Lộc Thẳng quấn khăn xanh chéo người, tóc để dài rũ rượi, quát: “Giết.” Ba viên tướng Chân Lạp nhanh như chớp tấn công Lý Hạo, mỗi người tấn công vào một bộ vị trên cơ thể Lý Hạo, người đâm vào đầu, người thọc vào ngực, người phạt ngang lưng, chiêu nào cũng hiểm độc khôn lường mang theo uy lực bài sơn đảo hải. Lý Hạo hô: “Bão Trên Núi Lớn.” Keng. Keng. Keng. Ba đòn tấn công đều bị đánh bật ra, ba viên tướng không nao núng, xổ tới tấn công không liên miên không dứt. Lý Hạo múa đao phủ kín người, giờ đây quanh thân Lý Hạo như được bao bọc bởi một quả cầu đen tuyền huyền ảo, ngựa Lý Bạch càng nhanh nhẹn, luồn lách quanh ba viên tướng Chân Lạp như chạch trong bùn lầy. Bốn người cuốn vào trận chiến với những chiêu thức dồn dập như cuồng phong, cuốn theo khói bụi mịt mù, tạo thành trận thế mờ ảo, những người xem bên ngoài chỉ thấy mập mờ những bóng người ngựa chuyển động. Quân lính Đại Việt gào thét hô hào cổ vũ cho Hoàng đế của họ. “Hoàng thượng thần uy.” “Hoàng thượng thần uy.” “Hoàng thượng thần uy.” Bên phía Chân Lạp cũng không chịu kém, gầm rú tin tưởng vào chiến thắng của những tướng lĩnh phe mình. “Chân Lạp tất thắng.” “Chân Lạp tất thắng.” “Chân Lạp tất thắng.” Cuộc chiến trải qua hơn sáu trăm chiêu có lẻ thì một trong ba viên tướng Chân Lạp, Xanh Uôn Chan lộ ra những sơ hở trong đòn thế. Lý Hạo nhanh chóng nhận ra, bèn dồn toàn lực đâm xuyên qua màn mưa giáo của Xanh Uôn Chan nhằm vào cổ hắn. Xanh Uôn Chan không ngờ Lý Hạo còn có thể phản đòn trong thế vây công của ba người, chỉ biết trơ mắt nhìn. Thạch Pum đang tấn công ở bên trái Lý Hạo thấy Xanh Uôn Chan lâm nguy, liền vung giáo nhằm lưng Lý Hạo mà đập. Lý Hạo cười lạnh một tiếng, vẫn giữ nguyên đòn tấn công, không tránh không né. Thạch Pum thấy Lý Hạo không tránh đòn, vừa mừng vừa lo, dồn hết sức vào đòn tấn công. Keng. Thạch Pum ngơ ngác thấy thanh giáo của mình đập vào lưng Lý Hạo rồi bị bật ngược ra, gã vua Việt vẫn không hề hấn gì, Thạch Pum cảm tưởng như vừa phang vào một khối đá khổng lồ vậy. Á... ọc... ọc... Đồng thời, tiếng thét của Xanh Uôn Chan vang lên, Thạch Pum đã thấy Xanh Uôn Chan bị thọc đao xuyên cổ, chỉ còn phát ra những tiếng khò khè ngắt quãng, thanh đao trên cổ Xanh Uôn Chan không dừng ở đó liền kéo mạnh ra một đường, chiếc đầu rơi xuống đất. “Thạch Pum, tránh đi.” Thạch Pum vẫn chưa hoàn hồn sau cái chết của đồng liêu thì nghe tiếng quát của Lộc Thẳng. Đó cũng là tiếng gọi cuối cùng mà hắn được nghe, ánh sáng đen tuyền lóe lên, đầu Thạch Pum bật tung lên cao. Lộc Thẳng sợ hãi nhìn chằm chằm Lý Hạo, cánh tay run rẩy. Ánh mắt Lý Hạo lập lòa, cười gằn: “Sao hả? Lại đây lấy đầu của trẫm làm cái bô đi tiểu đi chứ hả?” Lộc Thẳng bị ánh mắt kia chiếu thẳng vào mình, bất giác như rơi vào hố đen không đáy, hắn lắc mạnh đầu gầm lên như điên dại: “Tao phải giết mày...” Chỉ chờ có thế, Lý Hạo vung đao, cắt đầu Lộc Thẳng, dễ dàng kết liễu tính mạng hắn. “Hoàng thượng thần uy.” “Hoàng thượng thần uy.” “Hoàng thượng thần uy.” Quân Đại Việt lập tức gào rống điên cuồng như nước vỡ bờ tung hô chiến thắng của đấng quân vương. Quân Chiêm Thành bị kích động, hào hứng tung hô theo phong thái của người Chiêm Thành. Bên phe Chân Lạp thì rỉ rả những lời nói lạc lõng, vô vọng. “Sao có thể? Đó chính là ba vị chiến tướng của chúng ta.” “Cả ba vị tướng cùng đánh một người mà lại bị giết, không thể tin được.” “Tên vua Việt kia, bị tướng quân Thạch Pum phang cho một giáo cực mạnh mà vẫn không hề hấn gì. Hắn, hắn còn là người sao?” Lý Hạo giục ngựa Lý Bạch xoay vòng quanh, giễu võ giương oai, hô vang: “Chay Tha, tới lượt ngươi rồi đấy.” Chay Tha siết chặt nắm tay, gương mặt thoáng nét dữ tợn, đứng bật dậy, cười lớn: “Ở Chân Lạp, một mình bổn tướng có thể đấu với mười dũng sĩ thiện chiến bậc nhất Chân Lạp. Nếu như ngươi có thể đánh bại mười dũng sĩ của bổn tướng thì bổn tướng sẽ hạ mình chiến đấu với ngươi.” Những người hiểu tiếng Chân Lạp giận dữ mắng to. Người này nghe người kia mắng thì hiểu chuyện càng mắng tợn hơn, chốc lát sau tiếng chửi mắng lan khắp toàn quân liên minh. “Vô sỉ.” “Tên khốn kiếp mất mặt quá.” “Tên đại tướng Chân Lạp kia không dám đấu với vua ta thì mang quân cút đi. Đừng ở đó lảm nhảm nữa.” “Khốn nạn, tên Chay Tha khốn nạn. Ép người quá đáng như thế mà làm đại tướng cầm quân à? Mày đi làm tướng cầm quần đi...” Chay Tha thấy bên phe Đại Việt láo nháo, mặc dù hắn nghe không hiểu gì cả những hắn cũng biết quân Việt đang tức tối lắm. Hắn chỉ cười thầm trong bụng không màng tới. Im lặng chờ đáp án của Lý Hạo. Lý Hạo ngửa đầu, cười dài: “Ha ha ha... Chay Tha, hôm nay trẫm chơi với ngươi một trận lớn. Được, mười thì mười. Gọi hết ra đây một lượt nào.” Chay Tha không chần chừ, quát: “Neang Ceam, Điêu Bom... xuất trận.” Mười viên tướng Chân Lạp được Chay Tha xướng tên, đồng loạt phi ngựa vụt lên phía trước, trong lòng họ đang cồn cào ngọn lửa hận thù, bốn vị đồng liêu chết thảm trước mặt quả thật đã kích thích hung tính của họ tới mức cùng cực. Phan Hải Đăng mỉm cười nói với Chế Ma La: “Giờ thì vua Paramesvara Varman đã hiểu dụng ý của Hoàng thượng rồi chứ?” Chế Ma La cười đáp: “Bổn vương hiểu rồi, không cần tổn hao quân lính mà vẫn có thể giết được một số lớn tướng quân thiện chiến của Chân Lạp. Hoàng thượng thật là đấng hiền minh, ngài yêu quân như con của mình vậy. Bổn vương thực sự phải học hỏi ở Hoàng thượng nhiều lắm.” Lý Bất Hối cười nói: “Vua Paramesvara Varman chỉ nên học những điều đáng học thôi. Hạ tướng khuyên chân thành, có một số chuyện thì ngài chớ nên hành động theo, dẫu sao thì mạng của mình vẫn đáng quý hơn cả chứ.” Chế Ma La bật cười, gật gù cho là phải, đúng là nhiều khi muốn mạo hiểm thì phải xem bản thân có thực lực hay không đã, nếu như không có thực lực mà vẫn cố sức làm càn thì hậu quả là chỉ có chết oan mà thôi. Giữa chiến trường, Lý Hạo nhắm hờ mắt thủ thế, tập trung hoàn toàn sự chú ý vào từng bước tiến của mười viên tướng Chân Lạp, trong đầu Lý Hạo dường như đã phác họa nên bức tranh chân thực nhất về sự chuyển động của mười người kia, hắn thấy họ chuyển động vô cùng chậm, khi mười viên tướng còn cách Lý Hạo khoảng mười sải chân ngựa thì Lý Hạo mở bừng mắt, giật dây cương. Hí... hí... hí... Ngựa Lý Bạch cất tiếng hí vang trời, giậm mạnh chân, lao vụt lên như ánh sao băng. Viên tướng Chân Lạp ở hàng đầu tiên chỉ thấy một tàn ảnh trắng vàng phóng vụt tới, tiếp theo là luồng LZcno gió mang theo sắc đen tuyền quét ngang đầu. Không kịp nhận biết chuyện gì đang diễn ra, không kịp giơ vũ khí đỡ đòn, không kịp hét lên đau đớn, đầu của viên tướng Chân Lạp đã lăn lông lốc trên mặt đất. Phụt. Cái đầu thứ hai lìa khỏi cổ, thân người vẫn ngồi yên trên lưng con ngựa đang chạy xồng xộc tới trước. Phụt. Cái đầu thứ ba, rồi cái đầu thứ tư, cho đến khi Lý Hạo chạy vượt qua sau lưng mười viên tướng thì cái đầu thứ mười cũng đã rớt xuống đất. Cả mười viên tướng đều đã chết, chỉ trong chớp mắt. Đâu đó phát ra những tiếng lẩm bẩm vô nghĩa. “Chết, chết hết rồi.” “Sao có thể?” “Không thể nào” “Hắn là quỷ.” Quân tướng hai phe đều thất thần trước cái kết khó lường ấy, không, có lẽ chỉ là quân của Chân Lạp và Chiêm Thành là bất ngờ trước cái kết ấy. Còn quân Đại Việt đều đã đoán trước được chiến quả không tưởng ấy, bởi vì vua của họ chính là một vị thần, một vị thần bất khả chiến bại. “Hoàng thượng thần uy.” “Hoàng thượng thần uy.” “Hoàng thượng thần uy.” Quân Đại Việt sôi trào, gầm rống dậy cả đất trời. Lý Hạo quát lớn: “Chay Tha, mau xuất trận.” Tiếng quát của Lý Hạo vang khắp toàn quân hai phe. Như được ra lệnh từ trước, quân Đại Việt đồng thanh hô bằng tiếng Chân Lạp. “Chay Tha, mau xuất trận.” “Chay Tha, mau xuất trận.” “Chay Tha, mau xuất trận.” Lý Hạo hô tiếp: “Không xuất trận thì cút.” Quân tướng Đại Việt hô theo. “Không xuất trận thì cút.” “Không xuất trận thì cút.” “Không xuất trận thì cút.” Lý Hạo vung đao: “Đại tướng quân Chay Tha của Chân Lạp quá hèn nhát, không dám đích thân đối trận, để mặc thủ hạ bị chết thảm. Quá hèn nhát.” Quân tướng Đại Việt đồng thanh hò reo. “Quá hèn nhát.” “Quá hèn nhát.” “Quá hèn nhát.” Gương mặt sạm đen của Chay Tha biến thành đỏ bừng bừng, gân xanh hằn lên gân guốc. Rắc. Chay Tha xoay lưng, bóp tay ghế nát thành mảnh vụn, gằn giọng: “Truyền lệnh, lui quân.” Sài Hoằng cũng hiểu đó là hành động hợp lý nhất trong thời điểm hiện tại, phất cờ ra hiệu cho toàn quân Chân Lạp lũ lượt kéo về chiến lũy. Quân lính của liên minh hai nước càng ra sức gào rống giễu cợt quân Chân Lạp, một số đội quân nhộn nhạo muốn đuổi theo truy sát nhưng chưa có lệnh của chủ tướng đành nhẫn nhịn đứng yên một chỗ hậm hực chửi bới quân Chân Lạp không ngừng. Mặc dù Lý Hạo không phải là chính nhân quân tử kiểu như không đuổi đánh kẻ ngã ngựa, thực sự mà nói nếu như hắn thấy kẻ thù ngã ngựa thì hắn rất vui lòng tiễn kẻ thù qua tận Quỷ môn quan, nhưng hắn hiểu rõ hành động truy sát quân Chân Lạp vào lúc này là hành động bất trí. Quân Chân Lạp đông hơn quân liên minh rất nhiều lần, chiến lũy Chân Lạp lại cách đó không xa, có hạ lệnh tấn công cũng không chiếm được bao nhiêu lợi ích mà nếu như khiến cho quân Chân Lạp rơi vào tình huống không còn gì để mất thì có thắng cũng là thắng thảm. Lý Hạo không hề muốn kết cục ấy. Tuy vậy, chiến quả mà Lý Hạo thu được lần này không hề nhỏ, giết được hơn chục viên tướng thiện chiến của Chân Lạp đồng thời nâng cao sĩ khí tột cùng. Quân tướng phe liên minh đồng loạt ca ngợi tung hô chiến thắng của Lý Hạo lên tận mây xanh, có kẻ còn hùng hồn đặt tên cho chiến tích lần này là Nhất đế chiến vạn quân, ngụ ý chỉ cần một mình Hoàng đế Đại Việt xuất trận, đã có thể đẩy lui được hàng vạn hùng binh Chân Lạp. Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.