ra tay đả kích lực lượng mật thám của chúng ta. Thế lực đầu tiên chính là mật thám của triều đình Đại Việt, chúng ta đi lôi kéo quan chức của Đại Việt có phần hơi lộ liễu nên đã xúc động đến giới hạn của triều đình Đại Việt, nên họ mới làm một loạt động tác vừa qua để cảnh cáo chúng ta, họ muốn chúng ta nên thu tay lại nếu không họ sẽ tiếp tục cho người đi đả kích chúng ta một lần nữa, có khi nhiều lần nữa. Thế lực thứ hai chính là mật thám của các nước láng giềng Đại Việt, có thể là Đại Tống, có thể là Chiêm Thành, có thể là Đại Lý hoặc kể cả là Ai Lao không chừng. Những thế lực này hãm hại người của chúng ta, đồng thời vu oan giá họa cho mật thám của triều đình Đại Việt, để cho chúng ta và mật thám triều đình Đại Việt xích mích lẫn nhau, nếu làm loạn càng ngày càng lớn thì chúng ta và triều đình Đại Việt có thể gây chiến với nhau khiến cho cả hai cùng tổn thất trầm trọng. Chúng ta không nên bài trừ những khả năng này có thể xảy ra.”
Panth Mươl gật gù, tặng cho Sơn Moan một cái nhìn tán thưởng: “Sơn Moan nói rất hợp ý của bản quan. Cả hai khả năng đều có thể xảy ra.”
Trây Kon Trop nghe Panth Mươl khen Sơn Moan thì tức lắm, đút một trái mận vào miệng, nhai nhồm nhoàm, buông lời châm chọc: “Toàn làm chuyện lo bò trắng răng, tất cả những điều mà Sơn Moan vừa nói đều là chuyện do hắn tưởng tượng nghĩ ra mà thôi. Chứ Sơn Moan làm gì có bằng chứng về những điều mà hắn nói? Hả, Sơn Moan, ngươi có bằng chứng về những điều mà ngươi nói ra hay không hả?”
Quan cao hơn nửa cấp đủ đè chết người, Trây Kon Trop vừa thật sự làm quan có cấp bậc cao hơn Sơn Moan nửa cấp, vừa có hậu thuẫn hùng hậu, cho nên hắn có tiền vốn để xem thường Sơn Moan. Ngược lại, Sơn Moan thì không dám tranh cường háo thắng với hắn, Sơn Moan cũng hơi e dè đáp: “Hạ quan thật sự không có bằng chứng, đó chỉ là suy nghĩ cá nhân của hạ quan, mời đại nhân Trây Kon Trop châm chước.”
Lông mày của Panth Mươl chau lại, nói: “Sơn Moan vừa đưa ra ý kiến rất đáng suy ngẫm. Dù là chúng ta có đang bị thế lực nào tính kế đi chăng nữa, thì thời điểm hiện tại, chúng ta cũng nên thu người của mình về, ở ẩn một thời gian, chờ cho sóng gió qua đi mới hoạt động trở lại. Các ngươi còn ai có ý kiến gì nữa không?”
Panth Mươl nhìn quanh chúng nhân trong phòng, thấy Thạch Neng Cang trầm mặc hơn thường ngày. Thạch Neng Cang là thuộc hạ thân tín của Panth Mươl, đây cũng là tên thuộc hạ thường hay đưa ra những ý kiến rất độc đáo giúp cho Panth Mươl không ít. Tuy nhiên Thạch Neng Cang là kẻ bộc trực thẳng tính, nhiều khi hắn nói chuyện không tính toán chu đáo trước sau, Panth Mươl cần phải rèn luyện mài giũa góc cạnh của hắn nhiều hơn nữa. Panth Mươl thấy Thạch Neng Cang đang suy nghĩ về một chuyện gì đó rất nhập thần, bèn cất tiếng hỏi: “Thạch Neng Cang, nãy giờ ngươi cũng đã nghe mọi người thảo luận rồi, ngươi hãy cho biết ý kiến của mình về những chuyện không may của mật thám Chân Lạp chúng ta đang gặp phải đi?”
Thạch Neng Cang ngẩng đầu nhìn Panth Mươl, đoạn nhìn lướt khắp phòng, giọng điệu của hắn trở nên trầm trọng: “Tiểu nhân cho rằng, trong nội bộ mật thám Chân Lạp của chúng ta có gian tế.”
Câu nói của Thạch Neng Cang như một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, gây xáo động cả căn phòng. Mọi người xôn xao hết cả lên, người này nói chuyện với người kia râm ran, ầm ĩ.
Rầm.
Panth Mươl đập nắm đấm lên bàn, quát lớn: “Tất cả câm miệng hết cho ta, không ra cái thể thống gì. Ai có ý kiến thì nói, không có thì câm hết cho ta.”
Chúng nhân đồng loạt im lặng.
