Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 209: Diệt Gián




Vườn thượng uyển ở Hoàng cung Đại Việt.
Gào gào.
Con hổ vằn đực nhảy lên táp miếng thịt lớn trên không trung, cúi xuống thả trên bãi cỏ. Con hổ vằn cái chờ sẵn nhào tới ngoạm một miếng.
“Hay lắm Lý Mãnh, có tiến bộ rồi đấy, đớp phát trúng ngay. Lý Hoa đừng có mà ăn sẵn nữa, lần sau phải tự túc đi chứ.” Lý Hạo thích thú cười nói.
Lý Hạo đặt tên cho con hổ đực là Lý Mãnh, bởi vì nhìn nó rất to bự dũng mãnh, hổ cái thì được gọi là Lý Hoa. Hổ của Đại Việt thuộc nòi hổ Đông Dương, ở tương lai loài hổ chỉ còn lại rất ít do bị con người săn bắn giết hại để làm thuốc. Hai con hổ này là do Lý Hạo yêu cầu Uy dũng tướng quân Hoàng Lạc Linh bắt về cho hắn. Hoàng Lạc Linh phải tốn cả tháng trời vào rừng sâu mới tìm được cặp hổ đực cái ưng ý này, mang về Thăng Long để dâng tặng Hoàng đế Kiến Gia.
Hai con hổ cắn xé một hồi, nhai liến thoắng đã hết miếng thịt, liếp mép nhìn lên Lý Hạo đang đứng trên một cái chòi tháp được dựng cao khoảng sáu thước.
“Hoàng thượng cẩn thận, kẻo ngã xuống là nguy hiểm lắm.” Lão thái giám Lê Việt Tiến đứng hầu ở bên cạnh, sợ hãi không thôi, lão không hiểu tại sao mà Hoàng đế lại có sở thích kỳ lạ như thế, nuôi gì không nuôi lại đi nuôi một con hổ dữ trong vườn thượng uyển.
Bốn xung quanh chuồng hổ được dựng hàng rào to dày, vững chắc. Khuôn viên chuồng hổ hình chữ nhật, có chiều rộng khoảng 30 thước, bên trong được trồng cây, đắp đồi nhỏ, tạo hang đá, hòn non bộ, làm chuồng gỗ cho hai con hổ vằn vào nghỉ ngơi hoặc tránh mưa tránh gió.
Lý Hạo ném thêm một miếng thịt tươi nữa, cười ha hả: “Ái khanh Lê Việt Tiến, có gì mà phải sợ chứ? Rồi trẫm sẽ thuần hóa được hai con hổ này, trẫm sẽ cưỡi hổ đi dạo vòng quanh khuôn viên chuồng hổ cho ái khanh xem. À, lúc ấy khanh sẽ được vuốt ve hai con thú cưng của trẫm nữa ấy chứ.”
Lão thái giám Lê Việt Tiến bị dọa đổ mồ hôi lạnh, lên tiếng can gián: “Hoàng thượng chớ nên như thế. Hoàng thượng thân thể ngàn vàng, sao có thể mạo hiểm cưỡi lên mình hổ, lỡ may mà có chuyện gì xảy ra... ái ui, thần không dám nói nữa, vạ miệng, vạ miệng.”
“Ái khanh quá lo lắng rồi, trên chiến trường ngập tràn mưa tên, trẫm còn không sợ, sá gì hai con hổ. Lý Hùng, khanh thấy trẫm nói có phải hay không?” Lý Hạo cảm thấy rất vui vẻ khi trêu chọc lão thái giám Lê Việt Tiến, quay sang hỏi Lý Hùng đang đứng sừng sững như một tảng đá ở kế bên.
Lý Hùng cất giọng ồm ồm, đáp: “Hoàng thượng nói chí lý. Hai con mèo kia có cái gì ghê gớm đâu. Một đấm của vi thần là đủ đánh vỡ đầu của chúng rồi.”
Lão thái giám Lê Việt Tiến á khẩu, lắc đầu ngao ngán, không biết nói gì cho phải với hai người vua tôi đầy bạo lực này.
Bấy giờ, thái giám Lê Việt Công mới từ bên ngoài vào vườn thượng uyển, lên tiếng: “Bẩm Hoàng thượng, Hữu khu mật sứ Hồ Thị Bích Thủy đã tới, đang đứng đợi ở bên ngoài.”
“Được rồi, ái khanh Lê Việt Công cho gọi Bích Thủy vào đi.” Lý Hạo ban lệnh, tháo hai găng tay cầm miếng thịt ra, rửa tay ở xô nước kế bên, lau tay sạch sẽ, sau đó ngồi vào chiếc bàn được đặt giữa chòi tháp cao. Lão thái giám Lê Việt Tiến sai người nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ, xong xuôi đâu đó mới đứng hầu ở kế bên.
