Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 223: Đụng Độ Quân Tiên Phong Chân Lạp





Buổi trưa ngày hôm ấy, Lý Hạo, các võ tướng và 1 vạn quân Đại Việt rầm rộ đổ bộ lên cửa biển Ô Long. 3000 chiến mã, 40 thớt voi cùng với những khí tài quân sự được nhanh chóng đưa lên bờ. Còn Đại đô đốc Trần An Bang thì chỉ huy các quân tướng thủy binh Đại Việt neo thuyền tại cửa biển Ô Long đợi lệnh, dự định khi quân bộ Đại Việt tiến quân đến đâu thì đoàn thủy quân sẽ song song xuôi Nam đến đó.
Lý Hạo cho quân lính nghỉ ngơi khoảng một canh giờ, sau đó dẫn quân lên đường tiến sâu vào đất liền để hội hợp với quân đoàn Số Ba và quân Chiêm Thành đang đóng trại ở vùng rừng núi trung tâm châu Ô.
Chiều dần buông, quân đoàn Long Hổ hừng hực khí thế hành quân trên đường cái. Lý Hạo cưỡi con ngựa Lý Bạch đi đầu đoàn quân, gương mặt trắng trẻo của hắn hơi sạm đi vì cái nắng gió gay gắt của miền đất Chiêm Thành. Lão tướng Phan Hải Đăng, người giữ chức Phó tướng của quân đoàn Long Hổ, thái giám Lê Việt Công và thiếp thân thị vệ Lý Hùng cưỡi ngựa đi sát bên cạnh Lý Hạo. Còn các tướng khác chia QN1Yr ra chỉ huy tiền quân, trung quân và hậu quân.
Trước kia, mỗi khi hành quân chư tướng đều khuyên can Lý Hạo nên đi ở trung quân để phòng ngừa nguy hiểm nhưng hắn nhất quyết làm theo ý mình, về sau mọi người cũng phải chấp thuận thói quen đó của hắn, chính vì vậy đội quân dẫn đầu luôn phải là đội quân tinh nhuệ nhất đề phòng bất trắc xảy ra. Và đội quân đó chính là Thanh Long quân, hay gọi chính xác hơn hơn là đội kỵ binh Thanh Long.
Đội kỵ binh Thanh Long là đội quân dũng mãnh nhất của Đại Việt trong thời điểm hiện tại, những người được tuyển chọn vào đội quân này đều là những binh lính thiện chiến, thân trải trăm trận, được huấn luyện các bài tập thể lực vô cùng hà khắc. Vũ khí họ sử dụng cũng giống như Hoàng đế của họ, là những thanh trường đao, họ được truyền dạy các chiêu thức ứng dụng thực tế trong chiến đấu, rút trích từ môn võ công bá đạo Cuồng Phong đao pháp của Hoàng tộc họ Lý. Còn 3000 chiến mã mà những kỵ binh cưỡi lên đều là những chiến mã ưu tú nhất, chúng được nuôi dưỡng và huấn luyện theo chương trình kiểu mới do Lý Nam biên soạn, các vị quan chăn ngựa của Đại Việt cũng được hướng dẫn phương thức huấn luyện ngựa kiểu mới tân tiến hơn. Ngoài ra, toàn thân kỵ sĩ và chiến mã đều được trang bị lớp áo giáp được pha chế tổng hợp bằng kim loại mới, bộ áo giáp này có tính năng bền chắc và gọn nhẹ, giúp cho kỵ sĩ và chiến mã có thể di chuyển cực kỳ linh hoạt. Chính vì những tính chất ưu tú và điều kiện khắc nghiệt ấy, mà đội kỵ binh Thanh Long chỉ có 3000 quân, không thể mở rộng hơn được nữa. Có thể nói, những người được tuyển chọn vào đội kỵ binh Thanh Long đều là niềm kiêu hãnh tột cùng của quân đoàn Long Hổ.
Lý Hạo ngất ngưởng trên yên ngựa, vỗ về lên bộ lông trắng như tuyết của Lý Bạch, nghiêng đầu hỏi lão tướng Phan Hải Đăng đang đi bên cạnh: “Phan Hải Đăng ái khanh, còn bao lâu nữa thì tới doanh trại quân ta vậy?”
Phan Hải Đăng ngước mắt nhìn mặt trời, đoạn nói: “Bẩm hoàng thượng, nếu chúng ta hành quân liên tục thì có lẽ khoảng giữa giờ tuất là tới nơi.”
Lý Hạo gật đầu: “Như thế có lẽ hơi trễ, lệnh cho ba quân gia tăng tốc độ, giữa giờ dậu chúng ta vừa nghỉ vừa ăn lương khô, sau đó tốc hành đến hội quân với quân đoàn số Ba, theo tin tình báo mới nhận thì viện quân Chân Lạp đang kéo đến chiến trường châu Ô ngày càng đông...”
Rập rập, rập rập.
Lý Hạo chưa nói hết câu, chợt nghe tiếng vó ngựa dấy lên ở phía trước.
Lão tướng Phan Hải Đăng trầm giọng: “Đội kỵ binh do thám hớt hải phi ngựa về như vậy, có lẽ đã gặp chuyện chẳng lành.”
Một tên lính do thám chỉ huy nhanh chóng tiến tới trước mặt Lý Hạo, phóng người xuống, gấp giọng tâu: “Bẩm báo Hoàng thượng, phía trước khoảng mười dặm, có một đội quân Chân Lạp đang dàn trận chặn giữa đường.”
Lý Hạo cất tiếng hỏi: “Đó là đội quân nào? Khoảng bao nhiêu người?”
Tên lính do thám đáp: “Bẩm Hoàng thượng, theo như cờ hiệu của chúng thì chúng là đội quân tiên phong trực thuộc quyền chỉ huy của Đại tướng quân Chay Tha, người có toàn quyền chỉ huy trong cuộc chiến lần này. Theo quan sát của chúng thần thì đội quân của địch có khoảng 2 vạn người.”
Ánh mắt Lý Hạo xẹt qua tia lạnh lẽo: “Xem ra tên Chay Tha kia không phải là kẻ thất phu, cũng chẳng phải phường hữu dũng vô mưu. Phan Hải Đăng, khanh điều quân đi.”
Lão tướng Phan Hải Đăng xoay ngựa, hô lớn: “Báo cho ba quân biết, phía trước có địch, chuẩn bị chiến đấu, toàn quân dừng lại, dàn trận hình vuông đợi lệnh.”
Ngay sau mệnh lệnh của lão tướng Phan Hải Đăng, quân đoàn Long Hổ lập tức dừng tiến quân. Tiếng truyền lệnh của các tướng chỉ huy, tiếng trống, tiếng thanh la vang lên huyên náo, đội hình quân đoàn Long Hổ xoay chuyển nhanh như gió, kỷ luật vô cùng chặt chẽ, quả thực là đội quân thiện chiến được trui rèn trong khói lửa binh đao.
Lý Hạo ngạc nhiên hỏi: “Tại sao khanh lại lệnh cho ba quân giảm tốc độ tiến quân? Lúc này tinh thần quân ta đang phấn chấn vì vừa mới đánh thắng một trận lớn, chúng ta nên nhân đó mà nhanh chóng tiến lên phía trước đánh giặc mới phải. Với sĩ khí ấy, quân ta chắc chắn sẽ thắng trận tiếp theo này.”
Phan Hải Đăng dựa vào sự lão luyện chinh chiến bao năm qua, cúi đầu, lựa từng lời nói: “Bẩm Hoàng thượng, đúng như Hoàng thượng nói, quân ta chắc thắng. Tuy nhiên... mặc dù... sĩ khí quân ta đang dâng cao, nhưng mà sức người có hạn, chúng ta đã phải dong ruổi một chặng đường dài, quân địch vừa được nghỉ ngơi dưỡng sức, lại đông gấp đôi quân ta. Trận này nếu ta cứ một mực tiến tới, có thắng cũng là thắng thảm.”
Lý Hạo nghe Phan Hải Đăng vừa trình bày vừa giải thích, trong đó có cả ẩn ý chỉ ra cái sai lầm của hắn, Lý Hạo không giận mà cười bảo: “Ha ha ha, khanh dạy phải lắm, nhờ những lời nhắc nhở của khanh mà trẫm vỡ lẽ thêm được nhiều điều. Có vị tướng soái dày dạn kinh nghiệm như khanh bên cạnh, trẫm còn sợ thua trận nữa hay sao? Khanh tiếp tục điều binh đi thôi.”
Phan Hải Đăng gật đầu, xoay ngựa, lớn giọng nói: “Ba quân dàn trận ở ba ngọn đèo trước mặt tạo thành thế ỷ dốc, tiền quân làm trung quân, trung quân làm cánh phải, hậu quân làm cánh trái.”
“Tuân lệnh Phó tướng.”
Tiếng dạ ran của các tướng chỉ huy đồng thời nổi lên.
Vạn người như một, di chuyển bước chân đều răm rắp, không chút lộn xộn, tiến lên ba ngọn đèo, dàn thành trận thế cực kỳ nghiêm mật.
Bây giờ, Lý Hạo và các tướng lĩnh đang đứng trên ngọn đèo ở giữa, Lý Hạo quay sang hỏi Phan Hải Đăng: “Kế sách tiếp theo của khanh là gì để đánh thắng trận này?”
Phan Hải Đăng nghiêm nghị đáp: “Bẩm Hoàng thượng, bản tính của người Chân Lạp vốn dĩ hiếu chiến, chắc chắn khi họ đợi lâu không thấy quân ta đến sẽ xua quân đuổi tới đây. Theo thiển ý của thần, chúng ta cứ dàn quân ở đây đợi, thần đồ rằng không đầy nửa giờ sau người Chân Lạp sẽ kéo quân tới trước mặt chúng ta. Nếu như, chúng vẫn không tới thì ta cho các tốp binh luân phiên đi khiêu chiến thì chắc chắn chúng sẽ đến. Như thế, chúng ta đã xoay chuyển thế chủ động của địch thành của ta, quân ta lại trở thành người hưởng dụng kế dĩ dật đãi lao mà địch đã bày ra trước đó.”
Lý Hạo gật gù: “Hay lắm, kế sách của khanh rất ổn. À... trẫm phải nói trước một điều. Đến lúc lâm trận, hãy để trẫm điều binh.”
Phan Hải Đăng ngập ngừng: “Nhưng mà... Hoàng thượng...”
Lý Hạo mỉm cười, vỗ vào hai cánh tay: “Những gì trẫm đã chứng tỏ năng lực trong các cuộc bình định phiến quân phản loạn trước đây khanh đều đã chứng kiến. Vả lại trẫm được bảo vệ toàn thân thế này còn sợ cái gì nữa hả? Thôi được rồi, ý trẫm đã quyết, khanh cứ phụng mệnh hành sự, lo điều động trận hình ổn định giúp trẫm. Đây là ý chỉ của trẫm, không được phản kháng.”
Phan Hải Đăng lo lắng nói: “Bẩm Hoàng thượng, dẫu sao đây cũng là nơi đất khách, thần sợ có điều bất trắc xảy ra. Tội của thần có xử tử lăng trì cũng chẳng sao nhưng chuyện này có liên quan đến vận mệnh của muôn dân tộc Việt.”
Lý Hạo dõi mắt về phía trước, bộc phát toàn bộ khí thế bá vương, nhấn mạnh từng chữ: “Khanh không cần phải lo lắng, trẫm muốn dùng sự thần dũng của mình để lập uy trước toàn quân, điều trẫm cần chính là sự vọng ngưỡng của toàn bộ quân đội, nó không chỉ có lợi trong trận này hay những trận sắp tới, mà còn có ý nghĩa rất lớn, lâu dài về sau, cái ý chí vô hình ấy rất cần thiết đối với trẫm, khanh hiểu chứ?”
Lão tướng Phan Hải Đăng nheo đôi mắt già nua, lặng lẽ nhìn Lý Hạo thật lâu, đoạn gật đầu: “Thần tuân chỉ.”
Quân đội Đại Việt đứng nghiêm rải rác trên các ngọn đèo, âm trầm như những bức tượng gần nửa giờ vẫn không thấy quân Chân Lạp xuất hiện.
Phó tướng quân đoàn Long Hổ Phan Hải Đăng phất cờ lệnh hô lớn: “Đô thống Quách Thân.”
Một vị tướng trung niên râu dài, cưỡi ngựa ra trước trận, đáp: “Hạ tướng Quách Thân chờ lệnh.”
“Đô thống Quách Thân dẫn năm trăm kỵ binh đến trước trận giặc khiêu khích. Nhớ, không được ham chiến, khi giặc xua quân đuổi đánh thì lập tức dẫn quân nhanh chóng chạy về.” Phan Hải Đăng truyền lệnh.
“Tuân mệnh.” Quách Thân nghiêm giọng đáp.
Quách Thân phi ngựa ra trước đội kỵ binh Thanh Long, chỉ tay vào tốp năm trăm kỵ binh hàng ngoài cùng, lớn giọng hô: “Đội kỵ binh Hùng Tiệp, theo ta.”
Năm trăm kỵ binh đồng thanh rống vang: “Rõ.”
U. u. u. u.
Bỗng nhiên ở phía chân trời, bụi mù bốc cao, tiếng tù và nối tiếp nhau nổi lên. Tiếng bước chân dồn dập làm rung chuyển cả một vùng.
Đoàn quân tiên phong Chân Lạp đã tới.
Lý Hạo cười bảo: “Ha ha ha, Phan Hải Đăng ái khanh quả là thần cơ diệu toán, chúng ta không cần phải phí sức đi khiêu khích chúng nữa rồi.”
Phan Hải Đăng vuốt râu mỉm cười, nói: “Bản tính hiếu chiến của người Chân Lạp đã tạo nên những chiến công lừng lẫy cho dân tộc của họ, nhưng đó cũng là điểm yếu chí mạng của họ.”
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.