Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 211: Thần Dụ




“Quốc tổ thánh linh... Quốc mẫu thánh linh...” Quy Văn Tổ khơi mào quỳ xuống, rập đầu, hô lớn.
“Quốc tổ thánh linh... Quốc mẫu thánh linh...” Hàng trăm giáo chúng Âu Lạc giáo cũng quỳ lạy liên hồi.
Sóng biển nổi lên càng lúc càng mạnh mẽ, sóng sau cao hơn sóng trước. Kỳ lạ thay, sóng chỉ nổi lên ở xung quanh rùa vàng, còn khu vực quanh đoàn thuyền chiến thì chỉ nổi vài gợn sóng lăn tăn.
Lý Hạo rời khỏi ghế, tiến lên hai bước, biểu lộ trạng thái kinh ngạc tột độ nhìn cảnh tượng trước mắt. Hai người Lý Hạo và Lý Việt thoáng liếc nhìn nhau, đoạn quỳ xuống, hô: “Quốc tổ thánh linh... Quốc mẫu thánh linh...”
Bấy giờ, toàn bộ quan quân Đại Việt đồng loạt tung hô, vái lạy hai bóng người khổng lồ như tế sao.
“Quốc tổ thánh linh... Quốc mẫu thánh linh...”
“Quốc tổ thánh linh... Quốc mẫu thánh linh...”
“Quốc tổ thánh linh... Quốc mẫu thánh linh...”
Trong dòng người triều bái ấy, không ai thấy được khi Lý Hạo cúi gập đầu, một bên miệng của hắn khẽ nhếch lên.
Đợi cho tiếng hô thưa dần, Quốc tổ Lạc Long Quân quét ánh mắt uy nghi nhìn hết thảy chúng nhân, rồi giơ tay lên trời cao. Từ lòng bàn tay Quốc tổ Lạc Long Quân bỗng hình thành cột sáng chói lòa, ánh sáng ấy dần tan, hiển lộ một thanh kiếm vàng cực lớn, trên thân thanh kiếm có khắc ba chữ “Thuận Thiên Kiếm”. Quốc tổ Lạc Long Quân quăng thanh kiếm vào giữa không trung, thanh kiếm xoay một vòng, sau đó chầm chậm biến nhỏ lại chỉ bằng thanh kiếm bình thường, rồi hướng về phía Lý Hạo mà bay tới.
Ngay lúc đó, Quốc mẫu Âu Cơ thướt tha vươn tay, trên bàn tay Quốc mẫu xuất hiện quyển sách vàng khổng lồ, bìa quyển sách in dòng chữ “Kinh Âu Lạc”. Giống như thanh kiếm, quyển sách cũng bay về hướng Lý Hạo.
Chúng nhân tại đương trường ngây người, không rời mắt khỏi thanh thần kiếm và quyển sách phiêu phù giữa không trung. Thanh thần kiếm và quyển sách bay tới trước mặt Lý Hạo thì phát ra ánh sáng vàng khiến tất cả chúng nhân đều chói mắt, toàn bộ quan quân triều đình O5V7K lờ mờ nhìn thấy hai tay Lý Hạo hoa lên rồi một tay nắm lấy thanh thần kiếm, một tay cầm quyển sách.
Ánh sáng chói lòa tan biến, Lý Hạo cầm thanh thần kiếm giơ thẳng lên trời.
Quy Văn Tổ liền đứng dậy, giơ hai tay lên cao, cất tiếng hô: “Quốc tổ và Quốc mẫu truyền thần dụ, kể từ nay, Hoàng đế Kiến Gia chính là người truyền lời của Quốc tổ và Quốc mẫu. Hoàng đế Kiến Gia chính là thần của tộc Việt.”
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Tiếng người rống lớn điên cuồng. Tiếng người như sóng biển triều dâng. Dường như tiếng tung hô vạn tuế đã át đi tất cả những âm thanh khác từ thiên nhiên. Có thể trong tâm khảm họ tin tưởng rằng Người ở trên cao kia được Thần chọn thực rất xứng đáng, họ vô cùng tin tưởng Hoàng đế của họ sẽ dẫn dắt họ bước lên đỉnh vinh quang của thế nhân, sáng ngang với trời đất, sánh ngang với Thần.
Quốc tổ và Quốc mẫu thấy cảnh tượng này rất đỗi hài lòng, hai Người đều mỉm cười, khẽ gật đầu chào toàn bộ con dân, rồi dần tan biến.
Sông Hồng lại trở về trạng thái tĩnh lặng, bình yên như chưa có chuyện gì xảy ra. Binh lính quỳ gối ngơ ngác nhìn về cõi xa xăm, một số vẫn nhìn về phía Hoàng đế với ánh mắt thành kính vô ngần.
Lý Hạo truyền lệnh, âm thanh vang vang: “Trẫm tuyên bố, từ nay, Âu Lạc giáo sẽ trở thành Quốc giáo của Đại Việt.”
Nghe thấy thế, hàng trăm giáo chúng Âu Lạc giáo liền reo hò hoan hô vui sướng.
Quy Văn Tổ nghiêng mình: “Thảo dân cảm tạ Hoàng thượng.”
Lý Hạo nói tiếp: “Trẫm phong cho Quy Văn Tổ tước hiệu là Sứ giả của Thần. Ngày mai, Âu Lạc giáo tiến hành xây dựng Kinh đô giáo đường trong thành Thăng Long, di dời giáo dân chủ chốt vào thành Thăng Long.”
Quy Văn Tổ quỳ gối: “Thần lĩnh chỉ.”
Lý Hạo trao thanh kiếm và quyển sách cho Quy Văn Tổ: “Đây, khanh hãy giữ lấy hai thần vật này. Thuận Thiên kiếm sẽ là Thần Kiếm trấn giáo, kinh Âu Lạc sẽ là kinh sách của giáo. Khanh hãy cho con dân Đại Việt được học những giáo nghĩa của Quốc tổ Lạc Long Quân và Quốc mẫu Âu Cơ để cho con dân Đại Việt xứng đáng là con Rồng cháu Tiên, nòi giống Lạc Hồng.”
Quy Văn Tổ giơ hai tay lên cao, nhận lấy hai vật, nói: “Thần tuân mệnh, thần quyết không phụ lòng Hoàng thượng, quyết không phụ lòng Quốc tổ, Quốc mẫu.”
Lý Hạo gật đầu: “Tốt, bây giờ khanh cùng với trẫm về Hoàng cung.”
Long xa rục rịch quay đầu, Túc vệ quân lần lượt thay đổi đội hình bảo hộ long xa.
Lê Việt Công lớn giọng nói: “Hoàng thượng về cung.”
Đoàn Túc Vệ quân rầm rộ rời khỏi bến sông Dực Thủy, để lại hàng ngàn hàng vạn thủy binh vẫn chưa thoát khỏi trạng thái bàng hoàng, sửng sốt.
* * * * * * * * * *
Điện Trường Xuân, Hoàng thành Thăng Long.
“Ha ha ha ha...” Lý Hạo cười ha hả, vuốt ve một chiếc máy có hình dạng như chiếc máy quay phim, chiếc máy có hình dạng khá kỳ quái, trên máy có tới bốn ống kính nằm ở đằng trước, hai bên và trên đỉnh của chiếc máy.
Lý Hạo liếc nhìn anh em nhà Lý Việt đang đứng thành hai hàng trong điện Trường Xuân, trong số đó có Quy Văn Tổ đứng bên cạnh Lý Việt, cất lời khen ngợi: “Tốt, tốt lắm, hôm nay các khanh làm rất tốt, phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn. Trẫm thực không ngờ rằng các khanh có thể tạo ra những cảnh tượng hoành tráng đến thế.”
Lý Việt bình thản đáp: “Đa tạ Hoàng thượng, xét cho cùng thì nếu không nhờ thói hậu đậu của Lý Hùng thì chúng ta không thể tạo ra quang cảnh ấy.”
Lý Hùng cười hềnh hệch: “Khà khà, đây là lần đầu tiên tôi được lão khen đấy lão già. Thực sự mà nói thì công lao đều nhờ vào các anh em cả.”
Lý Hạo gõ gõ lên chiếc máy: “Dù gì thì công đầu vẫn là thuộc về Lý Hùng ái khanh, nếu không nhờ khanh mang nhầm cái rương chứa máy chiếu bốn chiều này thì sao có được ngày hôm nay. Chiếc rương hàng nóng kia đúng là rất giá trị nhưng không thể sánh được với chiếc máy này, nói không ngoa thì nó có thể sánh được với trăm vạn hùng binh.”
Lý Hùng lúc lắc cái đầu thô kệch, ngoác miệng cười: “Khà khà, Hoàng thượng quá khen, Hoàng thượng quá khen. Mà phải nói hôm nay Hoàng thượng cũng nhanh tay đấy chứ. Ánh sáng mới chớp lên thôi là Hoàng thượng đã kịp giơ lên thanh kiếm với quyển kinh rồi.”
Lý Hạo phất tay, cười lớn: “Tên đầu gỗ này ngày càng láu cá. Trò ảo thuật đơn giản mà thôi, cũng nhờ ánh sáng che bớt phần nào khi trẫm rút quyển kinh và thanh kiếm ấy mà. Với ống tay áo rộng thùng thình của trẫm thì việc che giấu chúng chỉ là chuyện nhỏ.”
Lý Hạo hướng về phía Quy Văn Tổ, tiếp lời: “Thành công của ngày hôm nay không thể không kể đến màn diễn xuất cực kỳ ấn tượng của Lý Nam ái khanh. Biểu hiện thành kính của khanh thực vô cùng ấn tượng, nói thật là nếu trẫm không biết rõ nội tình chắc trẫm cũng sẽ giống như toàn bộ quan quân khi ấy mất.”
Lý Nam, giờ là Quy Văn Tổ, vẫn trong hình dáng của giáo chủ Âu Lạc giáo, chắp tay, cười: “Nhiệm vụ mà Hoàng thượng giao phó, thần phải cố gắng hoàn thành cho tốt.”
Lý Hạo hài lòng nói: “Tốt, những giáo dân đi theo khanh đã được sắp xếp chỗ ăn ở tốt rồi chứ? Vấn đề xây dựng giáo đường trong kinh thành thế nào rồi?”
Lý Nam thưa: “Bẩm Hoàng thượng, các giáo dân đã được sắp xếp tạm thời định cư ở ven đô phía Tây thành. Về chuyện xây dựng giáo đường thì thần đã phái các trưởng lão của Âu Lạc giáo đi theo người của Bộ Hộ đến mảnh đất mà Hoàng thượng định sẵn. Dự định là ba ngày sau thần sẽ huy động giáo dân tới đó xây dựng giáo đường.”
Lý Hạo nói: “Về phần Thuận Thiên Kiếm thì khanh hãy cho treo trên đài cao ngay phòng chính của Giáo đường, biểu tượng vật thiêng của Âu Lạc giáo. Còn kinh Âu Lạc thì cứ dựa theo đó mà giảng giải cho giáo dân, hà hà, nhớ đừng làm cho tâm huyết Lý Việt ái khanh phải tốn công vô ích đấy.”
Lý Nam cúi đầu: “Tuân mệnh Hoàng thượng.”
Lý Hạo cười bảo: “Trong tương lai, cụ Lê Lợi và cụ Nguyễn Trãi chỉ dựa vào thanh sắt rỉ và lấy mấy chiếc lá bôi mỡ cho kiến cắn thủng, mà đã có thể lôi kéo được lòng dân. Nay, trẫm có thể tạo ra những sự kiện kinh thiên động địa như thế thì há gì lòng dân không theo. Trẫm đã quản lý được đất nước cả ngoài sáng lẫn trong tối, giờ còn thêm cả đời sống tâm linh thì bá nghiệp tất thành.”
Lý Nam lên tiếng hỏi: “Bẩm Hoàng thượng, Âu Lạc giáo đã được chọn làm quốc giáo của Đại Việt, vậy khi căn cơ của Âu Lạc giáo đã vững chắc thì chúng ta có nên tiến hành đả kích các đạo giáo khác hay không?”
Lý Hạo lập tức lắc đầu: “Không, trẫm quyết định tạo ra Âu Lạc giáo không phải là để Âu Lạc giáo chiếm quyền độc tôn duy nhất theo hình thức bạo lực. Các đạo giáo khác vẫn được phép tồn tại và vẫn được hưởng các quyền lợi như Âu Lạc giáo, triều đình sẽ thực hiện tôn chỉ bình đẳng tôn giáo. Chúng ta muốn Âu Lạc giáo phát triển thì chúng ta sẽ tăng thêm các quyền lợi cho giáo dân, chỉ cần các giáo dân được hưởng thêm các phúc lợi khác nhau thì trẫm tin tưởng Âu Lạc giáo sẽ phát triển vững mạnh. Tất nhiên, những nơi mà triều đình của trẫm có thể quản lý thì Âu Lạc giáo sẽ được hưởng thêm các đặc quyền, đặc lợi của triều đình.”
Lý Việt vung phất trần nói: “Bẩm Hoàng thượng, thần đã dựa vào những tinh túy của tất cả các đạo giáo trên thế giới tự cổ chí kim để viết nên kinh Âu Lạc, tuy nhiên thần có điều cần nhắc nhở Hoàng thượng là chí của chúng ta không chỉ khoanh vùng nhỏ bé ở đây. Thần muốn chỉnh sửa một sự kiện trong kinh Âu Lạc.”
Lý Hạo tò mò hỏi: “Sự kiện gì?”
Lý Việt trả lời: “Thần mạnh dạn cho rằng kinh Âu Lạc sẽ ghi rằng Quốc tổ Lạc Long Quân và Quốc mẫu Âu Cơ chính là hai vị thần của thế giới này, họ chính là Sáng Thế Thần, là người đã tạo ra thế giới mà chúng ta sinh sống, và rằng Quốc mẫu Âu Cơ thai nghén ra trăm trứng, nở ra trăm con chính là nguồn gốc của nhân loại.”
Đôi mắt Lý Hạo rực sáng: “Vì cái gì khanh lại nghĩ như thế?”
Lý Việt thản nhiên đáp: “Vì bá nghiệp.”
Lý Hạo cười nham hiểm: “Không, không, phải nói rằng, vì sự hòa hợp dân tộc.”
Lý Việt cười theo: “Hoàng thượng dạy rất phải, vì sự hòa hợp dân tộc.”
Và cứ thế, trong suốt buổi chiều hôm ấy Lý Hạo cùng bàn bạc thêm với anh em nhà Lý Việt các phương thức cụ thể mở rộng và phát triển Âu Lạc giáo. Không ai ngờ được, buổi bàn bạc ngày hôm nay đã tạo ra những căn cơ vô cùng vững chắc, để rồi về sau Âu Lạc giáo trở thành tôn giáo lớn mạnh nhất nhân gian.
p/s: Tác giả xin nhắc lại rằng, bộ truyện này viết theo tinh thần giải trí cho nên sẽ không có chuyện đả kích, châm biếm hoặc bài trừ các tôn giáo khác. Về Âu Lạc giáo thì tác giả sẽ chỉ viết về sự phát triển và mở rộng của riêng Âu Lạc giáo, còn các tôn giáo khác thì tác giả xin nói trước là sẽ không nhắc tới.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.