Biểu hiện của mọi người trong căn phòng lúc này hoàn toàn bất đồng với nhau. Ánh mắt Panth Mươl lấp lóe liên hồi, lướt qua nhìn kỹ gương mặt của mọi người như muốn moi ra từ nội tâm của từng người đang ngồi ở đây. Trây Kon Trop đang nhai trái cây rộp rộp cũng dừng hẳn lại, bàn tay cầm ly rượu trên bàn xoay xoay không ngừng. Kro Bây vẫn kiểu ngồi thẳng lưng, đầu thẳng tắp, hai mắt nhìn xuống bàn, trầm lặng. Sơn Moan nhíu mày, nhìn Thạch Neng Cang, rồi nhìn Panth Mươl sau đó nhìn Trây Kon Trop. IVVrET Những người khác cũng biểu hiện khác nhau, có người mắt láo liên liếc qua liếc lại, có người cúi gằm mặt, người thì câm như hến ra vẻ mọi chuyện không liên quan tới ta, người thì chăm chú nhấm nháp từng ngụm rượu như đang thưởng thức tiên tửu chốn thiên đình.
Trây On Đeng hắng giọng, lên tiếng: “Thạch Neng Cang, ngươi đang nói vớ vẩn cái gì đấy. Đang yên đang lành, ngươi dám nói chúng ta là gian tế. Ngươi muốn chia rẽ đoàn kết nội bộ của người Chân Lạp chúng ta có phải không? Ta đang rất nghi ngờ, kẻ đang vu vạ cho mọi người ở đây mới là gian tế chân chính?”
Trây On Đeng vừa mở miệng là chụp hai ba cái mũ lên đầu Thạch Neng Cang cái đã, còn đúng sai thế nào giải quyết sau.
Cái mũ thứ nhất là ngụ ý bảo Thạch Neng Cang đang đánh đồng tất cả mọi người ở đây là gian tế. Hừ, Thạch Neng Cang ngươi giỏi rồi. Tất cả mọi người là gian tế, thì chẳng lẽ Thạch Neng Cang ngươi trong sạch? Vừa kéo mọi người về chung chiến tuyến với mình, vừa đả kích Thạch Neng Cang. Cái mũ thứ hai là ý bảo Thạch Neng Cang đang chia rẽ lòng người của mật thám Chân Lạp chứ chẳng có ý tốt là truy tìm gian tế gì cả. Cái mũ thứ ba lại càng độc địa hơn hết, ý bảo Thạch Neng Cang mới chính là gian tế.
Trây On Đeng sở dĩ chĩa mũi dùi bắn ngược lại Thạch Neng Cang bởi vì Trây On Đeng là thuộc hạ đắc lực của Trây Kon Trop, hơn nữa Trây On Đeng còn là bà con họ hàng với Trây Kon Trop. Trây Kon Trop đã có lệnh, mỗi khi phe Panth Mươl đưa ra chủ ý gì, bất kể đúng sai đều phải chống đối cật lực vào. Panth Mươl thì có Trây Kon Trop đối phó, còn thuộc hạ của Panth Mươl mà lên tiếng thì tất nhiên là Trây On Đeng hắn phải xung phong ra trận rồi.
Thạch Neng Cang gườm gườm nhìn Trây On Đeng, lạnh lùng nói: “Trây On Đeng ngươi chớ có ngậm máu phun người. Ai gian tế, ai trong sạch, tự có trời xanh chứng giám. Ở đây ta chỉ lấy việc luận việc, không có thời gian đôi co nhảm với ngươi. Tâu đại nhân Panth Mươl, tình hình cụ thể thế nào, mọi người thử suy xét lại mà xem, những người của chúng ta đã được tuyển chọn rất bí mật, người của chúng ta cũng không hề hoạt động công khai, luôn lén lút mà làm, tại sao họ vẫn bị phát hiện dễ dàng như vậy? Thuộc hạ cho rằng trong chúng ta, tất có gian tế, có thể là những kẻ tay chân cấp dưới của mỗi người trong chúng ta, thậm chí là có người đang ngồi ở đây.”
Trây On Đeng phản bác: “Tâu đại nhân Panth Mươl, tên Thạch Neng Cang cố ý nhiễu loạn lòng quân Chân Lạp, rõ ràng là hắn cố ý mượn chuyện tư để trả thù riêng.”
Trây Kon Trop gật đầu: “Trây On Đeng nói đúng lắm. Thạch Neng Cang đưa ra ý kiến phiến diện, hắn không hề biết ai là gian tế mà đã dám buông lời ngông cuồng, kẻ này phải phạt nặng mới có thể yên lòng dư luận.”
Mọi người trong phòng lại xôn xao bàn tán, mỗi người ghé tai châu đầu vào nhau nhỏ to nói chuyện.
Panth Mươl thấy tình hình bắt đầu không ổn, bèn gõ gõ lên bàn, đằng hắng một tiếng, sau đó kết luận: “Chỉ là ý kiến cá nhân mà thôi, chuyện gian tế nên gác lại ở đây, bổn quan sẽ từ từ điều tra sau. Bổn quan quyết định từ hôm nay, các ngươi hãy lập tức thu hồi hết người của mình về, án binh bất động, tiếp tục chờ lệnh mới. Tan họp.”
Panth Mươl ngồi yên tại chỗ, như một con gấu đen, lẳng lặng nhìn mọi người kéo nhau ra về, sâu trong lòng của hắn đang nghĩ gì thì không ai hiểu rõ.
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình