Pem Khoát nắm cán giáo dọc theo cánh tay đâm vào giữa mặt Lý Hạo, cuốn theo tiếng gió vù vù lạnh lẽo. Lý Hạo đánh bật mũi giáo, xoáy đao vòng trước mặt, kình lực từ thanh đao khiến cây giáo trong tay Pem Khoát bị rung ELqXE động dữ dội. Lý Hạo hất mũi đao lên, lại chém mạnh xuống, quét sượt qua vai Pem Khoát. Á... Pem Khoát trúng chiêu, rên lên một tiếng. “Hoàng thượng thần uy.” “Hoàng thượng thần uy.” “Hoàng thượng thần uy.” Lính Đại Việt reo hò cổ vũ khí thế cho Hoàng đế Kiến Gia cực kỳ hưng phấn, một số tên lính khác chỉ trỏ vào chiến trường, thảo luận với nhau rất sôi động. Tên lính Đại Việt có cái cằm nhọn, sùng bái nói: “Hoàng thượng phong độ ngời ngời, quả là dũng mãnh vô ngần, ta ước gì có được nửa phần phong thái của hoàng thượng.” Tên lính Đại Việt đầu tròn như quả bưởi, cười: “Cái gì mà nửa phần phong thái của Hoàng thượng, ngươi cũng tự quá đề cao mình, ta chỉ cần một phần mười phong thái của Hoàng thượng là quá đủ rồi.” “Cuộc đời này, ai biết được chữ ngờ, ba năm mươi hà đông, ba mươi năm hà tây, có khi chỉ vài ngày nữa ta may mắn giết được tướng giặc là thăng chức lên làm tướng của ngươi luôn ấy chứ.” Tên lính cằm nhọn xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi của hắn. “Chuyện vật đổi sao dời thì đúng là có, nhưng ta tin chắc sẽ ứng nghiệm vào ta, chứ lộc thì không thể nào không có mắt mà rơi trúng đầu tên ngáo ngơ như ngươi đâu.” Tên lính đầu tròn cười hềnh hệch, bảo. “Chiến tướng Pem Khoát.” “Chiến tướng Pem Khoát.” “Chiến tướng Pem Khoát.” Phe Chân Lạp nghe bên quân Đại Việt hô hào sĩ khí thì đồng thanh rống loạn, do quân lính Chân Lạp có phần đông hơn nên tiếng rống của quân Chân Lạp to hơn rõ rệt át cả tiếng của quân Đại Việt. Gã lính Chân Lạp trán dô cười khẩy: “Chỉ chảy chút máu mà thôi, đám lính Đại Việt làm gì mà kêu gào to như thế? Rồi bọn chúng sẽ phải hối hận.” Gã khác đứng kế bên, có cái đầu cạo xung quanh gần trọc, chỉ để lại chỏm tóc giữa khinh miệt bảo: “Thằng vua nhóc tỳ kia sắp chết tới nơi rồi. Tướng Pem Khoát của Chân Lạp ta có sức một địch năm, sáu người còn được. Một mình tên ẻo lả kia mà cũng dám đọ sức khỏe với tướng Pem Khoát.” Gã lính Chân Lạp mồm vẩu đứng phía sau nói với tới: “Ta dám cá với các ngươi, không quá ba mươi chiêu nữa là tướng Pem Khoát sẽ giết chết thằng nhóc kia.” “Ba mươi chiêu quá nhiều, chỉ hai mươi chiêu là sẽ chặt đầu tên vua con.” Gã trán dô tiếp tục cười khẩy nói. “Ta thì cho rằng mười chiêu là quá đủ để tướng Pem Khoát dũng mãnh như con sói hoang có thể đánh rớt thằng nhóc xuống ngựa.” Gã có đầu để chỏm tóc hung hăng phán. Hai phe đối địch vang lên những tiếng cổ vũ và nghị luận ồn ào của đám lính lác tép riu. Trên chiến trường lúc này, Pem Khoát ôm cánh tay rỉ máu, giục ngựa lùi lại vài bước, thận trọng nhìn Lý Hạo, gườm gườm đứng im, không dám lỗ mãng tiến công nữa. Lý Bất Hối đứng ở đằng xa theo dõi cuộc chiến, mỉm cười nói: “Một chiêu vừa rồi của Hoàng thượng đã có thể lấy mạng viên tướng Chân Lạp rồi.” Phan Hải Đăng trầm giọng: “Hình như Hoàng thượng đang có ý khác.” Chế Ma La lên tiếng: “Theo ý của tướng quân Hải Đăng thì Hoàng thượng đang có dự mưu?” Phan Hải Đăng trả lời: “Tâu vua Paramesvara Varman, thần chỉ đoán vậy, còn sự thể ra sao phải chờ hành động tiếp theo của Hoàng thượng mới biết được.” Chế Ma La nở nụ cười gật gù, không hỏi tiếp. Giữa