Lão tướng Phan Hải Đăng liền cất tiếng: “Bẩm Hoàng thượng, tuy rằng cách ấy có thể thành công nhưng rất nguy hiểm, khả năng thành công cực kỳ thấp. Giờ chúng ta có quay lại đội thuyền rồi đưa quân đi cũng phải mất vài ngày mới tìm được nơi cập bến thích hợp, khi đó cuộc chiến đã chuyển sang một chiều hướng khác mà chúng ta không thể lường trước. Vả lại, Chay Tha là kẻ cẩn mật, ta không thể lại áp dụng mưu kế cũ đối với hắn, hắn có thể đoán trước và điều động một số lượng lớn quân lính tập kích chúng ta ngay khi chúng ta đang đổ bộ trên bờ biển. Hoàng thượng nên biết rằng chiến thắng của quân ta ở cửa biển Ô Long có thể xem là may mắn, nếu như gã Đô đốc hải quân Chân Lạp không tấn công chúng ta mà rút hết binh lên bờ thì lúc ấy quân đội ta rất khó cập bến thành công, có lẽ giờ đây còn đang lênh đênh trên biển. Hoặc Chay Tha có thể tương kế tựu kế mà dụ cho quân ta lọt lưới rồi vây đánh. Hoàng thượng, Hoàng thượng là thân ngàn vàng càng không nên mạo hiểm như thế.” Lý Hạo ngẫm nghĩ rồi đáp: “Phan Hải Đăng ái khanh nói thực hữu lý. Chà chà, tên Chay Tha này thực ghê gớm. Trẫm thật muốn gặp hắn một phen để xem hắn thế nào mà có thể khiến cho quân tướng Đại Việt ta phải chịu bó tay bó chân tới vậy.” “Báo...” Một gã tướng quân người Chiêm hối hả chạy vào nói bằng tiếng Chiêm. Chế Ma La vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Gã tướng quân quỳ gối: “Muôn tâu bệ hạ, quân Chân Lạp đang dàn quân khiêu khích trước doanh trại, bọn chúng còn nói... nói...” Chế Ma La ngạc nhiên: “Quân giặc nói gì mà khanh phải ấp úng, nói nhanh đi.” Gã tướng quân liếc nhìn Lý Hạo, ngập ngừng đáp: “Quân Chân Lạp nói, Đại tướng quân Chay Tha của chúng sẽ đích thân lấy đầu tên vua... vua con Đại Việt về làm cái... bô đi tiểu.” Một số tướng lĩnh Đại Việt hiểu tiếng Chiêm thì giận dữ quát mắng chửi um cả trướng bồng. Chế Ma La đưa tay lên miệng hắng giọng: “Khụ, khụ, trẫm bảo khanh nói chứ đâu có bảo khanh lặp lại nguyên văn. Thôi, đi đi.” Lý Hạo bật cười ha hả: “Thú vị, tên Chay Tha này thực thú vị. Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới. Tốt, chúng ta ra ngoài gặp tên Chay Tha này là thần thánh phương nào mà dám lớn lối nhục mạ trẫm. Ha ha ha...” Lý Hạo tức tốc dẫn đầu đoàn quân, rời trướng, nhảy lên yên ngựa trắng Lý Bạch, phóng vụt ra khỏi cổng trại như ánh sao băng. Khi Lý Hạo đến trước trận tiền thì quân của hai phe đã bày sẵn trận thế. Quân Chân Lạp đang ra sức gào rống, hung hăng chửi bới, thực hiện đủ các động tác miệt thị. Lý Hạo giục ngựa Lý Bạch tiến tới mỏm đất cao, Chế Ma La cùng với tướng lĩnh hai nước bén gót theo sau. Lý Hạo dõi mắt nhìn vào trung quân của Chân Lạp, nhận ra một chiến xa loại lớn được bảo vệ nghiêm mật, ngồi trên chiến xa là một người tuổi độ tứ tuần, dáng người tầm thước, hơi to bè, cặp mắt như mắt ưng, người ấy không phải ai khác mà đích thị là Chay Tha, Đại tướng quân của Chân Lạp. Dù cách xa nhau trên chiến trường, nhưng khi ánh mắt của hai người vừa chạm nhau liền chuyển sang thế đối địch, gườm gườm như kẻ tử thù. Lý Hạo khẽ nhếch mép nở nụ cười khinh miệt, giục ngựa Lý Bạch chậm rãi bước ra giữa trận của hai phe. Chay Tha hừ lạnh, nheo mắt theo dõi từng động tác của Lý Hạo. Chế Ma La nhìn quanh thấy biểu hiện của chư tướng Đại Việt vẫn hờ hững như không, lo lắng quay sang nói với Lý Bất Hối: “Bất Hối tướng quân, ngài xem để Hoàng thượng đi ra giữa trận một mình như thế có nguy hiểm quá không?” Lý Bất Hối lắc đầu cười trừ: “Vua Paramesvara Varman chớ lo, Hoàng thượng sẽ không sao cả. Đây không phải là lần đầu tiên Hoàng thượng hành động như thế. Chúng thần có muốn cản cũng không được.” Chế Ma La cảm thán: “Hoàng thượng thực là bậc anh hùng cái thế, một mình một ngựa đứng trước vạn quân, tự cổ chí kim chắc chỉ có mỗi Hoàng thượng là dám hành động như vậy. Nhưng lỡ như quân Chân Lạp có tấn công hoặc bắn tên bất ngờ thì Hoàng thượng sẽ gặp không ít nguy hiểm.” Lý Bất Hối mỉm cười: “Tâu vua Paramesvara Varman, Hoàng thượng đã khoác bảo giáp cực kỳ bền chắc nên không sợ bắn tên, phóng lao. Còn nếu như quân Chân Lạp có tiến công bất ngờ thì cũng không làm gì được Hoàng thượng, bởi con ngựa mà Hoàng thượng đang cưỡi chính là tuyệt thế thần câu có một không hai trên đời.” Chế Ma La nhíu mày: “Con ngựa ấy trông rất quen... có phải đó là con ngựa của Trần Thủ Độ trước kia hay không? Nghe dân gian đồn đại đó là con ngựa vô cùng linh thông mà Trần Thủ Độ mang về từ Mông Cổ.” Trần Trung Vũ đứng ở ngay sau Lý Bất Hối cười ồ ồ, nói chen vào: “Chính là nó. Chẳng hiểu tại sao Hoàng thượng lại tốn rất nhiều công sức thời gian vào việc thuần phục nó như vậy? Ha hả, có đoạn thời gian Hoàng thượng ở chuồng ngựa còn nhiều hơn ở trong cung nữa kìa.” Lão tướng Phan Hải Đăng quắc mắt, nạt: “Định Thắng tướng quân Trần Trung Vũ, đây không phải là chỗ cho ngươi hóng hớt, mau lui xuống dưới. Phạt ngươi không được ăn bữa cơm chiều nay.” Trần Trung Vũ gục đầu, nặng nề lê bước lui ra đằng sau, dáng người thô kệch của hắn trở thành ảo não rất đáng thương. Trần Trung Vũ không sợ trời không sợ đất, dưới gầm trời này ngoài Hoàng đế Đại Việt ra chỉ sợ ba người, thứ nhất là em gái Trần Huyền Trân, thứ hai là sư phụ Lý Thông, người thứ ba chính là vị lão tướng Phan Hải Đăng kia. Gia nhập vào quân đoàn Long Hổ, Trần Trung Vũ bị lão tướng Phan Hải Đăng giáo huấn bằng những hình thức luyện quân cực kỳ hà khắc, mỗi khi Trần Trung Vũ nhớ tới đều sởn hết da gà. Lý Bất Hối cười ha hả: “Được rồi, được rồi, có vẻ như bên quân Chân Lạp sắp phái tướng xuất kích rồi.” Trần Trung Vũ ở phía sau đám tướng nói với theo: “Chắc chắn tên tướng đó sẽ chết dưới đao của Hoàng thượng.” Lão tướng Phan Hải Đăng quay ngoắt lại, quát: “Trần Trung Vũ...” Trần Trung Vũ thụp đầu trốn, lẩn mất dạng. Trong khi Chế Ma La trò chuyện với chư tướng Đại Việt thì Lý Hạo đang đấu khí thế và miệng lưỡi với quân Chân Lạp. Trong thâm tâm Chay Tha ngấm ngầm bội phục vua Đại Việt, là vua một nước mà dám một mình đối diện hàng vạn đại quân của địch, trước nay có lẽ cũng chỉ có hắn. Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng Chay Tha không biểu hiện ra bên ngoài mà lộ vẻ khinh bỉ hất hàm cho gã nhỏ con, lưng còng, có bề ngoài như người phương Bắc, lớn tiếng giễu cợt bằng tiếng Việt với giọng lơ lớ: “Ê, tên vua con nước Việt kia, không lo ở hậu cung mà ăn chơi với đám phi tần, chạy ra chiến trường làm Ycmf6 gì? Ngươi chán sống lắm rồi hả?” Lý Hạo liếc nhìn kẻ vừa cất tiếng, vân vê cằm nói bằng tiếng Chân Lạp: “Ồ, xem bộ dạng của ngươi đầu thì như đầu chuột, tai thì như tai dơi, bụng thì hóp, tay chân thì teo, đích thị bộ dáng con buôn chuyên thói luồn cúi, rặt là chung phường với bọn không có trứng chim. À, mà chả nhẽ bên Tống đất quá chật, người quá đông rồi, khiến cho một con chuột nhắt cũng không còn chỗ sống, phải chạy sang Chân Lạp hạ mình làm thân tôi tớ? Này, Chay Tha, trẫm nghĩ con chuột kia không dùng được đâu, nên dìm xuống sông chết quách đi thôi kẻo có ngày nó nổi cơn phản trắc cắn càn thì tiêu ma một đời oanh liệt của ngươi đấy. Còn ngươi, con chuột nhắt yếu đuối, có giỏi thì ra đấu với trẫm ba trăm hiệp, nếu không dám thì quỳ xuống dập đầu lạy trẫm mười cái rồi tụt quần chạy quanh doanh trại một vòng. Sao hả? Dám không hả?” Một số quân tướng Chân Lạp nghe Lý Hạo nói xong, nhìn sang gã nhỏ con, liền bật cười hô hố. Có vẻ như gã kia không được lòng người Chân Lạp cho lắm. Tiếng râm ran càng lúc càng lan rộng. Lý Hạo đối đáp với gã nhỏ con như thế, làm như không biết rõ về gã, nhưng thực ra qua tin tức tình báo thì hắn đã biết kẻ đang đứng bên cạnh Chay Tha chính là Sài Hoằng, quân sư quạt mo của Chay Tha. Sài Hoàng là một kẻ tinh minh, giảo hoạt, lại làu thông binh pháp. Nhờ có sự trợ giúp của Sài Hoằng mà quân đội Chân Lạp dưới sự thống lĩnh của Chay Tha luôn có những biến hóa rất ảo diệu, đánh đâu thắng đó. Giờ đây, muốn thắng được Chay Tha thì phải khử tên Sài Hoằng này trước tiên. Tuy nhiên với điệu bộ nhát chết của tên Sài Hoằng thì rất khó giết hắn. Lý Hạo muốn dùng kế khích tướng, kích cho Sài Hoằng ra đấu với hắn để thừa cơ trừ khử, tuy rằng hắn biết khả năng xảy ra rất mong manh. Quả nhiên như thế, Sài Hoằng chẳng giận mà cười: “Hỡi tên vua con nước Việt, ngươi tưởng ngươi làm vua của cái mảnh đất bé tí tẹo ấy mà oai à? Đem so với bổn thiên triều thì chỉ bằng đầu móng tay. Thậm chí đem so với đất nước Chân Lạp hùng mạnh chúng ta thì vẫn còn cách xa lắm. Cổ nhân chúng ta có câu Quân tử động khẩu không động thủ. Ta hà cớ gì phải đấu với một kẻ thất phu, lỗ mãng như ngươi? Ngươi cứ chờ đó, chủ tướng của ta sẽ rất nhanh thôi, lấy đầu của ngươi làm cái bô nước tiểu, ha ha ha.” Qua hàng loạt sự kiện mà Lý Hạo kiến tạo nên, Lý Hạo bây giờ được con dân Đại Việt kính ngưỡng như thần nhân. Nghe Lý Hoằng công khai sỉ vả Hoàng đế của họ như thế, quân tướng đều chộn rộn muốn xông tới băm vằm hắn thành từng mảnh nhỏ. Lý Hạo cười bảo: “Lại mang danh ngôn của lũ hủ nho các ngươi ra chống chế. Đã nhút nhát, sợ chết thì cứ nhận, có gì phải sốt sắng? Thôi, tránh sang một bên, kẻ nhát gan thì không có tư cách đối thoại trên chiến trường. Bảo với chủ tướng của ngươi, đầu của trẫm ở đây, ai có giỏi thì cứ tự nhiên tới lấy.” Chay Tha nhướn người tới, vung tay quát lớn: “Lý Hạo Sảm, chớ ngông cuồng, ngươi đã dám một mình tiến lên khiêu chiến thì ta sẽ thành toàn cho ngươi. Pem Khoát, mau xuất trận.” Một vị tướng cưỡi ngựa đen cười dài, lập tức phi ngựa tới trước mặt Lý Hạo, vung giáo tấn công. Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc