Thượng thư bộ lễ Huỳnh Xuân Trinh và thái giám Lê Việt Công vội vã đi ra tới cửa Minh Quang thì thấy Triệu Khắc Sảng và Lương Hoài Thống vẫn còn đang cãi nhau ỏm tỏi. Huỳnh Xuân Trinh liền tới chỗ hai người, lên tiếng: “Cung nghênh sứ thần đại nhân Triệu Khắc Sảng giá lâm Đại Việt.” Triệu Khắc Sảng nói kháy: “Ra là Thượng bộ lễ của An Nam Huỳnh Xuân Trinh, lâu lắm rồi ta mới được gặp ngươi, ta cứ tưởng ngươi không còn tại thế nữa.” Huỳnh Xuân Trinh vuốt chòm râu bạc, cười cười: “Nào dám, nào dám, Triệu đại nhân còn khỏe mạnh thì lão già tôi nào dám ra đi trước cơ chứ.” Triệu Khắc Sảng đổi giọng: “Huỳnh Xuân Trinh ngươi là Thượng thư bộ lễ, được hưởng thanh giáo, lễ nhạc của Đại Tống ta, chuyên về mảng lễ nghĩa phép tắc của An Nam mà sao không dạy dỗ quan binh An Nam ra gì thế hả? Binh thì cãi lời thượng quan thiên triều, quan thì không rõ lễ pháp, còn ra cái thể thống gì?” Triệu Khắc Sảng lại giơ lên tráp đựng chiếu chỉ, nói tiếp: “Chiếu chỉ của Hoàng đế thiên triều Đại Tống ở đây, ở đâu có chiếu chỉ ở đó có Hoàng đế thiên triều, An Nam các ngươi chỉ là phận phiên thuộc mà dám bắt Hoàng đế thiên triều vào cửa phụ ư? Nhanh chóng mở cửa Minh Quang ra cho ta.” Huỳnh Xuân Trinh cười tủm tỉm mà rằng: “Sứ thần đại nhân dạy chí phải, nên mở, nên mở.” Thái giám Lê Việt Công quay sang nói với lính gác: “Hoàng thượng truyền lệnh, mở cửa Minh Quang đón sứ thần Đại Tống vào chầu.” Tên lính gác cửa trên mặt vẫn còn vương máu hô to: “Tuân mệnh.” Những lính gác cửa từ từ tháo chốt cửa Minh Quang, hò nhau chậm rãi đẩy cánh cửa lớn dần dần rộng mở. Triệu Khắc Sảng vẫn ngồi chễm chệ trên lưng ngựa, một tay cầm tráp đựng chiếu chỉ, một tay cầm dây cương điều khiển ngựa lúc lắc hông tới đứng trước cửa Minh Quang, nhếch mép cười. Khi cánh cửa Minh Quang mở toang, ánh sáng chói lòa đập vào mắt Triệu Khắc Sảng khiến cho hắn phải giơ tay lên che mặt, con ngựa dậm dậm chân đi qua cửa được vài bước thì một âm thanh cực lớn bất thình lình vang lên. Tùng. Tiếng trống đồng vang lên cùng một lúc từ hàng trăm chiếc trống đồng cộng hưởng hòa vào nhau một cách bất ngờ như sóng biển cuộn trào. Tiếng trống đồng dội thẳng vào tim Triệu Khắc Sảng. Khoảnh khắc ấy, Triệu Khắc Sảng cảm thấy như tim của hắn muốn ngừng đập, hơi thở tắt ngúm, toàn bộ tứ chi co quắp, cứng đờ, hồn lìa khỏi xác. Tiếng trống đồng vút tận trời xanh, như có một sức mạnh kỳ lạ nào đó đang điều khiển, toàn bộ lượng âm thanh từ hàng trăm chiếc trống đồng đều nhắm vào vị trí Triệu Khắc Sảng đang đứng. Hí hí hí. Con ngựa sợ hãi, dựng vó thẳng lên cao, hất văng Triệu Khắc Sảng xuống đất, rồi quay đầu chạy mất. Triệu Khắc Sảng lồm cồm bò dậy, bởi vì ánh sáng trắng chói lóa vẫn chiếu vào mắt hắn, cho nên hắn giơ cánh tay lên nhìn về phía trước, nhưng vẫn không thấy được gì. Điện tiền chỉ huy sứ Bùi Nghĩa hô lớn: “Thu khiên.” Tùng. Hàng trăm chiếc trống đồng lại nện xuống, dội vào tai Triệu Khắc Sảng, đầu hắn ong ong choáng váng. “Thu khiên.” Hàng ngàn Túc vệ quân đồng thanh quát vang. Những Túc vệ quân xếp thành hai hàng trước cửa Minh Quang, thu chiếc khiên thép bạc sáng lóa lại. Triệu Khắc Sảng lắc lắc đầu, nheo mắt, từ từ hạ cánh tay xuống, hắn dần nhìn rõ khung cảnh trước mắt mình. Trên thềm điện Thiên An rộng lớn có hàng ngàn Túc vệ quân đang đứng kín sân, cầm giáo rợp trời, giáo chĩa lên cao, đâm nhô tua tủa, phô thiên cái địa, như muốn khiêu chiến với thương thiên. Hàng ngàn Túc vệ quân, người nào người nấy, tay lăm lăm nắm chắc thanh giáo, gương mặt âm u, sát khí lạnh lùng, tỏa ra lạnh lẽo. Người mặc hoàng bào thêu hình rồng uốn lượn tung bay trong gió, đứng trên cùng bậc thềm sân ngoài điện Thiên An là Hoàng đế Đại Việt, chắp tay sau lưng, biểu tình bình thản, đang ngước mắt nhìn trời. Đứng phía sau Hoàng đế Đại Việt, là bách quan văn võ đương triều Đại Việt, cúi đầu nghiêm trang. Trước mặt Hoàng đế Đại việt là một cái lư hương thật lớn, khói nhang bay nghi ngút. Triệu Khắc Sảng trông rõ quang cảnh này, mắt đảo láo liên, toát mồ hôi hột. Lý Hạo cúi nhìn Triệu Khắc Sảng, mở lời: “Bên dưới là sứ thần Đại Tống đó sao, bước lên đây gặp trẫm.” Triệu Khắc Sảng chần chừ, nửa muốn tiến lên phía trước, nửa muốn lui ra cửa chạy đi. “Bước.” Điện tiền chỉ huy sứ Bùi Nghĩa quát to. Tùng. Hàng trăm trống đồng lại dồn dập nện xuống. Rào. “Bước.” Hàng ngàn Túc vệ quân đồng thanh hô, giương giáo chéo về phía trước. Một hàng Túc vệ quân chạy rầm rậm ra phía sau lưng Triệu Khắc Sảng bịt kín đường lui, giơ giáo chĩa về phía hắn, thủ thế như có thể đâm xiên người hắn bất cứ lúc nào. Triệu Khắc Sảng đứng gần một lính Túc vệ quân, bị mũi giáo sắc bén vụt 6ue6Y chéo xuống, gần sát đỉnh đầu của hắn, chạm lên mái tóc. Triệu Khắc Sảng rụt cổ lại, một sợi tóc bạc của Triệu Khắc Sảng dường như bị mũi giáo sắc chém trúng, rơi xuống, bay bay theo gió. Triệu Khắc Sảng co đầu, rụt cổ, bước từng bước về phía trước. Gió xoáy bốn phương. Sát khí tứ bề. Khắp nơi là một rừng giáo tỏa ra những ánh sáng lạnh lẽo đầy ma mị. Một mình Triệu Khắc Sảng bước đi như bị thôi miên, như một con thuyền dập dờn, lung lay trong biển rộng mênh mông không bến đỗ. Bùi Nghĩa thấy Triệu Khắc Sảng đến giữa sân thềm điện Thiên An, liền hô: “Dừng.” Tùng. “Dừng.” Túc vệ quân rút giáo về dựng thẳng đứng. Triệu Khắc Sảng giật nảy mình, ngó xung quanh, run lẩy bẩy. Lý Hạo lườm Triệu Khắc Sảng, không nhanh không chậm lên tiếng: “Trẫm nghe nói sứ thần thiên triều Đại Tống rất muốn gặp trẫm. Ngươi có điều gì cần căn dặn vua của một nước phiên thuộc như ta thế?” Triệu Khắc Sảng liếc quanh rừng giáo bốn phương, nào còn dám kiêu ngạo, ngông cuồng như lúc đứng ở ngoài cửa Minh Quang nữa, lắp ba lắp bắp: “Ta... ta... hạ... hạ quan đến đây để truyền chiếu chỉ của Hoàng đế thiên triều Đại Tống.” Triệu Khắc Sảng vừa rồi bị dọa cho chấn kinh, hồn bất phụ thể, đứng một hồi, nói tới đây, nhớ ra mình là sứ thần của thiên triều nước lớn Đại Tống, xứ An Nam nhỏ bé sao dám làm gì mình, vả lại có luật bất thành văn là hai nước dù cho có đánh nhau cũng không được chém sứ giả. Xứ An Nam lại chỉ là một nước phiên thuộc nhỏ nhoi, trước kia còn chỉ là một cái quận Giao Chỉ của Đại Tống, vậy mà dám dọa hắn, thù này hắn ghi lòng tạc dạ, quân tử mười năm trả thù không muộn, hắn sẽ khiến cho Đại Việt phải hối hận vì hành động ngày hôm nay. Triệu Khắc Sảng tự an ủi bản thân, lấy được chút can đảm, mới láo liên liếc thấy Túc vệ quân cũng chỉ đứng yên một chỗ, hắn nhích ra giữa, đứng kéo giãn khoảng cách với Túc vệ quân ở hai bên, cầm tráp đựng chiếu chỉ giơ lên phía trước, nói: “Đây là chiếu chỉ của Hoàng đế thiên triều Đại Tống, vua quan An Nam quỳ xuống nghe đọc chiếu chỉ của thánh thượng thiên triều.” “Ha ha ha... ha ha ha...” Lý Hạo chắp tay sau lưng, ngẩng đầu cười vang, âm thanh quanh quẩn khắp sân điện Thiên An. “Quỳ?” Lý Hạo quắc mắt. “Ngươi muốn trẫm quỳ?” Rào. Hàng ngàn thanh giáo chuyển hướng chĩa về trước, Túc vệ quân vào tư thế chuẩn bị tiến công. Điện tiền chỉ huy sứ Bùi Nghĩa kéo thanh kiếm trong tay ra khỏi nửa vỏ, ánh kiếm lập lòe. Triệu Khắc Sảng giật mình, run giọng: “Vua... vua không quỳ cũng được, quan phải quỳ.” Lý Hạo phất tay: “Không ai phải quỳ cả, đọc đi.” Rào. Túc vệ quân bước lên nửa bước. Điện tiền chỉ huy sứ Bùi Nghĩa tuốt thanh kiếm khỏi vỏ, ánh kiếm sáng choang. Triệu Khắc Sảng vội vã lấy tờ chiếu chỉ ở trong tráp ra đọc ngay, hắn chỉ sợ đọc chậm nửa câu là cả người hắn bị xiên thành tổ ong mất, âm thanh đọc chiếu chỉ của Triệu Khắc Sảng cất lên pha vào vài phần sợ hãi: “Năm Gia Định thứ năm, trẫm, Tống Ninh Tông, bao dung như trời đất đối với vạn vật, tuy nhiên trải bao nhiêu năm, lễ ý bạc dần, nước nhỏ các ngươi đa nghi thành tánh, hay gây động can qua. Chuyện Chiêm Thành, Chân Lạp là chuyện riêng của hai nước với nhau không phải mới từ ngay nay, không liên quan gì đến An Nam. Tại sao An Nam lại can thiệp vào chuyện của hai nước đó. Tất cả đều là phiên thuộc, chư hầu của thiên triều Đại Tống, trẫm đau lòng lắm thay. Lại nữa, thương nhân buôn bán và dân lành chất phác người Tống ở An Nam đang lo chí thú lao động làm ăn thì bị quan binh triều đình giết hại và bắt giữ, tại sao lại có chuyện này? Vua An Nam được trẫm cho cai trị một phương, miệng thì phục tùng, nhưng tâm thì chưa phục, hàng năm triều cống không khuyết, nhưng chưa tỏ hết lòng thành. Nay trẫm lệnh cho An Nam bảy điều dụ, điều thứ nhất không được can dự vào chuyện giữa hai nước Chiêm Thành và Chân Lạp nữa. Điều thứ hai, vua An Nam phải tự thân đi sang chầu thiên triều. Điều thứ ba, huynh đệ hoặc tử tôn của vua An Nam sẽ ở lại kinh thành Lâm An học tập thanh nhạc lễ giáo. Điều thứ tư, kê khai hộ khẩu số lượng con dân nộp cho thiên triều. Điều thứ năm, điều động nam giới sang Quảng châu, Quý châu phục dịch việc binh. Điều thứ sáu, lập tức thả tự do toàn bộ những bình dân người Tống đã bị triều đình An Nam bắt giữ. Điều thứ bảy, do những lỗi lầm mà An Nam đã phạm phải khi xưa nên tăng lên số lượng triều cống hàng năm là 15 vạn lượng bạc, 15 vạn xấp lụa, nếu không đủ thì tìm những sản vật quý giá khác có giá trị tương đương để bù vào. Ngươi nhận được mệnh ban tôn quý, phải hết lòng thực hiện cho đủ bảy điều dụ của trẫm, giữ bền chức cống, làm phên giậu cõi Nam cho trẫm đời đời. Hãy kính theo.” Lý Hạo nghe xong bật cười thành tiếng, bảo: “Trẫm nghe không rõ lắm, Lê Việt Công, mang tờ chiếu chỉ lên đây cho trẫm.” Lê Việt Công lập tức tới chỗ Triệu Khắc Sảng, giật tờ chiếu chỉ trên tay hắn, mang lên cho Lý Hạo. Lý Hạo giơ tờ chiếu chỉ lên, nhìn tới nhìn lui, chặc lưỡi: “Chậc chậc, Triệu Khoách cũng thật biết ra giá. Còn chưa hiểu được vị trí của mình đang ở đâu.” Rẹt. Lý Hạo xé toạc tờ chiếu chỉ làm đôi, phẩy tay vứt mảnh chiếu chỉ rách nát sang hai bên, quắc mắt bảo: “Ngươi về bảo với Triệu Khoách cho trẫm. Bảy điều yêu sách của nhà Tống các ngươi, một điều... trẫm cũng không làm.” Triệu Khắc Sảng kinh ngạc, chỉ tay vào Lý Hạo, run giọng nói: “Ngươi... ngươi dám xé chiếu chỉ... dám báng bổ thánh thượng thiên triều Đại Tống ta. Ngươi không sợ trăm vạn hùng binh Đại Tống ta sẽ kéo đến làm cỏ xứ An Nam hay sao?” Lý Hạo liếc nhìn Điện tiền chỉ huy sứ Bùi Nghĩa. Bùi Nghĩa phi thân, phóng vút tới Triệu Khắc Sảng, tung cước giữa bụng Triệu Khắc Sảng. Huỵch. Triệu Khắc Sảng bị đá bay ngược ra sau, rớt bịch xuống đất, ôm bụng lăn lộn đau đớn. Hắn nôn ra ngụm máu: “Khặc... khặc... khặc.... các ngươi... các ngươi...” Lý Hạo nói từng lời chém đinh chặt sắt: “Hãy ghi nhớ lời của trẫm, về mà bảo với Triệu Khoách không sót một từ. Đại Tống muốn chiến, Đại Việt sẽ chiến tới cùng. Một tên lính Tống sang trẫm giết một tên, mười ngàn quân lính Tống sang trẫm giết mười ngàn, dù cho có trăm vạn quân Tống sang Đại Việt thì trẫm sẽ khiến cho không còn một kẻ nào có mạng để về. Nhớ nói với Triệu Khoách như thế, không sót một lời, nhớ lấy, nhớ lấy.” Triệu Khắc Sảng ôm bụng đứng dậy: “Được... được.” Triệu Khắc Sảng xoay người định đi, thì Lý Hạo lạnh lùng nói: “Ai cho ngươi đi về?” Bùi Nghĩa lăm lăm thanh kiếm trong tay, từ từ tiến lại. Triệu Khắc Sảng bở vía: “Ngươi... các ngươi không được giết ta. Dù cho hai nước có giao chiến cũng không được chém sứ giả.” Lý Hạo gằn từng tiếng: “Bò về, ngươi vào đây từ cửa nào thì giờ phải bò về qua cửa ấy.” Triệu Khắc Sảng trợn mắt, do dự một chút liền nói cứng: “Sĩ khả sát bất khả nhục, sao ta có thể bò về được, các ngươi chớ quá đáng mà hại đến...” Xoẹt. Bùi Nghĩa lao tới, chém vào bắp đùi Triệu Khắc Sảng. Máu tươi phụt ra. Triệu Khắc Sảng khụy xuống. “Bò về.” Bùi Nghĩa quát. Tùng. Tiếng trống đồng dồn dập lại xoáy vào tim Triệu Khắc Sảng. Keng. Keng. Keng. “Bò về.” Hàng ngàn Túc vệ quân chĩa giáo về phía Triệu Khắc Sảng, đồng thanh hô lớn. Triệu Khắc Sảng ngẩng lên nhìn thấy rừng giáo tua tủa trên đầu, sợ hãi vô cùng, cắn răng, chầm chậm bò qua cửa Minh Quang. Nơi đây, ở chốn này, thềm điện Thiên An, nước Đại Việt, ghi tạc nỗi ô nhục vĩnh viễn của sứ thần Đại Tống Triệu Khắc Sảng. Khi Triệu Khắc Sảng bò tới cửa Minh Quang, hắn chợt ngước nhìn lên, hắn thấy tên lính gác cửa An Nam bị hắn quất roi vào mặt, vệt máu đã khô tạo thành vết sẹo dài trên gương mặt tên lính gác cửa An Nam, tên lính gác cửa An Nam vẫn đứng đó, hiên ngang mà đứng, kiên trì bổn phận chức trách của mình. Triệu Khắc Sảng bò qua cửa Minh Quang được một đoạn thì đầu óc tối sầm, bất tỉnh nhân sự, tùy tùng của hắn lúc đó mới được Túc vệ quân thả ra, chạy tới mang hắn về dịch trạm Đại Tống. Tên lính gác cửa có vết sẹo khô máu trên mặt, lặng lẽ ngước nhìn qua cửa Minh Quang, hắn loáng thoáng nhìn thấy Hoàng đế Đại Việt đang đứng trên bậc thềm cao trước cửa điện Thiên An, hắn có cảm giác mơ hồ, dường như Hoàng đế vừa nhìn về phía hắn, khẽ gật đầu với hắn. Tên lính gác cửa ngây người, mím môi, một dòng lệ cảm kích lăn dài trên khóe mắt. Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.