Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 213: Hoàng Hôn Của Một Hoàng Tộc





Thiên lao, kinh thành Thăng Long.
Lộp cộp, lộp cộp.
Hàng loạt tiếng bước chân vang lên trong phòng giam âm u, tăm tối.
Tên quan cai ngục khúm núm bước theo sau người mặc Hoàng bào, cất tiếng: “Dạ, Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng muốn gặp phạm nhân thì chỉ cần sai người đưa hắn vào cung gặp Hoàng thượng là được rồi. Hoàng thượng cần gì phải ngự giá thân chinh đến tận nơi thiên lao u tối này ạ.”
Lý Hạo cười bảo: “Trẫm thân là vua một nước thì phải đi thị sát mọi nơi mọi chốn của quốc gia, kể cả chốn lao ngục như thế này. Hà hà, trẫm phải vậy mới làm gương cho trăm họ được chứ, khanh hiểu ý trẫm không?”
Tên quan cai ngục gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ, dạ, vi thần hiểu, vi thần hiểu.”
Đoàn người tới thiên lao lần này, Lý Hạo dẫn theo không nhiều, chỉ có Lý Việt, Lê Việt Công và Lý Hùng. Tên quan cai ngục thấy ba người kia lúc nào cũng lạnh lùng, có vị Quốc sư nổi tiếng Lý Việt thì có phần dễ gần hơn, nhưng vị Quốc sư kia có vẻ hơi làm bộ làm tịch, lúc nào cũng khẽ nhắm hờ hai mắt, tay thì phe phẩy phất trần, gã chẳng hiểu ngài cứ phe phẩy như thế để làm gì? Để đuổi muỗi chăng? Tên quan cai ngục vừa đi vừa ngẫm nghĩ, mà quả đúng là trong thiên lao có hơi nhiều muỗi thực.
Tên quan cai ngục hơi liếc nhìn vua rồi lảng nhanh ánh mắt sang chỗ khác. Gã thấy vua tuy tươi tỉnh như thế nhưng không dám biểu lộ thái quá, gã nghe đồn vị Hoàng thượng trước mặt gã có tâm tư vô cùng khó dò, lúc nắng lúc mưa thất thường, có lúc thích nghe lời xu nịnh, có lúc lại không, từng có tên quan chăn ngựa bị vua giáng chức vì tội vuốt mông ngựa quá đà. Chính vì thế gã rất thành thật sử dụng chiêu bài “nói ít dạ nhiều” làm thượng sách.
Lý Hạo hỏi han tên quan cai ngục đôi ba câu nữa rồi thôi, tên này quá là khách khí, hỏi câu gì cũng dạ dạ, rồi gật đầu lia lịa, khiến hắn cực kỳ nhàm chán. Tuy nhiên, đoàn người rất nhanh cũng đã tới phòng giam biệt lập của Nguyễn Ma La.
Trước cửa phòng giam đặt một bộ bàn ghế gỗ, Lý Hạo ngồi xuống ghế, nhấp ngụm trà Phú Lương hảo hạng được pha sẵn từ trước, đoạn quan sát gã tù phạm đặc biệt của phòng giam, Nguyễn Ma La đang ngồi xếp bằng nhập định.
Mặc dù bị gông xiềng trong phòng giam nhếch nhác nhưng Nguyễn Ma La vẫn luôn giữ vẻ ngoài tiêu sái của bản thân. Những vết đen nhơ nhuốc vẫn không che giẫu được gương mặt trắng trẻo của Nguyễn Ma La, với đôi mắt nhắm hờ, nét mặt bình thản, quả thực là không ai nghĩ hắn đang ở trong thân tù tội.
Sau khi dặn dò mấy câu, đoạn cho lui đám quan cai ngục, trong phòng chỉ còn lại Lý Hạo, Lý Việt, Lê Việt Công, Lý Hùng và Nguyễn Ma La. Lý Hạo lên tiếng phá tan bầu không khí trầm mặc: “Ngẫm cuộc đời thật khó mà đoán biết, vật đổi sao dời thực nhanh. Có ai ngờ được, đường đường là một vị Thượng thư phong lưu anh tuấn lại có ngày trở thành trọng phạm triều đình. Nguyễn Ma La, khanh có từng nghĩ đến ngày này hay không?”
Nguyễn Ma La vẫn nhắm nghiền mắt, hờ hững đáp: “Quả thực thần không thể ngờ được đường đường là một hôn quân chắc chắn mất nước lại có thể đông sơn tái khởi, đánh tan quần hùng bốn phương, giữ vững vương vị của chính mình. Cái này có thể được xem là vật đổi sao dời hay chăng?”
Lý Hạo bật cười rõ to: “Ha ha ha, hay, hay lắm. Rất có khí phách của dòng dõi Hoàng tộc họ Chế.”
Cơ thể Nguyễn Ma La rung động kịch liệt, mở bừng mắt: “Sao?”
Lý Hạo rướn người tới, cười nói: “Phải nói trẫm rất bội phục khanh, Nguyễn Ma La, à... hay có thể gọi là Chế Ma La mới phải.”
Nguyễn Ma La mấp máy môi, mí mắt giật giật liên hồi.
Lý Hạo tiếp lời: “Không cần phải kích động, binh lính của khanh vẫn bình an, chúng rất cứng cỏi, không ai khai thân phận thực sự của khanh. Khanh biết đấy, Khu mật viện của trẫm không phải là cơ quan dùng để trưng bày. Mà để biết về nguồn gốc thực sự của khanh thì trẫm phải nhờ tới một người. Chắc là khanh mới nghe tên chứ chưa gặp mặt người này, trẫm giới thiệu với khanh, Quốc sư Lý Việt.”
Lý Việt chắp tay, mỉm cười: “Kính chào ngài Chế Ma La, Hoàng tử của Chiêm Thành. Thật tiếc khi chúng ta phải gặp nhau trong hoàn cảnh này. Rất mong sau này chúng ta sẽ hợp tác với nhau thật tốt.”
Nguyễn Ma La sững sờ: “Tại... tại sao ngài lại biết … tôi... Hợp tác? Ý của ngài là...”
Lý Hạo dằn giọng: “Ý của trẫm là khanh có muốn phục quốc hay không?”
Nguyễn Ma La run rẩy, trợn tròn mắt: “Phục quốc?”
Lý Hạo cười lớn: “Người đâu? Mở cửa phòng giam, tháo gông xiềng cho Thượng thư Nguyễn Ma La. Dọn rượu thịt ra đây, hôm nay trẫm phải cùng với Nguyễn Ma La ái khanh say túy lúy một trận mới thôi.”
Đám quan binh cai ngục vội vàng thực hiện theo ý chỉ của vua. Mâm cỗ tươm tất, đợi cho đám quan binh lui ra ngoài, Lý Hạo phất tay về chiếc ghế đối diện, bảo: “Khanh ngồi đi.”
Nguyễn Ma La ngập ngừng một lát thì dứt khoát bước tới ngồi xuống ghế, ung dung đối mặt với vua.
Lý Hạo cầm bình rượu, rót vào ly của Nguyễn Ma La, tiếp theo tự rót cho mình, lên tiếng: “Sảng khoái, người làm đại sự phải biết tiến biết lùi. Trẫm không nhìn lầm khanh.”
Nguyễn Ma La nâng ly rượu, uống cạn, nhìn Lý Hạo nói: “Thần kính mong Hoàng thượng giải thích mọi chuyện.”
Lý Hạo liếc nhìn Lý Việt đang đứng bên cạnh.
Lý Việt từ tốn nói: “Từ những tin tức mà chúng tôi nhận được và phân tích từ Khu mật viện thì triều đình ở Chiêm Thành hiện tại không phải do người Chiêm lãnh đạo nữa mà chính là do người Chân Lạp thao túng, Hoàng tộc họ Chế của người Chiêm đã bị người Chân Lạp đánh đuổi, phần chết, phần lưu vong tứ xứ, những kẻ còn lại trong triều đình chỉ là bù nhìn mà thôi, chúng tôi không nắm rõ về phần này. Tuy nhiên, có thể nói Chiêm Thành đã thần phục Chân Lạp từ lâu, hay nói khoa trương hơn là Chiêm Thành đã bị Chân Lạp thôn tính cũng không sai.”
Lý Hạo uống cạn ly rượu, nói tiếp: “Còn về phần thân phận thực sự của khanh thì chỉ lộ ra trong buổi đại yến năm ngoái mà thôi. Nếu như khanh không xuất chiêu thức ấy để đối phó với Trần Thừa thì trẫm không thể nào biết được. Về sau trẫm sai người đi điều tra thì quả đúng như thế, những lời khai bịa đặt của khanh đã không thể qua mắt Khu mật viện. Nhuyễn Cốt công pháp đạt tới tầng chót, hà hà, nếu không phải người mang dòng máu Hoàng tộc Chiêm Thành thì không tài nào luyện được.”
Nguyễn Ma La cúi đầu, thở dài: “Thần cứ ngỡ lúc ấy đã qua mặt được Hoàng thượng, những người khác thì thần không màng tới, còn Tô Trung Từ thì trước giờ vẫn luôn tin tưởng thần. Số trời, đúng là số trời...”
