Năm ngày sau, Chế Ma La chấp thuận lời đề nghị của Lý Hạo. Lý Hạo giữ nguyên lời hứa, tha bổng Chế Ma La và hầu cận, trao cho Chế Ma La các bản thiết kế vũ khí, tặng Chế Ma La ba chiếc tàu lớn để đưa Chế Ma La và hơn trăm tùy tùng về Chiêm Thành bằng đường biển. Không những thế, Lý Hạo còn chu cấp cho Chế Ma La một lượng lớn tiền tài, lương thực đủ để Chế Ma La khởi binh nổi dậy. Cuối tháng 9 năm 1212, dựa vào sự hỗ trợ của triều đình Đại Việt, Chế Ma La thành lập được đội quân gần 1 vạn người. Vào ngày 30 tháng 9 năm 1212, Chế Ma La bất ngờ đưa quân tập kích châu Ô, đánh chiếm thành công châu Ô. Lấy châu Ô làm bàn đạp, Chế Ma La tiếp tục tiến đánh châu Lý, đến đầu tháng 10 thì Chế Ma La hoàn toàn làm chủ được hai vùng châu Ô và châu Lý của Chiêm Thành và tập hợp được hơn 2 vạn người, chính thức dựng cờ khởi nghĩa, tự xưng là Paramesvara Varman Đệ nhị. Đến trung tuần tháng 10, Chế Ma La dẫn quân tấn công thành Indrapura nhưng vấp phải sự phản kháng kịch liệt của quân thủ thành. Quân Chế Ma La đánh non nửa tháng vẫn không thành công đành lui quân. Cũng trong tháng 10, Yasuyvarman Đệ cửu sai tướng là Chay Tha, người Chân Lạp, dẫn 7 vạn quân đi đánh dẹp Chế Ma La. Hai bên đụng độ nhau tại dải núi Động Ngài, trận chiến diễn ra vô cùng khốc liệt. Chế Ma La nhận thấy không thể chiến thắng đoàn quân của Chay Tha có số lượng quân lính đông đảo hơn nhiều lần, bèn rút quân vào vùng rừng núi phía bắc châu Ô, châu Lý để tiến hành cuộc kháng chiến lâu dài. Trong suốt thời gian chiến đấu với tướng Chay Tha, Chế Ma La liên tục cầu viện Lý Hạo mang quân trợ chiến nhưng Lý Hạo vẫn lần lữa tìm đủ mọi lý do thoái thác, mặc dù quân đoàn số Ba dưới trướng Lý Bất Hối đều đã tuốt kiếm giương cung. Lúc ấy, Lý Hạo chỉ vài lần nhân danh Hoàng đế Đại Việt gửi thư trách móc Yasuyvarman Đệ cửu đi cướp đất của người Chiêm Thành, yêu cầu Yasuyvarman Đệ cửu trả lại ngôi báu cho Chế Ma La. Tất nhiên, Yasuyvarman Đệ cửu không chấp thuận. Không những vậy, Yasuyvarman Đệ cửu còn chế nhạo Hoàng đế Đại Việt, bảo Hoàng đế Đại Việt hãy tự lo cho thân của mình thì hơn đừng có lo chuyện bao đồng. Tình hình giằng co bên Chiêm Thành cứ kéo dài như vậy tới cuối tháng 1 năm 1213 thì Lý Hạo mới phúc đáp Chế Ma La sẽ lập tức xuất binh cứu viện người đồng minh thân hữu của mình. Đầu tháng 2 năm 1213, ở phương bắc xa xôi Thành Cát Tư Hãn xuất binh tấn công Đại Kim, Đại Kim huy động toàn lực quốc gia lên ngăn chặn quân Mông Cổ, một trận thư hùng đại chiến giữa hai dân tộc du mục ở phương bắc bùng nổ dữ dội. Ngay lúc ấy, Đại Tống cử sứ giả sang Đại Việt với mục đích bắt Đại Việt phải bổ sung thêm quà tiến cống cho Đại Tống và quở trách chuyện Đại Việt can thiệp vào cuộc chiến giữa hai nước Chiêm Thành và Chân Lạp, dọa dẫm yêu cầu Đại Việt không được xen vào nội bộ của hai nước này. Đứng đầu đoàn sứ thần Đại Tống sang Đại Việt lần này vẫn là Triệu Khắc Sảng. Hắn sang đến Đại Việt lần này vẫn ngựa quen đường cũ, giở trò vòi vĩnh ăn hối lộ và mỹ nữ, nhưng vua quan Đại Việt giờ đây cứ như con trạch, ngoài miệng thì hứa rất hay, cứ ừ ừ à à, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cấp vàng bạc, mỹ nữ cho hắn. Triệu Khắc Sảng giận lắm, đòi gặp vua An Nam để hỏi cho ra lẽ thì quan sứ thần ngoại giao của Đại Việt dùng đủ thứ lý do để thoái thác, bảo rằng Hoàng đế Đại Việt mải trăm công ngàn việc nên chưa có thời gian tiếp đón hắn, hắn cứ kiên nhẫn đợi thêm. Cho đến một ngày... * * * * * * * * * * Tại dịch trạm sứ đoàn Đại Tống ở kinh thành Thăng Long, Triệu Khắc Sảng ngồi trên bàn giận dữ, lẩm bẩm: “Điêu dân An Nam dám to gan lừa dối ta hết lần này đến lần khác, để rồi xem ta trở về Đại Tống sẽ khiến cho các ngươi khốn khổ như thế nào.” “Ha ha ha, ai làm cho Triệu đại nhân bực mình mà trông ngài có vẻ không vui như thế?” Thị lang bộ Lễ Lương Hoài Thống từ ngoài cửa bước vào dịch trạm cất tiếng cười hỏi. Triệu Khắc Sảng thấy Lương Hoài Thống tới, càng nghĩ lại càng giận, trước đây hắn sang Đại Việt toàn được cấp bậc Thái úy tiếp đãi long trọng, không Thái úy thì cũng phải Thượng thư bộ Lễ ra mặt đón chào hắn, lúc ấy hắn muốn gì được nấy, vội vội vàng vàng mà dâng lên làm vừa lòng hắn. Chứ đâu có như bây giờ, chuyến này trở về Đại Tống, hắn ngầm định sẽ toàn kể xấu về vua quan Đại Việt với Hoàng đế Đại Tống. Triệu Khắc Sảng nhếch mép, hừ lạnh: “Còn ai vào đây nữa, ta là sứ thần thiên triều Đại Tống sang đây truyền chỉ của thánh thượng, mà các ngươi cứ lần lữa mãi không chịu tiếp chỉ là có ý gì?” Thị lang bộ Lễ Lương Hoài Thống cười FwacZ bồi: “Triệu đại nhân bớt giận, chuyện này đúng thật là hết cách, Kiến Gia Hoàng đế còn đang bận rộn trăm bề, vẫn chưa dứt ra để tiếp kiến sứ thần đại nhân được, mong Triệu đại nhân thông cảm.” Triệu Khắc Sảng khinh khỉnh: “Bận rộn trăm bề, bận rộn trăm bề, lần nào cũng là cái câu bận rộn trăm bề này.” Cằn nhằn một hồi, Triệu Khắc Sảng lộ ra vẻ mặt háo sắc hỏi: “Còn mỹ nhân An Nam mà ngươi hứa với ta đâu mà mãi không thấy?” Lương Hoài Thống ngạc nhiên: “Ơ kìa, hạ quan đã dặn dò kẻ dưới là tối hôm qua đưa đến bồi tiếp Triệu đại nhân rồi kia mà.” Triệu Khắc Sảng không vui, nheo mắt: “Bổn quan đợi mòn mỏi cả đêm mà có thấy ai đâu.” Lương Hoài Thống phật tay ra sau một cái, tỏ ra giận dữ, nói: “Đám kẻ dưới của hạ quan làm ăn cái kiểu gì không biết, hạ quan đã căn dặn rất kỹ rồi kia mà, thật là, đợi lát nữa hạ quan sẽ trừng trị nặng bọn chúng mới được. Triệu đại nhân hãy yên tâm, đêm nay, nhất định đêm nay sẽ khiến cho Triệu đại nhân hài lòng. Hạ quan sẽ đích thân dẫn mỹ nhân vô cùng ưu tú tới hầu hạ Triệu đại nhân thưởng rượu ngắm trăng.” Triệu Khắc Sảng nửa tin nửa ngờ, nói bằng giọng kẻ cả: “Hừ, chỉ mong ngươi không quên là được. Thế bao giờ thì vua An Nam mới hết bận rộn trăm bề để bớt chút thời gian đi tiếp chỉ của thánh thượng thiên triều đây hả?” Lương Hoài Thống nở nụ cười tươi roi rói: “Tới đây, tới đây, hạ quan hôm nay đến gặp Triệu đại nhân là để mời đại nhân vào cung điện gặp mặt Hoàng đế Đại Việt.” Triệu Khắc Sảng cười ha hả: “Cuối cùng thì vua An Nam cũng dám gặp mặt bổn quan rồi, tốt, đi thôi.” Lương Hoài Thống vươn tay mời Triệu Khắc Sảng đi trước, tủm tỉm cười: “Kính mời Triệu đại nhân.” Ra ngoài cửa dịch trạm, Lương Hoài Thống mời Triệu Khắc Sảng lên kiệu để đưa vào cung điện nhưng Triệu Khắc Sảng không chịu, hắn giở chứng đòi cưỡi ngựa cho nhanh, nói là đi kiệu thì lâu lắm. Lương Hoài Thống cũng đành chiều lòng hắn mà cùng nhau cưỡi ngựa lên đường vào cung điện. Triệu Khắc Sảng cưỡi ngựa nghênh ngang phóng như bay trên đường, không xem ai ra gì. Đến bên ngoài đại điện, Triệu Khắc Sảng híp mắt nhìn ba cửa, cửa chính giữa là cửa Minh Quang, cửa bên trái là cửa Đồng Cương, cửa bên phải là cửa Hành Vang. Cửa Dương Minh ở chính giữa chỉ mở để cho Hoàng đế Đại Việt đi, các quan đều không được đi vào cửa này. Triệu Khắc Sảng giục ngựa phi nước đại thẳng hướng cửa Minh Quang, bỏ rơi Lương Hoài Thống ở phía sau, đến sát cửa Minh Quang thì lập tức ghìm cương ngựa. Bụi bốc lên bay mù mịt phả vào mặt những lính canh gác cửa. Tuy nhiên, những người lính vẫn giữ nguyên chức trách, gương mặt nghiêm nghị, mắt nhìn thẳng, tay nắm chắc dựng giáo, mặc kệ những hạt bụi bay lả tả phía trước người mình. Triệu Khắc Sảng chỉ vào cửa Minh Quang bảo: “Mấy tên lính An Nam các ngươi mau mở cửa này ra cho bổn quan đi vào.” Lính gác cửa xoay người sang phía Triệu Khắc Sảng, trả lời: “Bẩm sứ thần đại nhân, cửa Minh Quang này chỉ có Hoàng đế Đại Việt mới có thể đi vào, tiểu nhân không thể mở được.” Triệu Khắc Sảng cầm roi ngựa đập đập lên lòng bàn tay, lạnh giọng nói: “Ta đã bảo là mở cửa này ra cho ta đi vào. Ngươi có điếc hay không hả?” Lính gác cửa vẫn cất giọng đều đều, vươn tay về phía bên trái: “Bẩm sứ thần đại nhân, cửa này không thể mở, mời ngài đi cửa Đồng Cương.” Vụt. Chát. Một dòng máu đỏ tươi văng giữa không trung. Triệu Khắc Sảng quất một roi thẳng vào mặt lính gác cửa, quát tháo: “Ngươi có cần ta nhắc lại lần nữa hay không?” Người lính gác cửa bị Triệu Khắc Sảng quất roi lên mặt, vết roi vẫn còn in hằn lên gương mặt bật máu tươi, máu chảy dài trên khóe mắt. Người lính gác cửa nghiến chặt răng, không kêu rên một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Triệu Khắc Sảng, bàn tay siết chặt cán giáo dựng đứng, lặp lại từng lời: “Bẩm sứ thần đại nhân, cửa này không thể mở, mời ngài đi cửa Đồng Cương.” Rào. Những lính gác cửa xung quanh đồng loạt xoay người về phía Triệu Khắc Sảng, tay siết cán giáo dựng thẳng lên trời, ánh mắt rực lửa căm hờn, không nói một lời. Triệu Khắc Sảng thấy thế chùn tay, do dự một chút, hừ lạnh, định vung roi đánh tiếp thì Lương Hoài Thống chạy tới hô to: “Triệu đại nhân, hạ thủ lưu tình.” Lương Hoài Thống cùng với đoàn tùy tùng của Triệu Khắc Sảng vừa mới tới nơi, thấy vết roi trên gương mặt lính gác cửa thì sầm mặt hỏi: “Triệu đại nhân, đây là ý gì? Tại sao ngài lại đánh lính Đại Việt chúng tôi?” “Lính An Nam đúng là không có giáo dưỡng, đắc tội bổn quan, bổn quan thay mặt vua quan An Nam dạy dỗ lại bọn chúng một chút mà thôi.” Triệu Khắc Sảng vênh mặt nói. Lương Hoài Thống nhíu mày, hỏi tiếp: “Lính gác cửa đã đắc tội gì với Triệu đại nhân vậy?” Triệu Khắc Sảng vung vẩy roi lên xuống, hí một bên mắt, chỉ tay về hướng cửa Minh Quang nói: “Bổn quan bảo chúng mở cửa này ra cho bổn quan đi vào, mà chúng còn cãi lời bổn quan.” Lương Hoài Thống nghiêm giọng: “Triệu đại nhân có điều không biết, cửa này tên gọi cửa Minh Quang, chỉ có Hoàng đế Đại Việt mới có thể đi vào cửa này, bá quan văn võ đều đi vào từ hai cửa Đồng Cương và Hành Vang ở hai bên trái phải.” Triệu Khắc Sảng nheo mắt, ngoắc tay tên tùy tùng cầm tráp ở phía sau, Triệu Khắc Sảng cầm lấy tráp đựng chiếu chỉ, giơ lên, hướng về phương bắc, nói: “Chính vì đây là cửa Minh Quang cho nên bổn quan mới phải đi vào từ cửa này. Ngươi có biết đây là cái gì không hả? Đây là chiếu chỉ của Hoàng đế thiên triều Đại Tống, ở đâu có chiếu chỉ tựa như ở đó có Hoàng đế thiên triều, nay các ngươi muốn để Hoàng đế thiên triều Đại Tống ta phải vào bằng cửa phụ hay sao?” Trong khi hai người Triệu Khắc Sảng và Lương Hoài Thống còn đang cãi nhau, không ai nhường ai thì một tên lính đã chạy vào báo cho vua quan trong điện Thiên An biết chuyện. Rầm. Lý Hạo đập mạnh lên tay ngai, ánh mắt chớp lóe, gằn từng tiếng: “Triệu Khắc Sảng, ngươi muốn chết, vốn dĩ chỉ muốn đùa giỡn với ngươi một hồi... Được, được, được, đã thế thì trẫm sẽ cho ngươi biết chữ chết viết thế nào.” Lý Hạo vung tay, truyền lệnh: “Tập hợp Túc vệ quân dàn trận ở thềm điện Thiên An, tập hợp đội quân trống đồng xếp hình bán nguyệt trước cửa điện Thiên An.” Lý Hạo nhìn về phía Thượng thư bộ Lễ Huỳnh Xuân Trinh, nói: “Huỳnh Xuân Trình, khanh hãy ra cửa mời Triệu Khắc Sảng vào đây cho trẫm, hắn muốn vào bằng cửa Minh Quang, thì cứ mở rộng cửa ra cho hắn vào.” Lý Hạo ban bố một loạt mệnh lệnh xong thì xoa xoa lên ngón tay út: “Triệu Khắc Sảng, lần này ta sẽ cho ngươi đi vào từ cửa nào thì phải bò ra từ cửa đấy.” Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc