Tàu Trường Yên số Một. Trần An Bang đứng trên đài chỉ huy của tàu Trường Yên số Một, con tàu chủ soái của toàn bộ hải quân Đại Việt, lạnh lùng nhìn đoàn thuyền chiến của quân Chân Lạp tầng tầng lớp lớp như đàn kiến đen đang bu kín mặt biển, cất giọng hỏi: “Đô đốc Tô Minh Tú thấy thế nào?” Tô Minh Tú đứng chếch bên trái Trần An Bang, tay nắm đốc kiếm, mắt đăm chiêu hướng về phía trước: “Thưa Trần Đại đô đốc, Chân Lạp có món quà hậu đãi chúng ta quả thực không nhỏ. Theo tin tức tình báo thì có đến khoảng 450 chiến thuyền lớn nhỏ các loại cùng với khoảng 3 vạn thủy binh.” Trần An Bang hỏi tiếp: “Theo ý của ngài thì ta nên sử dụng cách gì để có thể chiến thắng quân địch trong trận này?” Gương mặt Tô Minh Tú hơi giãn ra: “Tư duy chiến thuật của người Chân Lạp vẫn còn chậm phát triển, họ chỉ có phương thức chiến tranh nguyên thủy nhất là khi vào trận thì toàn bộ nhân mã đều xông lên tấn công, chứ không hề sử dụng binh pháp hay đội hình chiến thuật nào cả. Theo thiển ý của hạ tướng thì trong trận này lúc đầu ta nên dùng đội hình phòng thủ con rùa, cho đến khi nhuệ khí quân địch bị đập tan thì chuyển sang đội hình cánh én để kết liễu cuộc chiến.” Trần An Bang cười nói: “Rất hợp ý ta, tuy nhiên trước đó ta nên chăng... tặng cho chúng một màn pháo hoa thật rực rỡ thay lời chào hỏi? Giờ thì... mười chiếc tàu Trường Yên nên trở thành đầu rùa đi thôi. Trần An Bang dứt khoát nắm lấy một lá cờ ngũ sắc trên bàn, phất lên, đoạn quát lớn: “Truyền lệnh của bổn tướng, chuyển sang đội hình con rùa.” Bùm. Một chùm pháo hoa năm màu được bắn lên giữa không trung tạo thành hình trái táo. Tùng. Tùng. Tùng. Tùng. Tiếp theo đó, những lá cờ Đại Việt nền đỏ sao vàng gắn trên các con tàu được giương lên cao, trống đồng bên tàu Đại Việt đồng loạt cất lên theo nhịp điệu chỉ huy đoàn thuyền bày trận. Mười chiếc tàu Trường Yên theo lệnh của tàu chủ soái tiến lại gần nhau dàn hàng ngang, hai bên cánh của đội tàu khép lại theo hình cánh cung. Khi hải quân Đại Việt còn cách hải quân Chân Lạp khoảng 5 hải lý thì dừng lại, không tiếp tục tiến lên nữa. * * * * * * * * * * Tàu chủ soái Chân Lạp. Sun Sat Thia thấy đoàn tàu Đại Việt thấp thoáng ở xa thì ngập ngừng dừng lại không tiến tới, liền cười dài bảo: “Dừng lại sao? Tới đó mà đã sợ rồi à? Ha ha ha, muốn chạy cũng không kịp nữa rồi. Toàn quân nghe lệnh, tấn công.” Tu. Tu. Tu. Tùng. Tùng. Tùng. Quân Chân Lạp thi nhau cầm những chiếc vỏ ốc to lớn rúc lên từng tràng dài kết hợp với những tay trống nện lên những chiếc trống đồng liên miên không dứt. Trống đồng mà người Chân Lạp đang sử dụng là được lưu truyền kỹ thuật từ người Việt cổ từ thời kỳ Đông Sơn theo con đường giao thương văn hóa giữa người Việt với người dân các phương trong khu vực. Trong đó người Chân Lạp cũng học hỏi phần nào những kỹ thuật đúc đồng tân tiến của người Việt vào thời kỳ ấy. Sau này, người ta còn có thể phát hiện ra trống đồng ở nhiều nước khác trong khu vực Đông Nam Á. Toàn bộ thuyền Chân Lạp băng băng trên mặt biển, xé nước lao vun vút tới. Trên mặt biển giờ đây như bị bao phủ bởi một tấm màn đen kịt, thuyền Chân Lạp như vết dầu loang tràn ra ngoài khơi. Thủy quân Chân Lạp đồng thanh hú lên những âm thanh chói tai, múa may những cây giáo dài trên tay, đập mũi giáo vào tấm khiên côm cốp, các tay chèo ra sức chèo thuyền xông thẳng về phía quân Đại Việt. * * * * * * * * * * Tùng. Tùng. Tùng. Tiếng trống trận phía quân Đại Việt chuyển sang nhịp điệu khác. Đoàn thuyền Đại Việt lần lượt xoay ngược đầu hướng ra mặt biển. Lúc này, đoàn tàu hậu quân trở thành tiền quân, tàu Hoàng Long ở ngay sát phía sau hàng tàu tiền quân, tàu chuyên chở bộ binh, lương thực, vũ khí... nằm ở giữa, các loại tàu chiến và đội tàu Trường Yên trở thành hậu quân. Đoàn tàu Đại Việt chầm chậm rẽ sóng ra khơi toan bỏ chạy. Thủy quân Chân Lạp thấy quân Đại Việt chưa đánh đã chạy, khí thế càng hăng, hối thúc nhau cật lực đuổi theo không cho quân Đại Việt chạy thoát. Trên biển giờ đây tiếng gào rống, quát tháo của quân Chân Lạp váng lên inh ỏi. Đoàn thuyền hai bên, kẻ đuổi người chạy, theo sát không rời. Trần An Bang đứng trên đài cao quan sát thủy quân Chân Lạp đã cách xa bờ biển Ô Long, cười lạnh nói: “Đến lúc rồi, đội thủy quân thợ lặn cùng hai mươi tàu Lưỡng Phúc chuẩn bị xuất kích.” Trần An Bang phất mạnh cờ hiệu, trống trận dồn dập nổi lên. Tô Minh Tú ngạc nhiên cất tiếng: “Ngài định dùng toàn bộ số tàu ấy ngay trong trận đầu tiên sao?” Trần An Bang nhướng mày: “Đúng vậy, tin tức quân ta truyền tới cho biết người Chân Lạp đã dồn tất cả thủy quân trong trận này. Thế thì ta cũng nên giành hết phần quà hậu hĩnh này cho chúng đi thôi.” Bấy giờ, hai mươi chiếc tàu Lưỡng Phúc lách mình qua các tàu chiến khác lùi lại ngay sát đội tàu Trường Yên, đội quân thợ lặn ráo riết chuẩn bị vũ khí, dây dẫn cháy, hỏa diêm và những đống lớn bao thuốc nổ trên tàu Lưỡng Phúc. Đây là những chiếc tàu Lưỡng Phúc cải tiến, lớn hơn các loại tàu Lưỡng Phúc trước đây. Thủy quân trên tàu này chủ yếu là tinh anh của hai gia tộc họ Trần và họ Tô. * * * * * * * * * * Quân Chân Lạp đuổi theo được một quãng dài, bỗng thấy tốc độ thủy quân Đại Việt dần chậm lại, mười chiếc tàu lớn ở cuối từ từ dãn cách ra một khoảng đủ để cho hai mươi chiếc tàu có hình dáng kỳ lạ khác nhỏ hơn đi thụt lùi về sau. Mỗi chiếc tàu gắn một mũi đinh sắt tròn dài, thân tàu có một cánh buồm xanh, lòng tàu có chứa thêm một con thuyền nhỏ tinh gọn hơn loại thuyền con trước đây. Sun Sat Thia mỉa mai: “Để lại hai mươi chiếc tàu chặn hậu? Mới đó mà mệt rồi sao? Ha ha, vua Yasuyvarman Đệ cửu quả là liệu việc như thần, bọn dân Việt qua nhiều ngày lênh đênh trên biển đã không còn hơi sức đâu mà chiến đấu nữa.” Sun Sat Thia đưa mũi giáo lên ngang mặt, thè cái lưỡi liếm một đường lên đầu mũi giáo, hắn đã mường tượng được mùi máu tanh nồng nặc, trước mặt hắn là một biển cả ngập tràn màu đỏ của máu. Hắn ưa thích cảm giác này. “Toàn lực tấn công.” Sun Sat Thia truyền lệnh phát động toàn quân đẩy mạnh tốc độ tấn công. Qua thêm vài nhịp chèo, đoàn tàu Chân Lạp nhanh chóng đuổi kịp hai mươi chiếc tàu bị bỏ lại phía sau đoàn tàu Đại Việt. Véo. Véo. Véo. Bộp. Bộp. Bộp. Thủy quân Chân Lạp tới gần các tàu Đại Việt, liên tiếp phóng lao, một số quân thì bắn cung tới tấp về phía tàu Đại Việt. Thủy quân Đại Việt trên tàu Lưỡng Phúc có khoảng 200 người, đều là những thợ lặn tài ba nhất của Đại việt, mỗi thợ lặn được trang bị một bộ áo đặc chế bằng loại da dày tổng hợp từ các loại da cá, có tính năng đàn hồi, mũi tên hoặc mũi lao khó có thể xuyên thủng được, bộ áo này có thêm cả tính năng trơn tuột giúp cho thợ lặn có thể bơi lội trong nước dễ dàng. Ngoài ra, họ còn được trang bị thêm bộ chân vịt để tạo tính cơ động trong lòng nước. Giờ đây họ là những người nhái chính hiệu. Một số binh lính trên sàn tàu Lưỡng Phúc giơ khiên lên đỡ mũi tên, mũi lao, một số khác châm ngòi vào dây dẫn cháy, nép mình vào mạn tàu tránh tên, một số khác thao tác trong tàu con. Thủy quân Chân Lạp bắn cả chục lượt tên vào các tàu Lưỡng Phúc, mũi tên cắm đầy trên sàn tàu, xuyên thủng các cánh buồm, nhưng vẫn không gây ra thương tích nào cho thủy quân Đại Việt. Khi những chiếc tàu Chân Lạp ở hàng đầu đến gần thì toàn bộ thợ lặn trên sàn tàu Lưỡng Phúc nhảy vào tàu con, dây dẫn cháy trên đầu tàu con cháy tới ngòi nổ, phía trên ngòi có gắn một ống lực đẩy bắt cháy. Bụp. Ống dẫn cháy phát nổ tạo ra lực đẩy thật mạnh, đồng thời các thợ lặn cũng chống mái chèo tiếp thêm lực đẩy tới, khiến cho tàu con chạy vụt khỏi tàu mẹ. Lúc ấy, hai mươi chiếc tàu Lưỡng Phúc mẹ đột ngột tăng tốc lao thẳng vào tàu Chân Lạp như tên bắn, các mũi đinh nhọn trên mũi tàu Lưỡng Phúc mẹ ghăm chặt vào thân tàu Chân Lạp. Hai mươi chiếc tàu con vừa rời khỏi tàu mẹ thì các thủy thủ vận hết sức chèo thuyền, cắm đầu chạy, không một ai ngoái đầu nhìn lại. “Phóng lao, phóng chết chúng nó.” “Bắn tên đi, bắn mạnh vào nó đi.” Tiếng la hét í ới của quân Chân Lạp váng lên, gR3jF những kẻ chỉ huy gào thét chỉ tay về hướng các tàu con đang chạy trốn. “Chúng nó làm gì mà chưa đánh đã chạy trối chết thế hả?” Một gã Chân Lạp đen nhẻm, đứng trên chiếc thuyền bị mũi thuyền Lưỡng Phúc găm trúng, cất tiếng hỏi. “Tao làm sao biết, chúng nó là lũ nhát gan, lũ người Việt luôn như vậy, chúng nhát hơn cả loài thỏ trong rừng, ha ha ha.” Tên lính bên cạnh ngửa đầu cười ha hả. “Bọn kia cười cái gì? Chúng mày xem cái gì đang cháy xè xè trên thuyền của bọn Việt vậy, tao thấy có mùi khen khét?” Tên chỉ huy toán thuyền dẫn đầu, cưỡi trên chiếc thuyền lướt ngang bên cạnh tàu Lưỡng Phúc, quát lớn. “Tuân lệnh.” Gã đen nhẻm ưỡn ngực đáp. Gã vội vàng trèo lên tàu Lưỡng Phúc, gã thấy một đống bao lớn chất chi chít trên tàu, phía trên bao là những thanh sắt nhỏ li ti nhọn hoắt, gã phun bãi nước bọt lên chiếc bao gần nhất, lẩm bẩm: “Con bà mày, lớn lối cái gì hả? Tao chịu đựng mày quá đủ rồi. Sẽ có một ngày tao giẫm mày...” Gã đen nhẻm ấy chưa kịp rủa hết câu thì... Bùm... Xoẹt. Xoẹt. Xoẹt. Gã thấy một ngọn lửa lớn tột cùng, ngực gã bị ép đến ngạt thở, gã thấy mình bị thổi tung lên trời, cơ thể gã chực vỡ nát, vô số mảnh sắt nhỏ xuyên thủng người gã, gã kịp thấy xung quanh gã, những tên lính khác cũng giống như hắn, bay lên trời, cả tên chỉ huy chết tiệt kia cũng thế, nhưng không, tên chỉ huy bị một thanh sắt dài cắt đứt cả cánh tay rồi, tệ hơn gã nhiều, gã thì không bị đứt tay, gã nhếch một bên mép, tia ý thức cuối cùng trong gã tắt lịm. Bùm. Bùm. Bùm. Bùm... Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc