Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 210: Dẫn Rắn Rời Hang




Trây Kon Trop là kẻ đầu tiên chạy theo Panth Mươl, tuy hàng ngày hắn chống đối Panth Mươl, nhưng lúc này hắn biết muốn sống thì phải chạy theo kẻ có võ công cao nhất ở chốn này.
Qua vài lượt tung chiêu kiếm, Panth Mươl chạy ra khỏi cửa thì mới sững sờ phát hiện là sát thủ ở ngoài sân còn đông hơn ở trong nhà. Tất cả đều gườm gườm nhìn vào đám mật thám Chân Lạp như sói hoang nhìn mồi.
Thủ lĩnh đội sát thủ vung tay một cái, đám sát thủ đồng loạt dâng lên tấn công mật thám Chân Lạp. Bởi vì số lượng sát thủ lần này rất đông đảo, Panth Mươl dù cho có võ công cao cường cỡ nào đi chăng nữa thì cũng mãnh hùng nan địch quần hồ, bị đàn sói quây giết, mỗi con sói rình rình táp một cái cho đến khi gấu lớn mất máu quá nhiều kiệt sức mà chết. Đám mật thám Chân Lạp vơi dần, vơi dần chỉ còn lại bốn năm tên mật thám Chân Lạp sống sót.
Toàn thân Trây Kon Trop chỉ dính vài vết thương bởi vì hắn rất khôn lỏi, chuyên tránh ở phía sau các tên Chân Lạp khác lợi dụng họ đỡ đòn cho hắn. Lúc này hắn thấy đại cục đã định, bèn quỳ sụp xuống dập đầu như con bổ củi: “Ta đầu hàng, ta đầu hàng, xin các ngươi tha mạng cho ta, ta có rất nhiều vàng bạc châu báu, ta xin chuộc mạng của mình.”
Thủ lĩnh đội sát thủ khinh bỉ nhìn hắn chẳng nói chẳng rằng.
Liền lúc ấy.
Xoẹt.
Khi Trây Kon Trop vừa ngẩng đầu, Panth Mươl quét kiếm chặt phăng đầu của hắn, lạnh lẽo nói: “Để ngươi sống chỉ thêm gây họa cho Chân Lạp, ngươi nên xuống địa ngục trước đi.”
Panth Mươl liếc nhìn những thân tín của mình gằn giọng: “Các anh em, chúng ta cũng nên đi thôi.”
Nói đoạn hắn cầm ngược thanh kiếm cắt đứt cổ họng mình, máu từ cổ họng ộc ra ào ạt. Những mật thám Chân Lạp còn lại cũng đồng loạt tự sát theo hắn.
Kro Bây từ trong nhà đi ra, bước qua những cái xác trên mặt đất, tới trước mặt thủ lĩnh đội sát thủ, quỳ gối, nói: “Bái kiến chỉ huy sứ.”
Lúc ấy, thủ lĩnh đội sát thủ tháo khăn che mặt, để lộ ra gương mặt của Chỉ huy sứ khu mật viện Vũ Mạnh Hiệp, gật đầu, trầm giọng nói: “Kro Bây, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”
Kro Bây đứng lên, cầm lấy thanh kiếm, vung tay tự chặt đứt một cánh tay trái của mình, cánh tay rơi phịch xuống đất, máu tươi tuôi xối xả nhưng Kro Bây vẫn không rên lấy một tiếng.
“Rất tốt, người đâu, mau băng bó vết thương, cầm máu cho Kro Bây.” Vũ Mạnh Hiệp gật gù tán thưởng.
Kro Bây giơ đoạn tay cụt lên cho một sát thủ băng bó sơ cứu, nói: “Triều đình Đại Việt đã có lòng giúp đỡ che chở cho gia tộc của tiểu nhân, tiểu nhân làm chút chuyện này thì có sá gì. Kể cả triều đình Đại Việt có muốn cái mạng này của tiểu nhân cũng sẵn lòng dâng hiến.”
Các bộ lạc ở Chân Lạp thường xuyên tranh cường đấu thắng với nhau, chuyện bộ lạc này tiêu diệt bộ lạc kia, dòng họ này giết hại dòng họ kia đã trở thành chuyện thường ở huyện. Có những dòng tộc, bộ lạc thua cuộc phải chạy đi tứ tán các nơi mà trốn tránh sự truy sát của kẻ thù, trong đó có một số gia tộc đã tới Đại Việt xin tị nạn chính trị. Người Đại Việt vốn giàu lòng bác ái nên đã giang rộng vòng tay đón nhận những gia tộc Chân Lạp trốn chạy tới đây, còn lo cho họ chỗ ăn chỗ ở, ai muốn mai danh ẩn tích thì sắp xếp cho, ai muốn phục vụ triều đình thì cũng được hoan nghênh, các gia tộc này còn đưa người về lại Chân Lạp cài cắm tay chân nhằm mục đích đông sơn tái khởi, cũng đều được sự hậu thuẫn và thúc đẩy của triều đình Đại Việt.
Vũ Mạnh Hiệp khẽ nhếch một bên mép, nói: “Mạng thì không cần. Bây giờ ngươi hãy y theo kế sách mà làm, trở về Chân Lạp hoạt động, chờ đợi những chỉ thị tiếp theo.”
Vũ Mạnh Hiệp dứt lời thì sai phái đám sát thủ dọn dẹp những cái xác, hắn xoay lưng mà đi, từ từ biến mất trên con đường trải đầy lá rụng.
Cũng trong thời gian diễn ra cuộc thảm sát tại ngôi nhà tụ hợp của người Chân Lạp thì tại tiệm buôn vải của người Chiêm Thành tại kinh thành Thăng Long đang có một cuộc vây bắt của quan binh triều đình Đại Việt, dân chúng xúm đen xúm đỏ ở trước cửa tiệm vải chỉ trỏ bàn tán sôi nổi.
“Coi kìa, coi kìa, lính triều đình đang trói tay mấy tên Chiêm Thành đưa ra ngoài.”
“Đây là tiệm buôn nhiều loại vải đẹp mà phạm tội gì bị bắt thế?”
“Tôi cũng không rõ lắm, nghe nói bọn này là lũ trộm cướp khét tiếng, chuyên giết người cướp của đấy.”
“Trộm cướp cái con khỉ, bọn chúng là lũ phản tặc được đưa vào kinh thành để dò xét nội tình Đại Việt ta đó.”
“Thế cơ à, lũ phản tặc khốn kiếp, tùng xẻo hết bọn chúng đi.”
“Đúng đúng, bọn chúng đáng bị tùng xẻo lắm.”
Lính triều đình trói ngược cánh tay của đám lái buôn Chiêm Thành dẫn giải ra ngoài đưa về quan phủ, tên nào hung hãn cầm vũ khí chống đối thì bị đâm chết tại đương trường hoặc bị đánh cho gục ngã rồi trói gô lại lôi đi xềnh xệch.
Trong đám đông tấp nập, ồn ào có một người đội nón lá, buộc khăn che nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng quắc lẫn vào đám đông, nhìn chằm chằm vào những người Chiêm Thành bị bắt đi, trong sâu thẳm đôi mắt hắn xen lẫn giận dữ, xen lẫn do dự, xen lẫn tự hỏi. Hắn nhìn một lúc thì cúi đầu rời khỏi chốn thị phi này.
Ở một trang viên chăn nuôi gia súc ngoài thành Thăng Long, ông chủ tiệm thuốc Bắc Vĩnh Hòa Đường Hoàng Mậu đang ẩn náu tại đây, ngày ngày nuôi gà thả cá. Một gã mặc trang phục thầy lang chạy vào trang viên, gặp mặt Hoàng Mậu liền hớt hải nói: “Chủ nhân, mau chạy thôi, tiệm thuốc Bắc Vĩnh Hòa Đường đã bị quan binh Đại Việt khám xét bắt người đi hết rồi.”
Hoàng Mậu nghe thấy thế thì vô cùng sợ hãi, không kịp gói ghém đồ đạc, tất bật sai người chuẩn bị ngựa để chạy trốn. Hoàng Mậu vừa ra tới cửa thì mới biết toàn bộ trang viên đã bị một đám sát thủ mặc đồ đen vây chặt như nêm cối, hắn chỉ còn biết ủ rũ cúi đầu chịu trói.
* * * * * * * * * *
Sáng ngày 24 tháng 6 năm 1212, như thường lệ, Đại Đô đốc Trần An Bang tổ chức thao luyện thủy quân ở bến Dực Thủy trên dòng sông Hồng rộng lớn. Tuy nhiên, ngày hôm nay có thêm đội Túc Vệ quân dàn trận trên bờ với cờ xí rợp trời, phía trước đội Túc Vệ quân là chiếc long xa uy nghi, còn Hoàng đế Kiến Gia đang ngự trên long xa hào hứng thưởng lãm thủy quân diễn luyện.
“Đội thuyền số Một vòng sang cánh phải hai dặm, đội thuyền số Hai và đội thuyền số Ba tiến lên theo thế cánh én.” Trần An Bang phất cờ ngũ sắc, hô lớn.
Ngay sau tiếng hô, trống trận nổi lên như sấm. Đội hình thủy quân khổng lồ treo cờ đỏ, gồm hàng trăm chiến thuyền, đang xếp chỉnh tề theo hình chữ nhật liền tách ra ba đội thuyền nhỏ, mỗi đội thuyền gồm ba chiến thuyền Mông Đồng, rẽ sóng băng băng tiến về phía đội thuyền đối địch treo cờ xanh y như lệnh của chủ tướng. Còn đội hình thủy quân treo cờ đỏ sau khi tách ra ba đội nhỏ thì lập tức điều chỉnh thành đội hình chữ nhật mới vuông vắn chỉnh tề như chưa bao giờ xảy ra sự xáo trộn, trong quá trình các thuyền trao đổi vị trí đều diễn ra vô cùng trật tự, đồng đều, không nguy, không loạn.
Lúc ba đội thuyền nhỏ tách ra thì đội thuyền treo cờ xanh, do Đô đốc Tô Minh Tú chỉ huy, cũng đáp trả bằng loạt hành động điều quân, đội thủy quân của hai bên giao chiến với nhau bằng những thế trận biến đổi liên hồi trong tiếng hò reo dậy sóng.
Chỉ trong vòng vài tháng mà Trần An Bang đã có thể huấn luyện được đội thủy quân của đất nước trở hznR0 thành đội thủy quân kỷ luật nghiêm minh, khí thế hừng hực dường này, tài huấn luyện thủy binh của Trần An Bang quả thực khó có người bì kịp.
“Ha ha ha, tốt, Lý Việt, khanh thấy thế nào?” Lý Hạo vừa quan sát tình hình diễn ra trên sông vừa cất tiếng hỏi.
Lý Việt với trang phục đạo sĩ cố hữu, tay cầm phất trần, nghiêng người đáp: “Bẩm Hoàng thượng, Đại Đô đốc Trần An Bang rất xứng đáng với cương vị lèo lái thủy quân Đại Việt. Tuy nhiên, nếu như vẫn áp dụng hình thức chiến đấu theo phương thức cũ thì sẽ gây ra tổn thất về binh lực cho Đại Việt. Chúng ta cần phải có cái nhìn xa hơn cho đại cuộc, giữ gìn nguyên khí của dân tộc Việt.”
Lý Hạo gật gù: “Tình hình chế tạo chiến thuyền kiểu mới thế nào rồi?”
Lý Việt trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, để có thể chế tạo được loại chiến thuyền kiểu mới hoàn chỉnh thì phải mất hơn một năm nữa. Nếu trong thời gian này có xảy ra thủy chiến thì ta phải nghĩ ra các phương thức khác để tránh làm tổn hao binh lực không cần thiết.”
Lý Hạo nói: “Được, về chuyện này trẫm giao cho khanh bàn bạc thêm với Trần An Bang.”
“Ồ, đám người kia làm gì mà tới đây? Lê Việt Công, khanh mau đi vời họ đến bái kiến trẫm.” Lý Hạo chợt thấy đám đông khoảng trăm người đang đi dọc bờ sông tiến về hướng long xa, khi họ đến gần đoàn Túc Vệ quân thì bị chặn lại.
Lê Việt Công ứng tiếng, đến chỗ đám đông đang tụ tập, đám người này đều khoác áo xanh màu thiên thanh, rộng thùng thình, áo dài quá gối, đầu chít khăn xanh. Người dẫn đầu là một ông lão cũng khoác trang phục màu xanh nhưng thêu hình rùa vàng, tay cầm quyền trượng đầu rùa, trên đầu đội chiếc vòng vàng chạm khắc hình rùa vàng giữa đỉnh vòng.
Ông lão trò chuyện với Lê Việt Công một lát thì dẫn ông lão tới trước mặt Lý Hạo.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Ông lão quỳ gối, hành lễ.
“Khanh gia bình thân, khanh tên gọi là gì, khanh muốn gặp trẫm có chuyện gì cần bẩm tấu?” Lý Hạo mỉm cười.
Ông lão đứng dậy, kính cẩn thưa: “Bẩm Hoàng thượng, thảo dân là giáo chủ Âu Lạc giáo, Hoàng thượng có thể gọi thảo dân là Quy Văn Tổ. Hôm nay, thảo dân tới đây để báo cho Hoàng thượng một tin tức.”
Lý Hạo lộ vẻ ngạc nhiên: “Âu Lạc giáo? Là giáo phái mới lập gần đây. Khanh muốn báo cho trẫm tin gì?”
Ông lão nói chậm rãi, nhưng âm điệu mỗi lúc một lớn hơn, nghe như tiếng sấm động giữa trời quang: “Bẩm Hoàng thượng, thảo dân được Quốc tổ Lạc Long Quân và Quốc mẫu Âu Cơ hạ thần dụ rằng vào sáng nay, Quốc tổ và Quốc mẫu sẽ giáng thần tích xuống sông Hồng, chính thức truyền thần dụ cho Hoàng thượng.”
Lý Hạo nghi hoặc: “Ồ, những lời khanh nói là sự thực?”
Ông lão xoay người vươn tay về sông Hồng, cất tiếng như tiếng chuông đồng: “Bẩm Hoàng thượng, mời Hoàng thượng nhìn về phương ấy.”
Ngay lúc đó, có tiếng người hô to.
“Mọi người nhìn xem, sóng ở phía hạ lưu chợt nổi lên kìa.” Một người trong toán thủy binh chỉ về phía xa lớn giọng nói.
Chúng nhân đồng loạt hướng ánh mắt về phía dị tượng phát sinh.
Từ trong đám sóng lớn cuộn trào, dần dần xuất hiện một hình bóng mờ ảo, cái bóng ấy từ từ hiện rõ là bóng một con rùa khổng lồ, toàn thân dát vàng óng ánh, đứng trên thân rùa là hai người cao lớn vĩ đại có bóng hình phiêu dật. Hai người ấy không ai khác chính là Quốc tổ Lạc Long Quân và Quốc mẫu Âu Cơ.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.