chiến trường, Lý Hạo lộ vẻ ngạc nhiên hỏi: “Sao hả? Mới một đòn đã sợ không dám tiến lên?” Lý Hạo cười cười, đặt cánh tay trái ra sau lưng, nói: “Vậy trẫm chấp ngươi một tay, chỉ dùng tay phải để đấu với ngươi.” Dầu gì cũng là chiến tướng của đạo quân Chân Lạp xưng bá một vùng mà bị sỉ nhục trước ba quân như thế khiến cho Pem Khoát cực kỳ giận dữ. Hắn vung giáo lên cao, đập mạnh xuống đầu Lý Hạo, mắng: “Chết đi thằng nhóc con.” Lý Hạo cử đao đỡ choang một tiếng, hất cán đao vào lưng Pem Khoát. Hự. Pem Khoát chúi người tới, loạng choạng, đoạn bất thần vặn lưng quét giáo vào hông Lý Hạo. Lý Hạo liền giơ đao chặn ngang đường chém của Pem Khoát. Hai người quấn lấy nhau tung những đòn tấn công như vũ bão. Sài Hoằng đứng trên chiến xa, cười khẩy: “Mãi vẫn không đánh bại được viên tướng bậc trung của ta. Hắn cũng thường thôi, Đại tướng quân lo xa quá rồi.” Sài Hoằng nguyên là người thuộc dòng dõi quan lại thuộc triều Tống, nhưng đời ông của Sài Hoằng thảm bại trong cuộc đấu đá tranh quyền đoạt lợi của chốn quan trường, bị kẻ thù truy sát không ngừng, gia đình Sài Hoằng mới dắt díu nhau chạy trốn, theo đoàn thuyền thương nhân chạy sang Chân Lạp lánh nạn rồi định cư ở đó tới giờ. Sài Hoằng từ nhỏ đã có tướng tá xấu xí, nhỏ yếu không thể theo nghiệp nhà võ, nhưng hắn có trí lực hơn người nên làu thông binh pháp, rồi trong một lần may mắn lọt vào sự chú ý của Chay Tha, được Chay Tha nâng đỡ lên danh vọng như ngày hôm nay. Mắt Chay Tha vẫn không rời cuộc chiến, hé miệng nói: “Ngươi không phải là người luyện võ nên không hiểu. Thực sự, hắn có thể kết thúc sớm cuộc chiến. Hừ, ngươi nghĩ có bao nhiêu kẻ có thể chém đầu Sa Lot Mân chỉ trong một chiêu duy nhất?” Sài Hoằng không phục đáp: “Tâu Đại tướng quân, tình hình lúc ấy không rõ ràng, có thể Sa Lot Mân tướng quân không để ý bị hắn vây công đánh lén, hoặc cũng có thể hắn may mắn mà thôi. Tướng quân, chúng ta nên quyết đoán xua quân lên quét sạch bọn chúng càng sớm càng tốt, đợi chúng điều thêm viện binh thì càng khó đánh hơn...” Chay Tha giơ cánh tay ngắt ngang lời Sài Hoằng: “Bổn tướng quân tự có chủ ý. Ngươi giỏi dụng binh pháp thì hãy phát huy khả năng binh pháp của ngươi, chú ý lo tốt việc phòng thủ là được.” Sài Hoằng ngậm miệng không nói tiếp, lặng lẽ nhìn vào trận chiến. Lúc này, Pem Khoát dần đuối sức chỉ thụ động đỡ đòn, Pem Khoát đã lãnh khoảng sáu vết đao chém ở nhiều nơi trên cơ thể. Lý Hạo tung liền ba chiêu tấn công như trời giáng khiến Pem Khoát chật vật chống đỡ. Lý Hạo cười dài một tiếng, quát: “Truy Ngư Quá Hải.” Đây là một chiêu thức trong pho Hải Triều kiếm pháp của gia tộc họ Trần, là một trong những chiêu thức đuổi giết cực kỳ hiểm độc. Khi Lý Hạo thâu phục hoàn toàn các đại gia tộc, trong đó có tộc trưởng gia tộc họ Trần, Trần An Quốc, bị Lý Hạo khống chế hoàn toàn, nên Lý Hạo muốn gì thì Trần An Quốc đều răm rắp chấp hành. Lý Hạo lấy danh nghĩa tìm hiểu tinh hoa võ thuật dân tộc liền ngỏ ý “kêu gọi” Trần An Quốc và một số tộc trưởng phải dâng lên bí kíp võ công của gia tộc để Lý Hạo từ từ ngâm cứu. Khi tổng hợp được bí kíp võ công các nhà, nền tảng võ công của Lý Hạo càng tăng tiến vượt bậc, Lý Hạo còn nâng tầm thấu hiểu đạo lý nhân sinh trong đó khiến cho sinh mệnh lực của Lý Hạo trải qua cải tạo càng thêm biến đổi một cách ảo diệu. Thanh trường đao Bão Tố chọc thẳng