Thái giám Lê Việt Công dẫn Hữu khu mật sứ Hồ Thị Bích Thủy lên chòi tháp. Sau khi hành lễ hoàn tất thì Lý Hạo với bộ dạng nghiêm túc cất tiếng hỏi: “Nhiệm vụ tạo dư luận trong lòng quần chúng về kế hoạch Âu Lạc, ái khanh Bích Thủy đã làm đến đâu rồi?”
Hồ Thị Bích Thủy trong bộ triều phục có mấy phần anh thư, hơi cúi đầu, lên tiếng, giọng nói của nàng nhẹ nhàng như gió lùa trên mặt nước: “Bẩm Hoàng thượng, hiện tại sóng dư luận đã lan xa trong cả nước. Đa số người dân đều tin tưởng vào chuyện ấy. Người gia nhập Âu Lạc giáo càng ngày càng gia tăng. Thần nghĩ đã có thể tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch.”
Lý Hạo vân vê bàn tay, híp mắt trầm tư, đoạn nói: “Tốt, khanh cứ y như kế hoạch đã định mà chuyển sang bước kế tiếp. Bên phía Đại Tống đã có tin tức gì báo về hay chưa?”
“Bẩm Hoàng thượng, phía Đại Tống vẫn chưa có động tĩnh gì. Có lẽ họ còn đang lo sợ về nhiều mặt. Thần cho rằng có hai điều mà Đại Tống chưa dám đánh Đại Việt ta.” Hồ Thị Bích Thủy trả lời.
Lý Hạo nghiêng người sang một phía, gõ ngón tay lên mặt bàn, hứng thứ hỏi: “Là hai điều gì, ái khanh nói cho trẫm nghe xem nào?”
“Bẩm Hoàng thượng, điều thứ nhất, thời gian gần đây, Mông Cổ đang thảo phạt các nước phương bắc nên chưa động binh với Đại Kim, do vậy Đại Tống còn mối lo sợ Đại Kim ở phương bắc bất ngờ đánh lén, vì thế mà còn chưa dám điều binh ở phương nam. Điều thứ hai, có khả năng là Đại Tống đã biết được sức chiến đấu của binh lính triều đình Đại Việt tăng mạnh hơn nhiều so với trước đây cho nên Đại Tống cũng không dám làm càn. Bị rắn cắn một lần sợ cả đời, bài học đắt giá mà Đại tướng quân Lý Thường Kiệt đã dạy cho Đại Tống vẫn còn bày ra ở đó, bọn chúng há sao có thể quên nhanh như thế được? Có lẽ Đại Tống đang đợi thời cơ để ra tay.” Hồ Thị Bích Thủy phân tích đâu ra đó, lý lẽ đầy đủ, quả không hổ danh là một trong những túi trí khôn của Hoàng đế.
Lý Hạo nhếch miệng cười, hắn sờ sờ vào ngón tay út trên bàn tay trái, thường thường mỗi lần hắn có hành động này là có kẻ gặp xui xẻo: “Hay cho câu đang đợi thời cơ. Đại Tống muốn thời cơ thì trẫm sẽ cho bọn chúng thời cơ. Đám ngưu quỷ xà thần lượn lờ ở Đại Việt cũng đến lúc dọn dẹp rồi. Bích Thủy ái khanh, trẫm lệnh cho khanh khởi động hai kế hoạch Diệt Gián và Dẫn Rắn Rời Hang.”
Hữu khu mật sứ Hồ Thị Bích Thủy khom người, lớn giọng đáp: “Tuân lệnh Hoàng thượng.”
* * * * * * * * * *
Kinh thành Thăng Long. Ngôi nhà riêng của mật thám Chân Lạp.
Những mật thám Chân Lạp đang tổ chức một buổi họp bí mật tại một ngôi nhà bình thường, do nghi ngờ có gian tế đang trà trộn trong đội ngũ của mình nên những mật thám Chân Lạp này thường xuyên thay đổi địa điểm gặp mặt. Những mật thám Chân Lạp trải chiếu trên nền đất, trước mặt là những cái bàn gỗ nhỏ cong vẹo đầy bùn đất.
“Chẳng hiểu đang làm cái gì không biết, đang tốt đẹp mà phải chui vào cái xó xỉnh xập xệ này họp với chả hành. Vậy mà cũng đòi làm chỉ huy, đời sống của mọi người càng ngày càng kém.” Trây Kon Trop vươn tay, ngáp dài.
Cọc cọc.
Như thường lệ, Panth Mươl gõ tay lên bàn, sầm mặt nói: “Tình hình hiện tại đang rất cấp bách và nguy hiểm, nhưng có một số kẻ không biết tiến thoái, đòi sống hưởng thụ như trước, kiếm đâu ra chứ. Số lượng nhân viên trong đường dây mật thám của chúng ta bị mất tích ngày càng tăng. Họ bị mất tích một cách thần bí, không để lại chút dấu vết gì, bây giờ các ngươi tính sao đây? Làm thế nào để giải quyết tình trạng này?”
“Chẳng phải là lần trước chúng ta đã bảo là có gian tế hay sao? Giờ tìm ra gian tế, chặt đầu làm gương là giải quyết được ngay chứ gì?” Trây Kon Trop nghênh mặt, trợn mắt nhìn khắp lượt, rất vô sỉ, trâng tráo lên tiếng.
Nhiều người ở đây thầm nghĩ trong lòng, việc nghi ngờ có gian tế lần trước là do Thạch Neng Cang nói ra, mà tên Trây Kon Trop này phát biểu cứ y như là công lao của hắn vậy, đúng là không biết xấu hổ mà.
Panth Mươl cười nhạt một tiếng, nói: “Gian tế thì ta đã tìm ra được rồi.”
Tiếng xôn xao im bặt, nhất thời tất cả đều hướng mắt nhìn về phía Panth Mươl.
Trây Kon Trop biến sắc, hỏi: “Nếu đã tìm ra được rồi thì mời đại thủ lĩnh chỉ ra xem tên khốn ấy là ai?”
Panth Mươl nhếch mép, ánh mắt lóe sáng liên hồi, hắn quét mắt nhìn từng người, dừng lại ở Trây Tron Kop một chút, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Kro Bây, bảo: “Kro Bây, ngươi còn lời gì để nói hay không?”
Kro Bây ngẩn người, lên tiếng: “Tâu đại nhân Panth Mươl, tiểu nhân không hiểu ý của ngài muốn hỏi cái gì?”
Rầm.
Panth Mươl đập bàn, quát: “Kro Bây, ngươi còn QdvhT ở đó mà giả ngây giả ngô với bổn quan. Mười ngày trước, ngươi lén lút nửa đêm đi gặp ai? Bảy ngày trước, ngươi vào một tiệm bán vải rất lâu sau mới rời đi là để làm gì? Ba ngày trước, ngươi vứt tờ giấy cho một tên ăn mày ven đường, trên tờ giấy đó viết cái gì? Trả lời ngay cho bổn quan, nếu ngươi chớp mắt một cái, bổn quan sẽ lập tức cắt đầu của ngươi?”
“Ha ha ha ha...” Kro Bây không đáp mà cười lớn.
Panth Mươl nhìn Kro Bây không hề hoảng hốt lại còn cười vang, cảm thấy có gì đó không đúng, liền đưa tay nắm lấy đốc kiếm, vội hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Ha ha ha... ta cười vì các ngươi chết đến nơi rồi mà không biết.” Kro Bây sảng khoái, càng cười to hơn.
Bất thình lình, hàng chục người mặc đồ đen xô cửa mà vào, một số đạp mái phóng từ trên trần nhà xuống, một số lao vút người qua các khung cửa sổ.
Những mật thám Chân Lạp ngồi ở gần cửa không kịp tránh bị chém vào lưng, máu chảy giàn giụa, chúng đều là những kẻ thường xuyên sống trên đầu đao lưỡi kiếm nên tung người, né những chiêu kiếm đoạt mạng, vội vàng rút đao kiếm ra chống trả. Những kẻ khác ở giữa nhà cũng bị các sát thủ bất ngờ xông tới từ mọi hướng chiếm tiên cơ, chém cho bị thương.
Keng. Keng. Keng
Panth Mươl đứng giữa nhà như một con gấu đen lừng lững, vung kiếm liên hồi, tạo ra vòng tròn quanh thân, đánh dạt những sát thủ xung quanh, gầm lớn: “Giết.”
Ngay khi có sát thủ từ trên mái nhà lao xuống là Panth Mươl đã xuất chiêu Hắc Hùng kiếm pháp để đón đỡ đòn tấn công của kẻ địch.
Kro Bây nhẹ nhàng lách về phía sau những sát thủ, lạnh lùng quan sát mọi diễn biến xung quanh.
“Tất cả theo ta xông ra ngoài.” Panth Mươl hét lên, vung chéo kiếm đánh bật tên sát thủ bên trái, lao hùng hục về phía trước như con gấu lớn, húc văng tên sát thủ trước mặt.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.