Lý Hạo gật gù: “Harivarman Đệ tứ có thể được xem là một đấng kiêu hùng.” Chế Ma La cười buồn: “Đáng tiếc hắn cũng không thể kiêu ngạo được bao lâu, tới cuối năm 1181 thì một người vô cùng vĩ đại của Chân Lạp nổi lên, lãnh đạo quân dân Chân Lạp chống lại Harivarman Đệ tứ. Đến năm 1190 thì người Chân lạp đã đánh bật hoàn toàn đoàn quân của Harivarman Đệ tứ ra khỏi đất nước họ.” Lý Hạo ngắt lời: “Có phải ông ta chính là Jayavarman Đệ thất, vua hiện tại của Chân Lạp?” Chế Ma La cảm thán: “Tâu Hoàng thượng, chính là ông ấy. Từ đây, cơn ác mộng của dân tộc Chiêm Thành chính thức bắt đầu, vào cuối năm 1190, Jayavarman Đệ thất tiến hành trả thù, dẫn quân chinh phạt Chiêm Thành. Harivarman Đệ tứ thua trận, bị bắt sống làm tù binh. Chớp thời cơ ấy, một người trong Hoàng tộc liền tự xưng vương tại thành Đồ Bàn lấy hiệu là Surya Jayavarman. Đến năm sau, Phụ hoàng của thần là vua Harivarman Đệ nhị quay trở về kinh đô Panduranga lên ngôi lại một lần nữa. Như vậy là từ năm 1191, nước QN1Yr Chiêm Thành bị chia cắt thành hai Vương quốc Vijaya do Surya Jayavarman làm vua và Vương quốc Panduranga do Phụ hoàng Harivarman Đệ nhị lãnh đạo.” Lý Hạo đồng cảm với Chế Ma La: “Một đất nước mà không còn đồng lòng thì sao có thể chống lại sự xâm lăng của ngoại xâm? Thế bại của Chiêm Thành là tất yếu.” Chế Ma La kể với giọng bi thương: “Chính là như thế, trước nguy cơ ngoại xâm rành rành trước mắt mà người trong nước lại không đoàn kết, chỉ màng tới những hão vị của bản thân thì sao có thể chiến thắng quân thù? Bại cuộc của Chiêm Thành đã định, tới cuối năm 1191 thì Jayavarman Đệ thất đánh chiếm thành công kinh đô Panduranga, Phụ hoàng Harivarman Đệ nhị chấp thuận đầu hàng. Ông nuôi hy vọng được làm Phó vương như một vài Tiên vương trước kia của Chiêm Thành khi bị Chân Lạp chiếm đóng, nhưng ông không thể thực hiện được. Jayavarman Đệ thất cho phép ông trị vì đất nước đến năm 1203, khi đã đánh bại Surya Jayavarman, hoàn toàn làm chủ Chiêm Thành, thì Jayavarman Đệ thất đưa người em trai của mình là Yasuyvarman Đệ cửu lên nắm quyền Chiêm Thành, rồi sát hại những người trong Hoàng thất Chiêm Thành, một số người may mắn thoát được, nhưng Phụ hoàng của thần đã không có may mắn ấy.” Lý Hạo hỏi: “Còn khanh, tại sao khanh lại ở đây?” Chế Ma La trả lời với giọng không nhanh không chậm: “Là do Phụ hoàng của thần. Ngay từ khi thần mới lọt lòng thì ông đã cho người đưa thần sang Đại Việt nhằm trốn tránh sự truy sát của Harivarman Đệ tứ. Sau này thần mới đi tầm sư học đạo, nhận làm con rể của Tô Trung Từ, rồi bằng vào năng lực của mình vươn tới chức Thượng thư.” Lý Hạo hỏi tiếp: “Mục đích của khanh trà trộn vào triều đình Đại Việt để làm gì?” Chế Ma La thở dài: “Ban đầu của Phụ hoàng của thần đưa thần tới Đại Việt để lánh nạn nhưng khi thần hiển lộ những tài năng vượt bậc thì ông muốn thần phải tiềm phục bằng được vào triều đình Đại Việt. Thần quyết định đầu quân vào gia tộc họ Tô, cùng với Tô Trung Từ hoạch địch mưu đồ giúp cho Tô Trung Từ đăng vương vị, sau đó thần dự tính bằng vào ảnh hưởng của mình kích động Tô Trung Từ dẫn quân đánh sang Chiêm Thành, nhằm tạo rối ren trong nước Chiêm Thành, từ đó mới nghĩ kế lật đổ vương triều của Harivarman Đệ tứ. Nhưng thật không ngờ thời thế liên tục đổi thay, chẳng những đất nước bị mất về Chân Lạp mà ngay cả thần cũng lạc bại trở thành kẻ trắng tay.” Chế Ma La thoáng nhìn Lý Hạo, đoạn nghiêng mắt vào phòng giam, tiếp lời: “Năm trước, khi nghe tiếng tù và xung trận của Nguyên súy Nguyễn Hồng Phong là thần biết mọi sự đã rồi. Những đòn xuất thủ của Hoàng thượng quả thực như sét đánh không kịp bưng tai, thần... không kịp trở tay, gia tộc họ Tô bị thâu tóm, cả gia tộc kiêu hùng họ Trần cũng phải cúi đầu quy phục. Chuyện ở Đại Việt đã không thể xoay trở nên thần cũng dự định trở về Chiêm Thành nhằm tìm cách phục quốc. Tuy nhiên, trong trận chiến thành Thăng Long, thần được tận mắt chứng kiến uy lực đáng sợ của những thứ vũ khí kia, chính vì thế thần mới ở lại hòng lấy cắp những bản thiết kế ấy. Có được chúng, thần mới mong đánh đuổi quân Chân Lạp khỏi bờ cõi nước nhà. Đúng là số trời trêu ngươi, thần lại thất bại một lần nữa, giờ đây giấc mộng phục quốc thực quá xa vời đối với thần.” Lý Hạo mỉm cười, nhìn nhìn Chế Ma La: “Tội tình gì phải như thế. Khanh đâu cần phải nhọc công đi trộm chúng. Chỉ cần khanh đến chỗ trẫm hỏi xin một tiếng, trẫm sẽ cho khanh.” “Cái gì?” Nghe những lời ấy, Chế Ma La quả thực không tin vào tai mình nữa, bật ra câu hỏi, đoạn cười cay đắng: “Hoàng thượng không cần phải giễu cợt thần. Hoàng thượng sao có thể trao những bản thiết kế vô giá ấy cho thần được!” Lý Hạo cười bảo: “Thế là khanh chưa hiểu gì về trẫm rồi. Trước giờ trẫm là một người hảo sảng. Quân vô hí ngôn, trẫm luôn luôn là người trọng chữ tín. Tuy những bản thiết kế quý thật, nhưng chúng chỉ là mấy tờ giấy lộn mà thôi, sao đáng giá bằng tình hữu nghị bang giao bấy lâu nay giữa hai nước Chiêm – Việt được cơ chứ? Bây giờ thế này, trẫm không những trả tự do cho khanh, còn cho khanh những bản thiết kế, còn giúp khanh về nhân lực, tài lực, vật lực, thậm chí cả quân lực để khanh có thể đăng cơ ngôi vị đế vương của Chiêm Thành. Khanh thấy thế nào?” Chế Ma La lặng người hồi lâu, đối mắt với Lý Hạo, nói: “Đổi lại, Hoàng thượng muốn gì?” Lý Hạo cười ha hả: “Sảng khoái, vô cùng sảng khoái. Không hổ là người duy nhất kế thừa Vương vị của Chiêm Thành. Trẫm không cần đất đai, thành trì hay là tiền bạc gì của Chiêm Thành, trẫm chỉ cần ba thứ.” Chế Ma La nhíu mày: “Mời Hoàng thượng nói.” Lý Hạo giơ một ngón tay: “Thứ nhất, trẫm muốn được quyền khai thác một số mỏ khoáng quặng ở Chiêm Thành. Thuê vài mảnh đất ở Chiêm Thành để khai thác cây gỗ. À, trẫm sẽ trồng thêm rất nhiều loại cây mới ở những mảnh đất ấy. Khanh thấy thế nào?” Chế Ma La ngẫm nghĩ một lát, đoạn gật đầu: “Thần chấp thuận.” “Thứ hai, trẫm muốn Âu Lạc giáo được phép thành lập giáo đường, chiêu mộ giáo dân ở Chiêm Thành.” Lý Hạo giơ hai ngón tay. Chế Ma La xoay vòng ly rượu, mắt chăm chú dõi theo từng vòng tròn của đường nước, khoảng thời gian nhai dập miếng trầu thì nghiến răng nói: “Thần chấp thuận.” Lý Hạo cười: “Tốt lắm, thứ ba, trẫm muốn khanh ký kết với trẫm một bản giao ước đồng minh vĩnh viễn với Đại Việt.” Chế Ma La liền hỏi: “Thưa Hoàng thượng, nội dung của bản giao ước đồng minh là gì?” Lý Hạo nhịp ngón tay trên mặt bàn: “Cũng không nhiều, hai nước sẽ liên minh với nhau chặt chẽ hơn về các mặt quân sự và kinh tế. Chẳng hạn như hai nước có thể dễ dàng thông thương, trao đổi hàng hóa với nhau. Chẳng hạn như khi một nước bị tấn công thì nước còn lại sẽ điều binh hỗ trợ khi được yêu cầu, điều này cũng sẽ giúp cho Đại Việt có thể danh chính ngôn thuận điều động quân sang giúp khanh giành lại giang sơn.” Chế Ma La cúi đầu suy nghĩ rất lâu, rồi nói: “Hoàng thượng có thể để thần suy nghĩ thêm một thời gian, hoặc giả như... thần... khẩn xin Hoàng thượng cho phép thần bàn bạc lại với kẻ dưới được không ạ?” Lý Hạo gật đầu: “Tốt thôi, tuy nhiên trẫm lưu ý khanh một điều là trong đời người thì cơ hội lớn có được không nhiều, phải biết nắm bắt lấy. Muốn thành việc lớn phải làm được những chuyện mà không ai ngờ tới. Nếu như khanh chấp thuận ba điều kiện trên thì trẫm sẽ ngay lập tức trả tự do cho khanh và thực hiện tất cả những lời trẫm đã hứa.” Chế Ma La đáp: “Đội ơn Hoàng thượng. Thần sẽ nhanh chóng có câu trả lời cho Hoàng thượng.” Lý Hạo đứng dậy, nói: “Được, trẫm đi đây. Khanh hãy cẩn thận suy xét những lời của trẫm.” Lý Hạo phất tay dẫn đoàn người rời khỏi phòng giam biệt lập của Chế Ma La, tuy nhiên Lý Hạo vẫn chưa rời khỏi thiên lao mà đi sang một phòng giam khác. Tới cửa phòng giam thì Lý Hạo gặp Lý Trường đã đứng đợi ở đó từ lúc nào, Lý Hạo lên tiếng: “Mọi chuyện sắp xếp thế nào rồi?” Lý Trường trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, bắt được tổng cộng hai mươi tên tùy tùng người Chiêm của Chế Ma La. Theo như lời khai của những kẻ bị bắt thì còn khoảng tám mươi tên đang ẩn náu trong kinh thành. Thần đã tách ra giam mỗi tên ở một phòng riêng biệt.” “Được, vào trong thôi.” Lý Hạo nói xong, dẫn đầu bước vào căn phong u tối. Lý Hạo dõi mắt nhìn vào phòng giam thì thấy một người ở độ tuổi lục tuần đang bị xích hai tay vào vách tường, kẻ này không được may mắn như Chế Ma La, bị tra tấn bất thành nhân dạng. Nếu có Chế Ma La ở đây thì hắn sẽ nhận ra ngay đó chính là kẻ đã gặp mặt Chế Ma La trong đêm hôm qua, lúc chuẩn bị tiến hành trộm bản thiết kế ở Trung Tâm Khoa Học Công Nghệ. Lý Trường mở lời: “Đây là Chang Da Mật, quan tư mã dưới triều của Harivarman Đệ nhị, kẻ này là thuộc hạ mà Chế Ma La tin cẩn nhất. Việc điều tra về mọi chuyện của hắn có chút rắc rối, năng lực chịu đựng khá cao, thần đành phải sử dụng biện pháp cứng rắn, khiến cho hắn rơi vào trạng thái mơ hồ mới có thể dùng thuật thôi miên điều tra được một vài tư liệu có giá trị về hắn.” Lý Hạo chậm rãi bảo: “Trẫm cho khanh hai ngày để có thể cải trang thành Chang Da Mật. Có lẽ phải nhờ tới Chang Da Mật để thúc đẩy thêm vào quyết định của Chế Ma La. Hừm, khanh hãy nhớ sau này phải luôn cận kề Chế Ma La, khiến cho hắn hoàn toàn tín nhiệm khanh.” Lý Trường gật đầu, lạnh lùng đáp: “Tuân mệnh Hoàng thượng.” Lý Việt cất tiếng: “Bẩm Hoàng thượng, tại sao Hoàng thượng không sử dụng con chip đối với Chế Ma La mà phải sử dụng phương thức khó khăn hơn như thế này?” Lý Hạo nhếch môi: “Đáng tiếc là con chip chỉ có duy nhất một cái, là vật vô cùng quý báu nên phải sử dụng thật cẩn thận. Chế Ma La chỉ là một con sói trong rừng rậm, một con sói thì không thể giúp được gì nhiều, chỉ có thể tung hoành trong một khu vực nhỏ hẹp, không đáng để trẫm phải sử dụng vật báu như thế. Trẫm muốn nó phải xứng đáng với một con sư tử, một con sư tử hùng mạnh có thể giúp trẫm tung hoành khắp chốn rừng sâu.” Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.