vào giữa đỉnh đầu Pem Khoát. Pem Khoát hoảng sợ thoái lui liên tục, nhưng mũi đao như có mắt, luôn theo sát mục tiêu không rời, Pem Khoát muốn thoát cách nào cũng không thoát được, hắn còn cảm giác như mũi đao đang xoay vòng điều khiển ý thức của hắn, làm cho hắn nhìn thấy trước mắt hàng chục vòng xoáy tròn, Pem Khoát gần như rơi vào trạng thái điên loạn, đâm giáo về phía trước: “Chết đi thằng khốn...” Phụt... Pem Khoát chưa kịp quát hết câu thì đầu Pem Khoát đứt lìa, máu trên cổ phun thành vòi. “Hoàng thượng thần uy.” “Hoàng thượng thần uy.” “Hoàng thượng thần uy.” Quân lính Đại Việt lập tức sôi trào lên như thủy triều dậy sóng. Quân Chiêm Thành cũng góp vui hô hào, vui mừng hớn hở ra mặt. Bên phía Chân Lạp, đám lính im phăng phắc, gương mặt tên nào tên nấy ủ rũ như đưa đám. Chứng kiến thủ hạ chết thảm, mí mắt Chay Tha giật giật, năm ngón tay Chay Tha khẽ đung đưa như rắn trườn. Sài Hoằng ngớ người, nói: “Pem Khoát, hắn, hắn sao có thể chết nhanh như thế.” Lý Hạo vỗ về bờm ngựa Lý Bạch, cười nói: “Chà chà, may mắn, thực may mắn. Này, Chay Tha, chiến tướng của ngươi đã xui xẻo chết dưới đao của ta rồi. Thế nào hả? Đầu của trẫm có dễ lấy không hả? Giờ đến lượt ngươi ra đấu với trẫm một trận chứ?” Chay Tha ngồi trên ghế, nghiêng người, lớn tiếng nói: “Hỡi vua của nước Việt, đó mới chỉ là mở màn. Ở đất Chân Lạp có trò chơi sinh tử chiến mà cả những đứa trẻ nhỏ cũng có thể tham gia. Ngài đã đặt chân lên lãnh địa của đất Chân Lạp ta thì cũng nên tuân thủ chứ hả? Phía sau còn nhiều trò chơi hấp dẫn hơn nữa. Nếu như ngài đánh bại cùng lúc ba viên chiến tướng của ta thì mới có tư cách tham dự vòng sau. Thế nào, có dám ứng chiến không? Nếu không dám thì có thể lui về, bổn tướng không ép.” Bên phe liên minh Đại Việt – Chiêm Thành có một số người hiểu tiếng Chân Lạp liền mắng to quân Chân Lạp vô sỉ, khích vua Đại Việt như thế chẳng khác nào ép vua Đại Việt rơi vào thế kẹt. Lý Hạo do dự: “Đấu một lúc ba người hình như hơi quá sức của trẫm. Bây giờ hạ giá xuống đấu với hai người thôi. Thế nào?” Lời đáp của Lý Hạo vừa xuất khỏi miệng thì quân tướng Chân Lạp đồng loạt ngẩn người, đây quả là câu trả lời ngoài ý liệu của họ, đường đường là vua một nước mà trả giá giữa chiến trường như hàng tôm hàng cá như thế thì đúng là quá đặc biệt rồi. Chay Tha xoa cằm: “Không được, đây là luật chơi của chúng ta. Nghe nói người phương Bắc có câu “Nhập gia tùy tục”. Chắc là ngài hiểu ý nghĩa của câu nói ấy chứ hả?” Lý Hạo phun một bãi nước bọt, giơ cao thanh đao, hung hăng nói: “Hừ, quá keo kiệt, trẫm há sợ các ngươi ỷ đông hiếp yếu, tới đi.” Sài Hoằng nhếch mép cười: “Hà hà, nhóc con vẫn chỉ là nhóc con.” Chay Tha lập tức hô: “Lộc Thẳng, Thạch Pum, Xanh Uôn Chan, xuất chiến.” “Tuân mệnh tướng quân.” Ba viên tướng Chân Lạp đồng thanh hô, gióng ngựa phi tới chỗ Lý Hạo, chia ra ba hướng vây Lý Hạo vào giữa. Lý Hạo nhìn ba viên tướng Chân Lạp đang giục ngựa đi vòng tròn quanh mình, người nào người nấy vai u thịt bắp, tay cầm cây giáo lớn, liền cất tiếng: “Ồ, người Chân Lạp các ngươi chỉ biết sử dụng mỗi cây giáo để đánh trận thôi sao? Nếu nghèo quá không có tiền mua vũ khí khác thì có thể sang Đại Việt của trẫm để mua vũ khí, toàn hàng Đại Việt chất lượng cao. Trẫm bảo đảm bán với giá thấp nhất cho các ngươi.” Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc