Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 212: Biến Cố Ở Trung Tâm Khoa Học





Đêm khuya.
Trung Tâm Khoa Học Công Nghệ Đại Việt, kinh thành Thăng Long.
Một người thanh niên, tuổi chừng tam thập, mặc áo đen trùm kín toàn thân, có dáng người dong dỏng cao, lặng lẽ đứng trong hẻm nhỏ tối om om, ngẩng đầu nhìn vào cánh cổng tòa nhà Trung Tâm, để lộ ra gương mặt thư sinh, râu cằm nhẵn nhụi.
Lão già râu dài tóc điểm bạc đứng ở kế bên, biểu hiện bồn chồn lo lắng, lên tiếng: “Điện hạ, xin ngài hãy nghĩ lại lần cuối. Nếu chuyện khác thì lão thần sẽ nhất quyết phục tùng đồng ý với điện hạ, bất quá chuyện lần này quá nguy hiểm, điện hạ hãy để cho kẻ dưới làm thay là được.”
Người thanh niên áo đen vẫn lẳng lặng đứng nhìn, dán mắt mWsY9 vào cổng lớn: “Chang Da Mật, ý của quả nhân đã quyết, ngươi không cần phải ngăn cản quả nhân nữa. Bên trong Trung Tâm Khoa Học canh phòng cẩn mật, những thuộc hạ của chúng ta luyện công pháp chưa đủ hỏa hầu, không ai có thể đột nhập vào được, chỉ có ta đã luyện được Nhuyễn Cốt công pháp tới tầng chót mới có thể thần không biết quỷ không hay trà trộn vào trong đó.”
“Điện hạ, nhưng mà...” Lão già râu dài Chang Da Mật còn muốn nói thêm thì bị người thanh niên áo đen phất tay ngăn cản.
“Ngươi đừng nói nữa, tài liệu bên trong Trung Tâm Khoa Học quá quan trọng với Chiêm Thành chúng ta, chúng ta không còn thời gian để chần chờ nữa.”
Lúc đó, một bóng đen khác thình lình xuất hiện ngay sau lưng người thanh niên, khẽ nói: “Tâu điện hạ, mọi chuyện đã an bài theo đúng kế hoạch.”
Người thanh niên cất giọng âm u: “Truyền lệnh của ta, bắt đầu kế hoạch.”
Bóng đen cúi người: “Thưa điện hạ, rõ.”
Đáp xong, bóng đen lùi lại, phóng vút người đi mất.
Khoảng thời gian nửa tuần trà thì khói bốc lên nghi ngút ở mé đông tòa nhà Trung Tâm Khoa Học Công Nghệ.
“Cháy, cháy, có cháy.”
“Hỏa hoạn rồi, mau dập lửa.”
“Cháy ở dãy nhà phía Đông, mau tới đó giúp dập lửa.”
Tiếng người hô hoán, gọi nhau í ới khắp tòa nhà, vọng cả ra ngoài đường phố.
Người thanh niên lao tới bờ tường, lấy sợi dây móc câu xoay vài vòng, phóng lên tường, đầu dây móc chặt vào ngạnh tường, hắn chạy dọc trên tường dẻo như loài rắn bò trên đất bằng. Tới đầu bờ tường, hắn uốn thân người nhảy vào tòa nhà.
Bịch.
Chân vừa chạm đất, người thanh niên vội núp vào bụi cây trước mặt, để quan sát. Lúc này, trong Trung Tâm rất hỗn loạn, lửa không chỉ cháy ở phía Đông mà còn cháy cả ở mặt Nam của tòa nhà. Từng đám quân lính chạy tới lui, có cả những người bộ dáng thư sinh mặc áo thụng trắng, mang gàu, xô múc nước đi dập lửa.
Người thanh niên lia mắt nhìn xung quanh, sau đó nhanh thoăn thoắt cởi áo choàng đen bên ngoài để lộ ra bộ trang phục áo thụng trắng giống hệt những người trong Trung Tâm. Hắn chậm rãi đứng dậy thì đúng lúc toán lính tuần tra đi ngang, một tên lính trong toán quân thấy vậy, gặng hỏi: “Cậu kia làm gì mà đứng xớ rớ ở bụi cây đó?”
Người thanh niên bối rối đáp: “Tôi... tôi... đi dập lửa... chạy vội quá nên bị vấp ngã vào bụi rậm.”
Tên lính hất hàm: “Thế thì cậu nhanh đi giúp mọi người đi.”
Người thanh niên gật đầu lia lịa: “Vâng, vâng, tôi đi ngay.”
Người thanh niên khom lưng, bước được hai bước thì gã đội trưởng toán lính trầm giọng: “Này, đợi đã, ta nhìn thấy ngươi là lạ.”
Người thanh niên cúi đầu, lúng túng nói: “Dạ... dạ... anh đội trưởng có gì muốn căn dặn ạ?”
“Ngươi tên gì? Ở đội nào?” Gã đội trưởng nheo mắt hỏi.
Người thanh niên ngập ngừng: “Tôi...”
“Có kẻ đột nhập.”
“Bắt kẻ trộm.”
“Trộm, trộm, bắt lấy nó.”
Chợt có tiếng người hô hoán ở phía trước vọng lại.
Gã đội trưởng ngước nhìn thì thấy có một nhóm khoảng năm, sáu tên mặc áo đen bịt mặt đang cắm đầu chạy về phía bức tường. Gã đội trưởng hô lớn: “Đuổi theo.”
Toán lính vội vã đuổi theo mấy gã mặc đồ đen, bỏ mặc người thanh niên ở lại.
Gương mặt người thanh niên chuyển thành sắc lạnh, không màng đến những chuyện xung quanh, cắm đầu đi vào trong tòa nhà.
Người thanh niên hòa mình vào một đám đông chữa cháy, sau đó tách ra, lủi vào góc tường, nhanh như gió phóng mình lên trần nhà ẩn phía trên như con tắc kè. Hắn trườn mình qua khe nhỏ lọt vào phòng đầu tiên của tòa nhà, khả năng phát hiện nguy hiểm của hắn quả thực rất tài tình, những động tĩnh hay có người đi tới đi lui trong tòa nhà thì hắn đều biết trước mà tránh đi hoặc giả vờ như là thành viên của Trung Tâm mà trò chuyện, hỏi han rất nhiệt tình.
Người thanh niên lùng sục từng phòng trong khu thứ nhất, đến căn phòng chứa tư liệu về các vật dụng nghiên cứu phát minh các loại xe kéo, tiền giấy, sách báo thì hắn sử dụng công phu vô cùng kỳ quái, hắn uốn người dẻo như con rắn lách mình vào cái lỗ nhỏ phía trên căn phòng để chui vào, rồi lấy những tư liệu nghiên cứu về các phát minh mới nhất và bỏ lại những tư liệu khác. Hắn tiếp tục đi vào khu hai và khoắng sạch toàn bộ các tư liệu vũ khí trong khu hai.
Đến khu Ba thì người thanh niên ngạc nhiên khi thấy người canh gác ở đây lại ít hơn ở khu trước, chỉ lác đác vài người đi lại, hắn tự nhủ có lẽ đêm khuya nên mọi người trong khu này đã đi ngủ hết. Đột nhiên, hắn phát hiện có tiếng người bàn bạc trong căn phòng le lói ánh đèn.
Hắn bước chân nhẹ như mèo, trèo thoăn thoắt lên bờ tường, bám vào trần nhà, đu mình trên xà nhà, ghé mắt nhìn vào trong phòng. Hắn thấy bên trong phòng có đủ loại chai lọ trong suốt, bên trong chứa các thứ nước đủ màu, có chai còn bốc khói như đang bị đốt. Trong phòng có hai người mặc áo choàng trắng đang trò chuyện với nhau,
Bùm.
Đột nhiên có tiếng nổ vang lên, trong phòng nồng nặc mùi hỏa diêm, tiếp theo là tiếng cười vang ha hả.
“Ha ha ha... Lý Nhất, tại sao ngài có thể nghiên cứu ra loại chất nổ này vậy? Đây mới chỉ là lượng nhỏ, nếu lượng chất nổ này được tăng thêm vài phần thì tôi không tài nào tưởng tượng được sức công phá của nó.” Người có gương mặt dài, tuổi khoảng tứ tuần, dáng người ốm o, không cao không thấp, nói.
“Cao Thanh Dũng, ngài quá khen rồi, công thức thì có sẵn, tôi chỉ việc pha chế là thành công.” Người có gương mặt tròn nhỏ, sắc mặt lạnh lùng, thờ ơ, dáng người thấp, lên tiếng.
Qua đối thoại của hai người trong phòng thì người thanh niên đã biết được đây là hai người đứng đầu của bộ Công đương nhiệm là Thượng thư bộ Công Cao Thanh Dũng và Trợ lý bộ Công Lý Nhất.
Gia tộc họ Cao có công rất lớn trong đợt bảo vệ kinh thành chống quân phản loạn, vì vậy Hoàng đế Kiến Gia đã phong tước phong hầu cho những người có công trong dòng tộc họ Cao, nâng tầm gia tộc họ Cao trở thành một trong những gia tộc lớn mạnh của Đại Việt, đồng thời chọn một người giỏi nhất trong gia tộc lên làm Thượng thư bộ Công. Cao Thanh Dũng được xem là một nhân tài kỹ thuật giỏi nhất của họ Cao, ngoài ra phương diện điều hành quản lý cũng rất giỏi nên được gia tộc họ Cao đề xuất lên nắm giữ chức vị đứng đầu bộ Công.
Cao Thanh Dũng chính là cuồng nhân công việc, mỗi khi đắm chìm vào các nghiên cứu thì người này mặc kệ tất cả mọi chuyện xảy ra. Vào buổi chiều, Cao Thanh Dũng thảo luận vu vơ với Lý Nhất về các nghiên cứu khoa học thì được Lý Nhất úp mở về một số nghiên cứu thú vị, thế là Cao Thanh Dũng một hai lôi bằng được Lý Nhất tới Trung Tâm và yêu cầu Lý Nhất biểu diễn thực tiễn về các nghiên cứu ấy. Rồi Cao Thanh Dũng được thể lấn tới, yêu cầu Lý Nhất trình bày hết các nghiên cứu này tới các nghiên cứu khác tới tận đêm khuya mà quên cả về nhà.
Chính vì vậy mà đêm hôm nay, Cao Thanh Dũng và Lý Nhất đã tình cờ có mặt tại Trung Tâm. Mặc dù khi vụ cháy xảy ra thì Cao Thanh Dũng được báo cáo về những sự cố phát sinh, nhưng Cao Thanh Dũng đang chìm đắm trong các công trình khoa học đâu còn đầu óc để tâm đến những chuyện khác nữa, cho nên Cao Thanh Dũng truyền lệnh cho kẻ dưới đi điều hành sự vụ, còn bản thân hắn thì ở lại tiếp tục theo dõi những thí nghiệm của Lý Nhất.
“Ồ, Lý Nhất, ở đâu ngài có công thức này?” Cao Thanh Dũng thích thú hỏi.
Lý Nhất ậm ừ: “À, ờ, là trong một lần đi du sơn ngoạn thủy ở ngoại bang, tôi đã nghiên cứu ra.”
Bỗng nhiên, Lý Nhất quắc mắt: “Ai?”
Bịch.
Người thanh niên kinh hãi không ngờ thuật ẩn thân cực kỳ cao minh của mình lại bị Lý Nhất phát hiện, liền buông mình rơi xuống đất, búng người lao như bay về hướng cửa hành lang.
Vụt.
Lý Nhất nhún chân một cái đã phóng người tới sát phía sau người thanh niên, vung trảo chụp vào lưng.
Véo.
Người thanh niên bất chợt uốn cong lưng một cách thần kỳ tránh thoát đòn chụp của Lý Nhất.
Lý Nhất thoáng ngạc nhiên trước công pháp của người thanh niên. Hắn liền tung đòn vồ tới nắm vai người thanh niên, nhằm chế trụ đối phương.
Người thanh niên như con lươn trơn tuồn tuột, Lý Nhất bắt kiểu gì cũng không được người thanh niên, lẩm bẩm: “Ồ, tên này sao có thể thoát được những cú chộp của ta tài tình như thế.”
Lý Nhất chụp vào chỗ nào thì người thanh niên cũng uốn dẻo toàn thân tránh ở chỗ đó, chạy như bay trên hành lang, Lý Nhất trợn tròn mắt, hô lớn: “Ê, ngươi là đệ tử của Lê Việt Công hả, đi vào đây làm cái gì, sao phải chạy?”
Người thanh niên không đếm xỉa tới tiếng gọi của Lý Nhất, nhún chân phóng mình lên xà nhà, xoay một vòng trên xà nhà, đục thủng ngói, bay lên mái nhà chạy bùm bụp ở trên mái.
Lý Nhất thấy người thanh niên chẳng đáp lời mình, hừ lạnh một tiếng: “Đúng là không có lễ phép.” Đoạn, nhún người qua lại hai bên vách tường, đạp chéo nhau vài lượt là phóng lên lỗ thủng chỗ mái nhà, rượt theo người thanh niên.
Người thanh niên chạy nhanh thoăn thoắt, đến cuối mái nhà, lần theo mái ngói, nhảy sang một ngọn cây ở kế bên, bám vào các cành cây trèo xuống đất, hắn chạy về hướng bức tường dự định thoát khỏi tòa nhà Trung Tâm Khoa Học thì một tấm lưới thật lớn tung ra bao trùm lấy hắn. Người thanh niên phản ứng ngay, thấy tấm lưới quá lớn không thể nhảy ra tránh thoát được, liền vung trủy thủ muốn chém đứt tấm lưới, nhưng tấm lưới làm bằng loại chất liệu sắt thép cứng rắn, trủy thủ chạm vào chỉ nghe tiếng leng keng và những tia lửa bắn ra.
Tấm lưới trùm lên người thanh niên, bốn bóng đen ở bốn hướng nhào ra giữ chặt bốn đầu lưới ghì xuống đất, hắn giãy giụa muốn thoát ra ngoài thì một người nhảy tới tung cú đấm vào giữa bụng, bồi thêm cú chặt ót khiến cho hắn bất tỉnh nhân sự.
Lý Nhất chạy tới cười bảo: “Thì ra là Lý Trường, ngươi muốn chài lưới bắt cá thì nên báo trước với ta một tiếng chứ.”
Lý Trường ngó hắn một cái, nói: “Đây là đại sự mà Hoàng thượng giao phó, chỉ những người thực hiện mới biết được, ngươi đừng có cằn nhằn.”
Lý Nhất híp mắt: “Hừm, các ngươi nhanh chóng dọn dẹp hậu quả của các ngươi gây ra ở Trung Tâm của ta đi, loạn thành một đám hết cả rồi.”
Lý Trường cuộn tròn lưới bao người thanh niên lại, vác lên vai, đáp: “Không thành vấn đề, chỉ một lát là xong.”
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.