Nguyễn Ma La ngẩng đầu nhìn Lý Hạo, ánh mắt thể hiện sự khâm phục, rót đầy ly rượu cho Lý Hạo, hai người cạn chén rồi Nguyễn Ma La nói tiếp: “Mà cũng chẳng trách được... quần hùng thiên hạ Đại Việt còn bị Hoàng thượng đùa bỡn trên tay thì kẻ ngoại lai như thần có sá gì đâu.”
Lý Hạo chợt hỏi: “Tại sao khanh lại nuôi ý định tiềm phục vào triều đình Đại Việt?”
Nguyễn Ma La lặng người, ly rượu xoay vòng trên tay hắn, mắt xoáy sâu vào ly rượu đang sóng sánh nước: “Chuyện này kể ra thì rất dài, đầu tiên thần xin kể về cội nguồn của mọi chuyện, cội nguồn đã khiến cho Hoàng tộc lừng lẫy CsoxD một thời phải rơi vào cõi hoàng hôn...”
Bên trong thiên lao, Chế Ma La trầm mặc nói: “Thần là cháu bốn đời của Đức vua Rudravarman Đệ tứ vĩ đại, người của bộ tộc Kramukavamca hùng mạnh, người bắt đầu Vương triều thứ Mười một của Vương quốc Chiêm Thành. Cuộc sống của đất nước Chiêm Thành đã phát triển rất thịnh vượng từ thời tiên vương Rudravarman Đệ tứ, có lẽ cuộc đời của thần cũng không trải qua nhiều sóng gió như thế nếu không có cái đêm định mệnh năm ấy.”
Nói tới đây, Chế Ma La dừng lại một chút, như hồi tưởng lại từng dòng ký ức của mình.
Ai cũng có quá khứ đau thương, Chế Ma La cũng vậy, hắn mang trong mình dòng máu Hoàng tộc Chiêm Thành. Nếu không có chuyện gì xảy ra, mọi thứ vẫn như cũ, thì Chế Ma La bây giờ đang sống một cuộc sống yên ả thanh bình, chứ không cần phải bươn chải nơi đất khách quê người như thế này.
Trông người lại ngẫm đến ta, giả như Lý Hạo thất bại trong cuộc chiến giành vương quyền, thì giờ đây hắn cũng giống như Chế Ma La vậy, giống như một con chó nhà có tang chạy quanh khắp mọi hướng, không có chốn dung thân, tha phương cầu thực nơi xứ người. Hắn siết chặt nắm tay của mình, lý tưởng của hắn còn rất nhiều, còn nhiều lắm, hắn phải thực hiện được những lý tưởng ấy để mang lại một cuộc sống ấm no hòa bình vĩnh cửu cho muôn dân trăm họ.
Lý Hạo nghe Chế Ma La nói vậy cũng mường tượng ra một chút vấn đề, có lẽ đây là câu chuyện cướp ngôi, câu chuyện xưa muôn thuở, cất tiếng hỏi: “Phải chăng lại một tên không biết tốt xấu nào đó muốn tiếm ngôi vua?”
Chế Ma La gật đầu, ánh mắt hắn chìm vào cõi hư vô mờ mịt, kể tiếp: “Vào một đêm ác mộng năm 1167, một người trong Hoàng tộc là Chế Đà Bạt đã cướp ngôi của Phụ hoàng là vua Harivarman Đệ nhị, khiến cho gia đình thần phải trốn chạy khỏi kinh đô Panduranga. Tên Chế Đà Bạt này sau khi đăng cơ đã lấy hiệu là Harivarman Đệ tứ, thực hiện những chính sách độc tài, thành lập được một đội hải quân hùng mạnh và liên tục tổ chức các cuộc viễn chinh nhằm vào các nước lân bang như Đại Việt, Chân Lạp, Tam Phật Tề... Trong đó vào năm 1177, Harivarman Đệ tứ đã xua quân tiến đánh Chân Lạp. Năm 1178, Harivarman Đệ tứ chỉ huy đội thủy quân cực lớn với hàng trăm chiến thuyền, ngược dòng sông Mekong, đánh bại quân Chân Lạp trong trận thủy chiến huy hoàng trên hồ Tonle Sap, sau đó Harivarman Đệ tứ liền dẫn quân đánh vào tận kinh đô của Chân Lạp, giết vua Harshavarman Đệ tam, biến kinh đô Yasodharapura thành một mảnh hoang tàn, hoàn thành giấc mộng xâm chiếm Chân Lạp của hắn. Đây có lẽ là chiến thắng đáng tự hào của Harivarman Đệ tứ nhưng hắn không thể nào ngờ được rằng cũng vì hành động điên rồ này của hắn mà đất nước Chiêm Thành đã phải hứng chịu một trường hạo kiếp đầy u tối.”
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.