Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 218: Đoàn Thương Nhân Phương Tây





Lý Hạo cùng chư tướng vào hành cung được dựng sẵn tại cửa biển Đại Nam từ thời vua Lý Cao Tông, tiến hành bàn bạc lộ trình và phương hướng tiến quân Chiêm Thành.
Buổi nghị sự kết thúc thì cũng quá trưa, Lý Hạo cho giải tán rồi đi ngự thiện và nghỉ ngơi. Mọi người đã quyết định đoàn thuyền sẽ ra khơi Nam tiến vào sáng sớm mai.
Lý Hạo chuẩn bị lên giường ngủ trưa thì Lê Việt Công tiến vào phòng, báo: “Bẩm Hoàng thượng, có một đoàn người phương Tây muốn cầu kiến Hoàng thượng.”
Lý Hạo nhíu mày: “Ồ, đoàn nguời phương Tây à? Họ có nói họ muốn gặp trẫm làm gì không?”
Lê Việt Công đáp: “Bẩm Hoàng thượng, họ là người Pháp, có khoảng ba mươi người, người đứng đầu của họ chừng bốn mươi tuổi. Nghe người đứng đầu nói lại thì họ là thương nhân, đến giao thương với Đại Việt ta tại hải cảng Vân Đồn, được Quốc sư Lý Việt triệu kiến, sau đó Quốc sư Lý Việt yêu cầu họ tới đây gặp Hoàng thượng. Đây là đoạn điện tín mà Quốc sư Lý Việt gửi tới cho Hoàng thượng.”
Lý Hạo nhận tờ giấy ghi đoạn mã điện tín morse từ tay Lê Việt Công, đọc xong cười ha hả: “Giỏi cho Lý Việt, kế như vậy mà cũng nghĩ ra chu toàn hộ trẫm. Con đường phía trước thực là thênh thang rộng mở lắm thay. Rất tốt, cho vời tên dẫn đầu đoàn thương nhân vào đại sảnh gặp trẫm.”
Lê Việt Công bước ra ngoài cất cao giọng: “Cho vời người dẫn đầu đoàn thương nhân vào đại sảnh yết kiến.”
“Cho vời người dẫn đầu đoàn thương nhân vào đại sảnh yết kiến.” Tiếng tên lính gác ngoài cổng vọng ra lặp lại lời của Lê Việt Công.
Lý Hạo khoác bộ trang phục hoàng bào trong cung bước ra đại sảnh ngồi đợi.
Lát sau, một người phương Tây có vóc người cao lớn, mập mạp, gương mặt trắng hồng, râu để dài như râu dê, mắt xanh tóc vàng, mũi cao, mắt sâu, khoan thai bước vào đại sảnh. Vừa nhìn thấy Lý Hạo, người phương Tây liền quỳ một đầu gối xuống đất, thực hiện nghi lễ của phương Tây, cúi đầu, cất tiếng du dương bằng tiếng Pháp: “Kính thưa bệ hạ muôn vàn đáng kính, thần, Carlos Auguste, Bá tước của vùng Barataria, người thuộc nhà Capet cao quý, em họ của vua Philippe Đệ nhị Auguste vĩ đại, xin được gửi đến bệ hạ những lời chúc tôn quý nhất.”
Philippe Đệ nhị Auguste chính xác là một trong những vị vua vĩ đại nhất nước Pháp hữu danh kỳ thực. Philippe có công cải tổ chính quyền, ổn định tài chính, trọng dụng dân thường, mở mang bờ cõi, biến nước Pháp thành một quốc gia thịnh vượng và hùng mạnh nhất châu Âu thời bấy giờ.
Philippe Đệ nhị Auguste là một thành viên của vương triều Capet. Đây là vương triều gốc người Frank, được người Pháp xem là vương triều Pháp thứ ba bên cạnh vương triều Meroveus và vương triều Carolus. Philippe Đệ nhị Auguste được sinh ra ở Gonesse tại Val-d'Oise, con của Louis VII và Adela của Champagne. Biệt hiệu trước của Philippe là Dieudonné với tư cách là con trai đầu của Louis VII vào cuối đời Louis VII. Có thể nói vương triều Capet là dòng họ quý tộc có thế lực bậc nhất trong lịch sử châu Âu, lâu đời và thành công không kém vương triều Habsburg, thậm chí một nhánh con cháu của vương triều Capet đến thời hiện đại vẫn đang làm vua ở Tây Ban Nha.
Lý Hạo khoát tay, trả lời bằng tiếng Pháp: “Carlos Auguste, Bá tước của vùng Barataria, khanh hãy bình thân.”
Carlos Auguste ngẩn người tò mò nhìn Lý Hạo, chốc lát sau đứng dậy tiếp tục cất giọng du dương: “A, thần thật không ngờ... Thần đã đến nhiều nơi trên thế giới, nhưng không có đất nước nào lại có nhiều người trong Hoàng gia hiểu được tiếng Pháp như ở Đại Việt này vậy. Đất nước Đại Việt quả là một đất nước thần kỳ. Con người Đại Việt cũng thật hiếu khách. Những nơi mà thần đi qua chưa có nơi nào hiếu khách như Đại Việt, mọi người đều rất vui vẻ trao đổi hàng hóa của chúng thần, cả những quan viên triều đình cũng không bắt bớ, chèn ép chúng thần. Nước Đại Việt của bệ hạ là một đất nước tuyệt vời, thực không như những nơi khác, chẳng hạn như nước Đại Tống kia, thần đã đến đó rồi, quan viên nơi đó thì ôi thôi, họ bắt bẻ đủ mọi điều, việc trao đổi hàng hóa của thần ở đó quả là khó khăn vô cùng, chứ không như ở Đại Việt... À, mà thần quên mất, thần xin được dâng lên bệ hạ bức thư từ vua của thần, Philippe Đệ nhị.”
Lê Việt Công nhận bức thư từ tay của Carlos Auguste rồi dâng lên cho Lý Hạo ngự lãm.
Lý Hạo vừa đọc bức thư vừa nghe Carlos Auguste tiếp tục hót như khướu: “Muôn tâu bệ hạ đáng kính, thần lĩnh nhận sứ mệnh lớn lao của vua Philippe Đệ nhị đi tới các nước phương Đông xa xôi, thứ nhất là để thiết lập mối quan hệ ngoại giao tốt đẹp, thứ hai là để thông thương buôn bán, trao đổi hàng hóa với các nước phương Đông, đặc biệt là đất nước hòa hảo, hiếu khách như đất nước Đại Việt...”
Lý Hạo ngắt lời Carlos Auguste: “Khanh đã gặp qua Quốc sư Lý Việt của bổn triều rồi đúng không?”
Carlos Auguste cười rất tươi: “Quốc sư Lý Việt, ngài ấy quả là một con người thông thái và uyên bác. Thần đã trò chuyện rất nhiều với ngài Quốc sư Lý Việt. Có thể nói được trò chuyện với ngài ấy là một vinh hạnh to lớn đối với thần, ngài ấy đã mở ra trước mắt thần một chân trời kiến thức rộng lớn của thế giới.”
Lý Hạo tiếp tục ngắt lời: “Thôi, thôi, thôi, được rồi. Ở đây là trẫm muốn hỏi khanh là Quốc sư Lý Việt có nói qua với khanh về vấn đề bang giao giữa hai nước Đại Việt và Pháp hay chưa?”
Carlos Auguste trịnh trọng đáp: “Thưa bệ hạ, Quốc sư Đại Việt có nói rằng nếu như hai nước chúng ta mà thiết lập được mối quan hệ hữu hảo vững bền thì đó là phúc của hai nước. Còn về MLTrL phần quyết định thế nào thì phải hỏi ý kiến của bệ hạ.”
Lý Hạo mỉm cười: “Tốt. Ngay bây giờ, trẫm tuyên bố Đại Việt thông thương trao đổi buôn bán hàng hóa tự do với nước Pháp. Tất cả đoàn thuyền thương nhân của Pháp còn được hưởng thêm các ưu đãi đặc biệt từ triều đình Đại Việt.”
Carlos Auguste lộ vẻ ngạc nhiên: “Thưa bệ hạ, bệ hạ không cần điều kiện hay yêu sách gì kèm theo ư?”
Lý Hạo phẩy tay: “Trẫm không cần những đòi hỏi gì khác, chỉ cần sau này các đoàn thuyền buôn của trẫm đến Pháp thì mong rằng vua Philippe Đệ nhị cũng nể tình bang giao giữa hai nước mà chiếu cố hộ cho.”
Carlos Auguste nghiêm túc nói: “Thưa bệ hạ, dĩ nhiên là như thế, dĩ nhiên là như thế.”
Trong bụng Carlos Auguste thì đang cười sảng khoái, hắn không ngờ nhiệm vụ của hắn được vua giao lại có thể thành công mỹ mãn ở Đại Việt. Hắn đã đi nhiều nước ở phương Đông rồi nhưng đa số đều không thành công do bất đồng về ngôn ngữ, về phong cách sống và đặc biệt là chính sách của triều đình các nước khác đều dè dặt trong mối quan hệ thông thương với các nước phương Tây kỳ dị, trong đó có nước Tống là kiểm soát rất gắt gao việc buôn bán với nước ngoài. Con đường đến gặp vua Tống của Carlos Auguste mới là thiên nan vạn nan, hắn phải đút lót vô vàn tiền bạc châu báu cho đám quan lại từ địa phương tới triều đình Đại Việt mới được gặp vua Tống. Mặc dù vậy, tới khi gặp vua Tống thì hắn lại tốn thêm rất nhiều của cải thì mới được cái gật đầu của vua Tống, ấy thế mà còn phải kèm theo vô số điều kiện ngặt nghèo khác trong quá trình buôn bán ở nước Tống
Carlos Auguste đặt một tay lên ngực, nghiêng đầu: “Bệ hạ thực là đấng minh quân có một không hai trên cõi đời. Đức chúa trời phù hộ cho bệ hạ vĩnh viễn trường tồn...”
Lý Hạo sợ Carlos Auguste lại bắt đầu bài ca tâng bốc nên hỏi ngay: “Bao giờ thì khanh về Pháp?”
Carlos Auguste trả lời: “Thần dự định sáu ngày sau, thần sẽ lên thuyền trở về quê nhà.”
“Trẫm dự định cử một đoàn sứ thần sang Pháp, thứ nhất là để chuyển bức thư của trẫm tạ ơn vua Philippe Đệ nhị đã gửi lời thăm hỏi của vua Philippe Đệ nhị đối với trẫm; thứ hai là cho họ ở bên Pháp một thời gian để họ thúc đẩy giao lưu nền văn hóa giữa hai nước chúng ta. Trẫm muốn họ đi cùng với đoàn thuyền của khanh, chẳng hay ý khanh thế nào?” Lý Hạo cất giọng đều đều.
Carlos Auguste thoải mái gật đầu: “Thưa bệ hạ, thần rất sẵn lòng. Đoàn thuyền của thần rất lớn, có thể chở thêm trăm người nữa cũng được.”
Lý Hạo cười lớn: “Ha ha, vậy thì tốt lắm. Lê Việt Công, hãy sai người dọn dẹp những căn phòng sang trọng nhất cho các vị khách quý của nước Việt ta, và chuẩn bị tiệc tẩy trần để trẫm thiết đãi những vị khách đến từ phương Tây xa xôi nào.”
* * * * * * * * * *
Tới chiều, Lý Hạo và một vài tướng lĩnh thân thiết cùng dự buổi tiệc thiết đãi đoàn thương nhân phương Tây. Buổi tiệc kéo dài đến tối mới tàn. Lý Hạo trở về hành cung nghỉ ngơi, cho gọi Lý Kỳ vào phòng.
“Lý Kỳ, trẫm giao cho khanh một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.” Lý Hạo ngồi bên bàn trà, cất giọng âm trầm.
Lý Kỳ chắp tay: “Mời Hoàng thượng giao phó nhiệm vụ.”
Lý Hạo tiếp lời: “Ngày mai, khanh sẽ là chỉ huy của đoàn sứ thần Đại Việt, đi cùng với đoàn thương nhân sang Pháp. Trẫm giao cho khanh hai mươi tùy tùng hầu cận. Ngoài ra, Trẫm đã đánh điện tín về cho Lý Việt, yêu cầu chọn ra mười lính đặc công, mười người tinh thông quan thuật, mười người lão luyện của Xã Hội Đen, mười tín đồ trung thành nhất của Âu Lạc giáo. Hai ngày sau, họ sẽ hội hợp với khanh.”
Lý Kỳ ứng tiếng: “Dạ.”
Lý Hạo thò tay vào cổ áo, lấy mặt dây chuyền đang đeo trên cổ từ trong áo ra ngoài. Bất chợt, ánh sáng màu ngọc lục bảo phát ra từ viên ngọc đính trên mặt dây chuyền tỏa sáng khắp phòng. Lý Hạo tách viên ngọc làm đôi, lấy con rệp máy nhỏ xíu ra khỏi viên ngọc, bên trong viên ngọc vẫn còn đính một con chíp nhỏ bằng một phần tư hạt gạo.
“Mục tiêu là Philippe Đệ nhị”. Lý Hạo nở nụ cười nửa miệng, đưa con rệp cho Lý Kỳ.
Bổn ý ban đầu của Lý Hạo là dùng con chip để khống chế Thành Cát Tư Hãn. Nhưng thật ra dù cho khống chế Thành Cát Tư Hãn cũng chỉ là trung sách mà thôi, tầm nhìn của Lý Hạo cũng chỉ nhỏ hẹp ở một vùng châu Á. Ánh mắt của Lý Việt nhìn xa hơn nhiều, khống chế Philippe Đệ nhị mới là thượng sách. Thành Cát Tư Hãn dù sao đi nữa vẫn chỉ là một người gốc Á, dù cho có đánh chiếm thì cũng chỉ có thể đánh chiếm và thống trị châu Á, giỏi lắm thì đánh chiếm một phần châu Âu. Đánh chiếm là một chuyện, thống trị lại là chuyện khác, dù sao tộc người châu Á muốn thống trị tộc người châu Âu vẫn có đôi phần khó khăn, tộc người khác nhau thì sự bài xích càng thêm mạnh mẽ. Trong lịch sử, đội quân Mông Cổ quả thực đã từng đánh chiếm được một phần châu Âu, nhưng chỉ thống trị được một thời gian là bị đánh đuổi khỏi châu Âu rồi. Chính vì vậy, sau một hồi đắn đó suy nghĩ, Lý Hạo quyết định nghe theo lời khuyên của Lý Việt, để cho Lý Kỳ sang Pháp khống chế Philippe Đệ nhị.
Lý Kỳ lấy hai đầu ngón tay gắp con rệp rồi đặt hai ngón tay vào trong cổ họng.
Ánh mắt Lý Hạo xẹt qua tia lạnh lẽo: “Tốt, khanh có thể rời đi.”
“Tuân mệnh Hoàng thượng” Lý Kỳ hành lễ, ra khỏi hành cung. Từ giờ, Lý Kỳ đã khoác lên mình một thân phận mới với một nhiệm vụ mới cực trọng đại. Không ai biết, lần ra đi này của Lý Kỳ đã tạo nên những sóng gió kinh hoàng, làm khuynh đảo trời Tây trong những năm sau đó.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.