Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 221: Trường Yên Giương Oai





Ầm... Ầm... Ầm... Ầm... Ầm... Ầm...
Các thợ lặn trên tàu con đã đồng loạt phóng mình xuống lặn sâu dưới nước từ lúc nào, không ai dám trồi lên mặt nước.
Hai mươi chiếc tàu Lưỡng Phúc đồng loạt phát nổ, thổi bùng ngọn lửa cao ngất trời, những chiếc tàu Chân Lạp xung quanh đều bị tiêu diệt, chiếc chìm nghỉm, chiếc vỡ làm đôi, chiếc tan thành từng mảnh. Những thủy quân trên những chiến thuyền gần tàu Lưỡng Phúc đều chết ngay tại chỗ, một số toàn thây nổi lềnh bềnh trên biển, một số mất chi, một số bị nát vụn... Một số kẻ ở xa bị mảnh vỡ của thuyền văng trúng, bị mảnh sắt ghăm phải, nằm lăn lộn trên thuyền kêu rên vô cùng thảm thiết.
Mặt biển mới trước còn xanh giờ đây đã loang đầy máu tanh, tràn ngập màu đỏ tươi.
Chỉ đòn đầu tiên của Trần An Bang đã loại hơn trăm chiến thuyền Chân Lạp ra khỏi vòng chiến.
Toàn bộ quân Chân Lạp chết điếng người trước đòn xuất thủ bất ngờ vừa rồi của thủy quân Đại Việt, ngay cả những thủy quân Đại Việt ở đằng xa cũng cực kỳ sửng sốt. Quả thực, sức công phá của tàu Lưỡng Phúc cải tiến là không thể nào tưởng tượng nổi.
Sun Sat Thia chứng kiến thảm cảnh vừa mới giáp trận mà bên phe mình đã bị diệt mất hơn trăm chiến thuyền, trong khi đó toán thủy quân thiện chiến của hắn từng trải qua hàng trăm trận đánh vẫn chưa giết được một tên lính nào của địch. Đó thực sự là nỗi sỉ nhục vô cùng to lớn đối với hắn. Một bên mí mắt Sun Sat Thia giật giật, gương mặt hắn đanh lại, trở nên nhúm nhó cực kỳ đáng sợ. Sun Sat Thia vung giáo, rống lớn: “Khốn kiếp, tấn công, toàn bộ tấn công... ta phải băm vằm lũ quân Đại Việt ra thành từng mảnh, khốn kiếp. Chúng bay còn ngây ra đó làm gì? Nổi trống, nổi trống xung trận. Tấn công, đồng loạt tấn công.”
Thủy quân Chân Lạp nghe thấy tiếng trống trận thúc quân, ngay lập tức bừng bừng khí thế, nhanh chóng thoát khỏi tâm lý sợ hãi, ào ào xông tới đoàn tàu Đại Việt. Các tàu ở hai bên cánh co cụm, mỗi chiếc tàu Chân Lạp kéo sát vào nhau, tiếng mái chèo khua động không ngừng trên mặt biển. Những chiếc thuyền độc mộc là những chiếc thuyền nhỏ và nhanh nhất của Chân Lạp lướt trên sóng, vượt lên hàng đầu tiên mà lao tới phía trước. Thoáng chốc, đoàn thuyền độc mộc đã đuổi kịp toán thuyền Lưỡng Phúc con, nhưng các thợ lặn Đại Việt đã lặn sâu dưới nước, chỉ còn các bong bóng sủi bọt lăn tăn trên mặt biển.
Đánh giáp lá cà luôn là chiến thuật mà người Chân Lạp tôn sùng, trong các cuộc thủy chiến thì người Chân Lạp thường dựa vào thuyền nhỏ linh hoạt và nhanh nhẹn của mình để áp sát vào mạn thuyền đối phương, nhảy qua thuyền đối phương để chiến đấu. Những cây giáo trong tay họ trở thành vật dụng bất ly thân, họ được huấn luyện săn bắt bằng giáo ngay từ khi còn nhỏ, những người già cũng lao vào các cuộc săn bắn thú rừng. Kỹ thuật trồng trọt chăn nuôi của người Chân Lạp vẫn còn hạn chế, họ chủ yếu dựa vào việc săn tìm thức ăn từ rừng, sông, suối, kể cả những người phụ nữ cũng phải đi tìm thức ăn mỗi khi đói kém.
Thiên tính của người Chân Lạp vô cùng hung hãn, đa phần người Chân Lạp ưa thích việc cướp bóc lương thực hơn là tự trồng trọt chu cấp thức ăn cho mình. Có thể nói dân tộc Chân Lạp là dân tộc toàn dân giai binh, bất kể già, trẻ, gái, trai, người nào cũng có thể tham gia vào các cuộc chiến chinh không bao giờ dứt. Nhờ vào thiên tính ấy mà đoàn quân Chân Lạp đã mở mang bờ cõi đế chế Chân Lạp rộng lớn của họ kéo dài từ Đông sang Tây, từ Nam tới Bắc, thôn tính Phù Nam, đánh chiếm Chiêm Thành, xâm lấn một phần lãnh thổ của Ai Lao, Xiêm, Miến Điện... Thời kỳ hiện tại chính là thời kỳ vàng son bậc nhất của đế chế Chân Lạp.
Lim Chan Ban nhìn đoàn tàu Đại Việt mỗi lúc một gần, lo lắng nói: “Tâu Đô đốc, ta nên cẩn thận với chúng, lỡ may chúng dùng mấy cái thuyền tự phát ra lửa vừa rồi thì quân ta chết mất.”
Lúc này, đoàn tàu Đại Việt đã ngừng lại, không chạy ra ngoài khơi nữa, đội hình đoàn tàu Đại Việt vẫn nguyên đội hình con rùa với hạm đội Trường Yên là đầu rùa để bảo vệ toàn bộ đoàn tàu phía sau.
Đôi mắt Sun Sat Thia long sòng sọc, gằn giọng: “Từ khi nào ngươi nảy nòi ra cái thói nhút nhát, sợ sệt ấy vậy hả? Ngươi không dùng cái đầu mà nghĩ, chúng sẽ không dùng lại kế cũ nữa, không ai tắm hai lần trên một dòng sông, càng không tắm ngay tắp lự lần thứ hai liên tiếp, nếu chúng còn loại thuyền ấy thì đã chạy tiếp rồi bỏ lại vài chục chiếc y như thế, đằng này cả đoàn thuyền bọn chúng ngừng hẳn không chạy nữa, nếu dùng lại cách ấy thì khác nào chúng tự hủy luôn cả thuyền của chúng. Đây là bọn chúng biết không thể chạy thoát khỏi quân ta, cho nên muốn đấu trực diện với thủy quân chúng ta, hừ, hôm nay chính là ngày chết của chúng, ta sẽ trực tiếp lột da tên tướng chỉ huy quân Việt trận này, khốn kiếp.”
Lim Chan Ban nghển cổ tới, hấp háy mắt, nói: “Đô đốc... ngài... ngài xem, toán thuyền chặn hậu của quân Việt sao lại quay ngang ra thế kia? Ngài xem... trên sàn tàu... quân Việt đang túm lại bên mấy cái ống sắt gì đó.”
“Mặc kệ chúng muốn làm gì trên tàu của chúng, giỏi lắm thì bắn cung thôi chứ gì. Tấn công...” Sun Sat Thia rống lớn gần như lạc giọng.
Đùng.
Một tiếng nổ vang lên từ phía tàu Đại Việt như tiếng sấm dậy.
Ầm.
Từ trong họng súng thần công trên tàu Trường Yên ở giữa đoàn tàu Đại Việt, một khối sắt lớn bay vụt ra, vẽ một đường vòng cung trên mặt biển, rơi xuống nước ngay khoảng trống giữa hai tàu độc mộc, khiến cho nước biển văng lên tung tóe. Đám lính Chân Lạp giật mình, phóng lao tới tấp vào nơi vật thể lạ vừa rơi xuống, một số khác ngó nghiêng nhìn về phía đoàn tàu Đại Việt.
“Chuẩn bị bắn, chuẩn bị bắn.” Một gã Hỏa đầu Đại Việt hô lớn, đi xung quanh các nòng súng trên tàu Trường Yên, vung tay, liên tục ban lệnh chỉ huy.
“Kéo, giữ, kéo, giữ, kéo, giữ.” Hải quân Đại Việt hô lên, đồng kéo dây thừng được quấn trên giá đỡ súng thần công về giữa thuyền.
Mỗi một nhịp kéo, là một nhịp giữ, dần dần kéo cho khẩu súng thần công từ lỗ châu mai ở mạn thuyền lui về giữa thuyền. Dây thừng được quấn ròng rọc vào khung, giá đỡ có bánh xe bên dưới nên khả năng di chuyển cũng dễ dàng hơn.
Khi nòng khẩu súng thần công vừa tầm với vách gỗ lỗ châu mai ở mạn thuyền thì hải quân cố định khẩu súng lại. Hải quân bắt đầu nạp hỏa diêm vào đuôi súng thần công thông qua cái lỗ tròn nhỏ ở phía trên một cách nhanh chóng.
“Lau súng, lau súng.” Hải quân cầm một cái cây sắt dài có gR3jF quấn vải bông mềm ở đầu thanh sắt làm dụng cụ thông nòng súng. Hai thủy thủ cầm dụng cụ đút vào trong nòng súng để lau nòng súng, tiếp theo đổi sang một dụng cụ khác là thanh sắt lớn có đầu tròn dẹt vừa khít với lỗ súng thần công, chọc thật mạnh để thông súng.
“Nạp đạn, nạp đạn.” Một thủy thủ đi tới bên thùng gỗ, ôm viên đạn sắt to đùng trong thùng gỗ chứa đầy những viên sắt tròn lẳn đen sì, chạy tới trước họng súng, bỏ viên đạn sắt vào trong khẩu súng thần công.
Sau khi thông súng, nạp đạn xong hải quân lại hò nhau đẩy súng thần công ra sát vách mạn thuyền, theo từng nhịp: “Đẩy, giữ, đẩy, giữ, đẩy, giữ.”
Hải quân chọc thanh sắt nhỏ vào lỗ tròn nhỏ ở trên đuôi súng, rồi rút thanh sắt ra, cắm dây dẫn nổ vào lỗ, bắt đầu đốt dây dẫn nổ, dây dẫn nổ lập tức bốc khói phừng cháy phát ra âm thanh xèo xèo.
Đùng.
Âm thanh kinh thiên động địa vang lên. Viên đạn sắt liền bị tống văng ra khỏi nòng súng, khói trắng mịt mù phủ kín khoảng hai thước vuông trước họng súng.
Viên đạn sắt đó được bắn ra cực kỳ chính xác, bay thẳng vào đáy thuyền Chân Lạp, gây ra một lỗ thủng lớn dưới đáy thuyền, nước biển ào ạt xông vào thuyền Chân Lạp.
“Tiếp tục, nạp đạn, bắn.”
“Bắn.”
“Bắn.”
“Bắn.”
Tiếng hô chỉ huy gãy gọn, gấp gáp của tướng chỉ huy hải quân Đại Việt liên tục vang lên hòa vào tiếng súng đinh tai nhức óc, tiếng quát tháo, tiếng hò nhau kéo đẩy súng thần công.
Quân Chân Lạp chưa kịp định thần thì hàng loạt họng súng bắt đầu gầm rú nã đạn vào đoàn thủy quân Chân Lạp ở hàng đầu tiên.
Đùng. Đùng. Đùng. Đùng. Đùng...
Hơn trăm viên đạn cùng lúc bắn ra tạo nên tràng cảnh kinh nhân, những viên đạn bay vèo vèo trên mặt biển, một số rơi xuống nước, một số khác bắn trúng vào đoàn thuyền... Những chiếc thuyền Chân Lạp không may bị viên đạn bắn trúng thì bị lật nhào, có chiếc bị thủng lỗ lớn, nước chảy ào ạt vào trong khoang thuyền. Một số tên lính khác có số phận bi đát hơn thì bị viên đạn tạc trúng cơ thể văng xuống biển mà chết.
Không cho quân Chân Lạp có thời gian tìm hiểu chuyện gì xảy ra, bên phía tàu Đại Việt vang lên âm thanh truyền lệnh.
“Tiếp tục nạp đạn... Bắn...”
Đùng. Đùng. Đùng...
Hàng trăm khẩu súng thần công ở các mạn tàu Trường Yên đồng thanh gầm rú bắn vào quân Chân Lạp. Lượt bắn thứ hai, rồi lượt bắn thứ ba nối nhau liên tiếp. Mỗi viên đạn trúng vào thuyền Chân Lạp là một chiếc thuyền bị lật úp hoặc chìm dần vào mặt biển, quân lính Chân Lạp bơi lóp ngóp trên mặt biển ngày càng nhiều, gọi nhau í ới. Quân Chân Lạp nghe tiếng súng thần công cứ ngỡ như tiếng sấm nổ, rồi những viên đạn oach tạc, phá tan nát thuyền bè của chúng khiến cho chúng hoàn toàn khiếp sợ, chúng tưởng chừng thần linh đã nổi cơn thịnh nộ mà xuống tay trừng phạt chúng vậy.
“Thần... thần... thần nổi giận.” Một gã thủy quân Chân Lạp gào lên, quỳ xuống, dập đầu.
“Chạy mau... chạy thôi... thần linh đang trừng phạt chúng ta...” Gã thủy quân Chân Lạp khác rú lên, chạy tới mạn thuyền, phóng ùm xuống biển.
Ầm.
“A... a... chân tôi... chân của tôi...” Một tên thủy quân Chân Lạp bị đạn sắt bắn thẳng vào chân, cả cái chân nát bấy, hắn lăn lộn kêu gào đau đớn.
Xoẹt.
Á.
Tướng chỉ huy thủy quân Chân Lạp chém mấy tên Chân Lạp đang bỏ chạy, gầm lên: “Không được chạy, không được chạy.”
Tên thủy quân Chân Lạp mặt đen bặm trợn, có vẻ là lính già đời, quát: “Thần cái gì mà thần, đó chỉ là chúng đang dọa quân ta. Cầm giáo lên giết bọn...”
Bùm.
Phụt. Phụt. Phụt.
Tên thủy quân Chân Lạp mặt đen bặm trợn chưa nói hết câu thì một viên đạn liền bắn vỡ đầu của hắn, trên cần cổ không đầu, máu phụt lên thành vòi.
Tàu Trường Yên vẫn không ngừng oanh tạc, khạc ra những viên đạn sắt như lưỡi hái tử thần đi gặt hái sinh mệnh kẻ thù. Thủy quân Chân Lạp gào rống, khóc la, kẻ bỏ chạy, kẻ lẩm nhẩm khẩn cầu, thậm chí có kẻ còn phát điên tại đương trường. Tình cảnh vô cùng thảm thiết.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.