Quy Dã - Kim Vụ

Chương 68: ~ Ngoại truyện 07:Pudding Nhỏ ~




Editor: Mễ

~ Ngoại truyện 07: Pudding Nhỏ ~

Pudding Nhỏ giống Hứa Kim Dã, đây là sự thật được mọi người nhất trí công nhận.

Giống nhất là lông mày, mí mắt sâu như thể hoàn toàn được tạc ra từ một khuôn, lấy ảnh hồi bé của Hứa Kim Dã ra so chính là bằng chứng xác thực nhất. Tiếng phản đối duy nhất là từ Hứa Kim Dã, anh liếc đứa bé đỏ hồng làn da nhăn nheo kia, không thấy giống chỗ nào.

Ai mà ngờ vài hôm sau, Pudding Nhỏ hệt như con khỉ con này lại đột ngột biến thành một viên trôi nếp trắng trẻo, da không còn nhăn nheo mà đã dẻo mềm, vô cùng mịn màng. Hễ ai nhìn thấy cũng không tiếc lời khen ngợi.

Đối với giá trị nhan sắc của Pudding Nhỏ trước nay mọi người xung quanh đều chưa từng lo lắng. Nhan sắc của ba mẹ bày ra ở đó, dù có thua kém thì cũng sẽ là mỹ nhân.

Thẩm Thanh Đường xuất viện liền đến Trung tâm Chăm sóc sau sinh, cô phải ở phòng chăm sóc một tháng, điều dưỡng sau sinh là một dì tốt bụng, trong nghề hơn mười năm, kinh nghiệm phong phú, chăm sóc trẻ sơ sinh rất giỏi. Pudding Nhỏ mê ngủ, thời gian uống sữa cũng luôn chuẩn xác, dáng vẻ lười giống biếng hệt như Hứa Kim Dã.

Sinh mệnh cô mang trong bụng mười tháng, Thẩm Thanh Đường rung động, cô cảm nhận được trách nhiệm làm mẹ.

Sinh mệnh này là kết tinh giữa cô và người cô yêu nhất trên đời.

Bữa ăn sẽ được Trung tâm Chăm sóc sau sinh đưa đến đúng giờ, thức ăn trước đó mang đến cô còn chưa ăn hết thì bữa mới đã được mang đến. Cô ăn không hết vì thế bảo Hứa Kim Dã giải quyết sạch sẽ.

Dì điều dưỡng thấy hình ảnh này rất nhiều lần, cười nói: “Thường sau khi ở cữ mẹ sẽ không béo lên nhưng ba thì sẽ béo.”

Thẩm Thanh Đường ăn cũng được, đa số sẽ chọn rau. Sau một tháng cẩn thận chăm sóc làn da của cô còn mịn màng hơn trước. Nửa đêm Pudding Nhỏ đói bụng, trong tủ lạnh có sữa mẹ vắt sẵn, dì điều dưỡng sẽ hâm nóng sữa. Thẩm Thanh Đường nghỉ ngơi đầy đủ, khí sắc tươi tắn hơn lúc mang thai rất nhiều.

Pudding Nhỏ lớn lên mỗi ngày. Dưới sự thăm nom của ba mẹ nuôi, Pudding Nhỏ càng ngày càng giống bánh trôi nước. Thời gian thức cũng dài hơn, hai mắt đen láy sáng ngời đảo xung quanh, tò mò đánh giá thế giới mới trước mắt.

“Pudding Nhỏ ơi, gọi mẹ nuôi đi, mẹ nuôi sẽ cho con một phong bao lì xì lớn.” – Châu Kỳ đã ở đây mấy đêm, chuyện cô ấy thích làm nhất chính là lừa Pudding Nhỏ gọi cô ấy là mẹ nuôi.

Trần Đường thấy cái dáng vẻ “thiếu hụt tri thức” này của Châu Kỳ liền nhắc nhở: “Bé con còn chưa được một tháng.”

“Tôi biết, đây không phải là khai sáng trước à, thì sau này sẽ gọi sớm được một chút? Đến lúc đó mấy người cứ ở đó ghen tị với tôi.” – Châu Kỳ thản nhiên nói.

“Kiến nghị của tôi chính là bảo chị Kỳ cách xa Pudding Nhỏ ra, nghe nói bệnh khờ bị lây đó.” – Mập Mạp ghé đầu lại gần, hấc cằm: “Đúng không Pudding Nhỏ?”

“Tên Mập kia muốn ăn đòn hả.”

Hứa Kim Dã nhấc mắt, thờ ơ nói: “Mấy người các người như nhau cả, sau này ít đến thôi, bị ảnh hưởng thật tôi biết phải kiếm ai?”

Thẩm Thanh Đường nghe họ cãi nhau thấy buồn cười, vẫn là vở kịch cũ như hồi trước.

Một tháng sau Thẩm Thanh Đường và Pudding Nhỏ về nhà, còn mời thêm một điều dưỡng sau sinh và một dì bảo mẫu. Trước đây chỉ có hai người ở nhà, ra ngoài ăn cơm ở đâu cũng được, bây giờ khách đến nhà rất nhiều nên cũng nấu cơm nhiều hơn.

Người lớn hai bên mỗi ngày đều đến, mẹ Thẩm mẹ Hứa yêu thích không rời tay, luôn luôn mong ngóng người kia giao Pudding Nhỏ lại cho mình, nghe bé con bi ba bi bô ya ya ya nói tiếng của người sao hỏa, hai người sẽ tùy tâm trạng mà dịch.

Bé con ở chung với điều dưỡng sau sinh.

Hứa Kim Dã bị bỏ một năm, mỗi đêm đều như ngậm dê con vào miệng đi về phòng. Cửa vừa đóng liền bắt đầu đòi nợ, tính toán số lần cô trêu chọc anh trong một năm qua, Thẩm Thanh Đường vừa mở miệng phản bác lập tức bị anh hôn. Cô cũng giống anh, suốt cả năm nay, hai người đã quen thuộc nhau đến vậy, rất mau đã bắt đầu có cảm giác.

Pudding Nhỏ đã bắt đầu biết bò, lúc bé con sinh ra cân nặng cũng không phải nhẹ, sau khi chăm bẵm mấy tháng, tay chân bé nhỏ như củ sen trắng, hai tay hai chân khỏe khoắn nhưng cô bé rất lười. Mỗi lần bị đặt lên thảm, chỉ biểu diễn một lần coi như chừa lại mặt mũi rồi lại nằm đó, cho dù có dỗ thế nào cũng không bò tiếp về trước nữa.

Mẹ Hứa vừa tức vừa vui vẻ: “Càng lớn càng giống ba con thì thôi đi, giờ còn thừa hưởng cái tính nết lười biếng nữa.”

Pudding Nhỏ rất thích Hứa Kim Dã.

Nếu anh ở gần, Pudding Nhỏ luôn mặt mày hớn hở bò thêm vài bước, muốn bò tới ôm chân anh, mỗi lần như thế Hứa Kim Dã sẽ hơi nhấc chân lên để Pudding Nhỏ chụp không khí, Pudding Nhỏ sẽ nắm tay thành nắm đấm, há miệng rồi nhét nắm đấm nhỏ này vào miệng, sau đó ngơ ngác nhận ra mình bắt hụt mới tiếp tục tìm chân Hứa Kim Dã, làm lại hành động vừa nãy. Lần kế tiếp này, Hứa Kim Dã vẫn lại nhấc chân lên.

Bắt hụt vài lần, Pudding Nhỏ bắt đầu cảm thấy tủi thân, lập tức “oa” một tiếng thật to bật khóc, nước mắt như một chuỗi ngọc đua nhau rơi xuống. Bé con khóc thật, cũng chỉ có lúc này Hứa Kim Dã mới mím môi cười, xách Pudding Nhỏ từ mặt đất lên như con gà con, ôm vào lòng, vuốt nhẹ lưng bé con.

Thẩm Thanh Đường nhìn thấy ai kia bày trò trêu con gái, hiện trường rất đỗi quen thuộc. Sau này về nhà cũ nhìn thấy chú chó Corgi Hứa Tri Hành nuôi cô mới chợt nhớ ra, không khác gì cách anh nửa lừa nửa dỗ chó con.

“…”

Nhưng khi đó cô vốn không hề nhận ra đó chỉ là mới bắt đầu.

Lúc Pudding Nhỏ hai tuổi đã nói chuyện rất rành mạch, có thể bày tỏ cách nghĩ của mình rất tốt. Sau khi ngủ một mình trên chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ của mình được ba năm, cô bé đột nhiên nhận ra tất cả các em bé khác đều ngủ cùng với bố mẹ.

Pudding Nhỏ lạch bạch chạy về, dùng tông giọng trẻ thơ lảnh lót hỏi Thẩm Thanh Đường: “Kem Nhỏ nói với con bạn ấy mỗi ngày đều ôm mẹ đi ngủ, con cũng muốn ngủ chung với mẹ.”

Thẩm Thanh Đường nhất thời ngẩn ra.

Để Pudding Nhỏ ngủ một mình là ý của Hứa Kim Dã. Không biết anh xem báo cáo khoa học ở đâu mà cho rằng trẻ con ngủ riêng từ nhỏ là có lợi cho việc hợp tác giữa hai bên, lý do tại sao thì hoàn toàn do anh bịa đại ra.

Tối đó Thẩm Thanh Đường đồng ý, cô bé vui vẻ xách gối xách mền trên giường mình đi, bò lên giường lớn, hưng phấn lăn lộn, lăn vào lòng Hứa Kim Dã, chụp lấy cánh tay anh rồi bò lên, muốn bò vào trong lòng anh, luôn miệng gọi ba ơi, ba ơi, ba ơi, ba ơi.

Đến khi Thẩm Thanh Đường tắm xong đi ra ngoài thì không thấy bóng dáng hai người trên giường đâu nữa, bao gồm cả chăn nhỏ và gối. Cô đẩy của phòng Pudding Nhỏ ra, nhìn thấy bé con đang ngoan ngoãn nằm trên giường nhỏ của mình, đến cả chăn cũng đã đắp xong, Hứa Kim Dã cầm sách tranh, hơi nhướng mi mắt kể chuyện cho cô bé nghe trước khi ngủ.

“Sao lại về phòng?” – Thẩm Thanh Đường hỏi.

“Con không thể ngủ chung với ba mẹ được?” – Pudding Nhỏ chớp chớp đôi mắt to tròn: “Ba nói, con có mẹ tiên đó!”

Giọng điệu không kiềm được sự phấn khích, nếu như không phải Hứa Kim Dã đã dém xong các góc chăn thì cô bé sẽ nhảy cẫng lên ở trên giường.

“Mẹ tiên?”

“Là bà tiên đỡ đầu.” – Hứa Kim Dã gập sách lại, sửa lại cho đúng, mặt mày tỉnh bơ.

“Đúng đúng.”

Pudding Nhỏ thần thần bí bí gật đầu, ngón tay chỉ vào không trung múa may: “Pudding Nhỏ phải ngủ chung với bà tiên đỡ đầu, có phép thuật piu piu piu, con sẽ trở nên xinh đẹp!”

Cô bé mãn nguyện vỗ về gương mặt mình, duỗi người, sau đó dụi mắt: “Mẹ ơi ngủ ngon.”

Hứa Kim Dã đứng dậy, cuối cùng vẫn dém lại góc chăn cho con gái lần nữa mới nhấc chân đi ra ngoài.

Thẩm Thanh Đường: “…”

Chỉ cần có bằng tốt nghiệp mẫu giáo, Pudding Nhỏ sẽ biết mình đã bị lừa. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Tình yêu dành cho cái đẹp của Pudding Nhỏ bắt đầu bộc lộ từ cái ngày chọn đồ vật trong tiệc thôi nôi. Trong vô số món, cô bé bò thẳng tới cái gương nhỏ, bi bô với mình trong gương, còn hôn póc póc. Sau này lớn hơn một chút, cô bé thích vùi vào lòng Thẩm Thanh Đường, chăm chú nhìn cô trang điểm, chu chu chiếc môi nhỏ. Lúc bị phát hiện liền cười hi hi, trốn vào lòng mẹ rồi khen mẹ thật xinh đẹp.

Thẩm Thanh Đường dùng ngón tay chấm nhẹ lên son môi rồi chạm nhẹ vào đôi môi đang chu lên của Pudding Nhỏ. Cô bé liền vui vẻ nhảy lên, soi gương vỗ lên gương mặt mềm mại của mình rồi chạy ra ngoài cho dì bảo mẫu xem, còn muốn cho Kem Nhỏ xem.

Có một lần Thẩm Thanh Đường phải đi công tác, đúng lúc con của dì bảo mẫu bị bệnh nên dì phải về nhà. Vì thế trong nhà chỉ còn lại hai ba con nương tựa nhau sống.

Pudding Nhỏ không những yêu cái đẹp mà còn yêu thích cái đẹp của người khác, là fan nhỏ số một của Hứa Kim Dã, cô bé không những không cảm thấy buồn khi phải xa Thẩm Thanh Đường mà trái lại còn rất vui được khi ở chung với ba mình.

“Anh được không vậy?” – Người mà Thẩm Thanh Đường không yên tâm nhất là Hứa Kim Dã, cô lo lắng không biết anh một mình có ổn không, thậm chí cô còn muốn nhờ bà nội Pudding Nhỏ sang cùng chăm với anh. Mẹ Hứa thích Pudding Nhỏ đến mức chăm sóc cô bé vài ngày cũng không sao cả.

“Anh được, em yên tâm.”

“Được, vậy anh học cột tóc cho Pudding Nhỏ trước đi.” – Thẩm Thanh Đường cầm dây chun buộc bé xíu đến, Pudding Nhỏ đã ngoan ngoãn ngồi sẵn trước gương, đợi mẹ đến cột tóc xinh xinh cho mình.

Hứa Kim Dã: “………..”

Mới nhập môn chơi đã khó cấp độ này?

Thẩm Thanh Đường sau khi làm mẫu một lần, liếc nhìn Hứa Kim Dã vẻ mặt nghiêm túc bên cạnh: “Anh học được chưa?”

“Được rồi.” – Hứa Kim Dã thề thốt sắt son, xách vali của Thẩm Thanh Đường lên xe, đưa cô đến sân bay. Pudding Nhỏ mở cửa sổ, vẫy bàn tay nhỏ bé tạm biệt Thẩm Thanh Đường mãi cho đến khi bóng dáng cô biến mất ở cửa ra vào, tầm mắt hai ba con mới thôi nhìn. Hai người nhìn nhau, nửa giây sau lái xe rời đi.

Ngày thứ nhất Hứa Kim Dã trông con. Anh đã gục ngã lúc buộc tóc cho cô bé.

Pudidng Nhỏ hừ hừ tức tối, mím môi không vui nói: “Ba, rốt cuộc ba có học được chưa vậy? Mẹ cột rất đẹp mà.”

“Hôm nay không cột nữa.”

Cuối cùng Hứa Kim Dã cũng từ bỏ, chải tóc lại gọn gàng: “Không cột rất xinh.”

“Thật sao?” – Pudding Nhỏ đặc biệt nghi ngờ.

“Nếu con muốn ăn kem thì phải giữ bí mật với mẹ.” – Hứa Kim Dã mang giày cho cô bé.

“Bí mật gì ạ?”

“Ba không biết cột tóc.”

“Không thành vấn đề ạ.”

Hứa Kim Dã phải đưa Pudding Nhỏ đến văn phòng, cô bé trái lại rất lễ phép, sau khi đến nơi gặp ai cũng cúi đầu chào.

“Giám đốc Hứa, đây là con gái anh sao?”

Cục bột tròn tròn mềm mềm thơm mùi sữa ai mà không thích, lại còn vừa ngoan vừa lễ phép, nhìn thấy cũng không nhịn được dũng cảm hỏi thêm một câu.

“Ừm.” – Hứa Kim Dã trả lời.

“Woa, con tên gì vậy? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi nè?” – Một nhóm người vây quanh Pudding Nhỏ.

Pudding Nhỏ cũng không sợ người lạ, nghĩ ngợi một lúc dựng thẳng ba ngón tay đưa ra, trả lời: “Con tên Pudding Nhỏ, năm nay con ba tuổi rồi á.”

“Dì ơi, chú ơi, chào mọi người.”

“Qua đây.” – Hứa Kim Dã đẩy cửa văn phòng, nghiêng người vẫy tay, Pudding Nhỏ nghe thấy anh gọi, cúi đầu tạm biệt rồi lạch bạch chạy bước nhỏ vào phòng.

“Cứu tôi, giá trị nhan sắc của nhà đó đỉnh nóc thật.”

“Giám đốc Hứa định làm gì, nhật ký đưa con đi làm của bố Giám đốc? Bà chủ đi đâu rồi?”

“Đáng yêu quá, bà chủ dạy con quá lễ phép đi chứ, vừa mềm vừa mịn, muốn xoa xoa nựng nựng một cái quá đi.”

 “Muốn hôn, muốn hôn, muốn b.ắ.t c.ó.c.”

“Lập nhóm b.ắt có.c không? Tôi yểm trợ, cô b.ắt có.c?”

“Trong một loạt những điều muốn lừa tôi sinh con gái, tôi biết tôi không sinh được cô bé đáng yêu như thế!”

“Vậy thì b.ắ.t c.ó.c đi.”

“Đồng ý!”

“…..”

Trợ lý đẩy cửa đi vào văn phòng trong lúc một nhóm người đang thảo luận chuyện b.ắ.t c.ó.c con nít, Hứa Kim Dã nâng cằm bảo cô ấy mua bút chì màu và sách tô màu, thêm một ít đồ chơi trẻ em. Anh gấp gáp ra ngoài, balo nhỏ của bé con cũng quên cầm theo.

Pudding Nhỏ lại rất ngoan, chơi một mình được rất lâu. Hứa Kim Dã nhìn sang, rất yên ắng nên anh cũng không để ý nữa. Đến khi ngước mắt nhìn thêm lần nữa, không biết Pudding Nhỏ lấy từ đâu ra miếng giấy dán, ngón tay út nhỏ xíu gỡ nó ra, dán khắp người mình.

Mặt mũi tóc tai, đều là giấy xanh giấy vàng, quần áo cũng dán, dán hết lên áo rồi lúc này đang dán lên quần.

Hứa Kim Dã: “…….”

Anh từ từ nhắm mắt lại, cố gắng đè huyết áp đang tăng cao.

“Ba ơi, đẹp không?” – Pudding Nhỏ ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn chỉ còn lại đôi mắt, nhìn anh cười thẹn thùng như thể đang đợi anh khen ngợi.

Hứa Kim Dã hít sâu một hơi, đứng dậy đi qua, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc, lấy giấy dán của Pudding Nhỏ đi rồi chậm rãi gỡ giấy dán trên mặt bé con xuống, nhưng giấy dán độ dính rất cao, lúc gỡ ra bé con nhe răng trợn mắt bảo đau, cảm thấy vẻ mặt của ba nghiêm túc, ánh mắt chợt rụt rè, tự mình gỡ xuống.

Trên mặt thì dễ gỡ, còn tóc thì không được. Nó dính lên mấy sợi tóc tơ, lúc gỡ xuống cũng kéo theo vài sợi tóc. Bây giờ tóc cô bé đã không nhiều, lại còn dán giấy kín hết cả đầu, chỉ sợ gỡ hết xuống sẽ chẳng còn được bao nhiêu sợi.

Hai ba con nhìn nhau trong oán trách.

“Ba ơi, có thể gỡ hết được không ạ?” – Pudidng Nhỏ mếu máo, cô bé nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Hứa Kim Dã khẽ ừm, tiện thể dạy dỗ: “Lần sau đừng dán lung tung biết không? Khi nãy mặt con đau không? Còn tóc nè, sau khi gỡ xuống hết, tóc sẽ thành  một cái đầu trọc. Đầu trọc có đẹp không?”

Pudding Nhỏ lắc đầu như trống bỏi.

Tạm thời giấy dán không thể gỡ hết được, Hứa Kim Dã đang chuẩn bị làm nốt việc rồi lại nghĩ cách tiếp, ấy nhưng Thẩm Thanh Đường gọi video đến, muốn gặp con gái.

Sắc mặt Hứa Kim Dã không thay đổi: “Trợ lý dẫn Pudding Nhỏ đi chơi rồi, em không muốn gặp anh?”

“Muốn.”

“Nhưng không bằng con gái.”

Thẩm Thanh Đường để điện thoại lên giá, bắt đầu tẩy trang. Trò chuyện hơn nửa tiếng cô giục hỏi sao Pudding Nhỏ vẫn chưa về, cô nói với bé con mấy câu thôi.”

Pudding Nhỏ ở bên cạnh từ đầu đã nghe thấy tiếng của mẹ mình, ngóc đầu muốn đi tới, nghe thấy tên mình liền nhịn không được trèo lên trên ghế, thò nửa cái đầu nhỏ ra: “Mẹ ơi, Pudding Nhỏ ở đây nè!”

Hứa Kim Dã bị phát hiện cố tình quay ống kính đi, Thẩm Thanh Đường chỉ cho rằng anh lại giở trò vì vậy giục anh cho cô xem con gái. Anh khẽ ho, bảo cô chuẩn bị tâm lý trước, ống kính vừa quay qua, Pudding Nhỏ xuất hiện trong màn hình, cô bé giẫm trên ghế văn phòng, cánh tay nhỏ chống lên bàn, ngước đầu tiến lại gần, chu môi đòi hôn.

Ống kính để rất gần nên Thẩm Thanh Đường không phát hiện ra điều gì không đúng, chỉ hỏi sao đầu tócbé con lại tán loạn, Hứa Kim Dã chỉ nói Pudding Nhỏ chơi vui quá nên tóc bung ra, dây chun nhỏ cũng rớt mất.

“Vậy hả, thấy con bé ở với anh cũng khá ổn.” – Thẩm Thanh Đường vốn còn không yên tâm lắm, gọi điện thoại xong đã thấy yên tâm hơn nhiều, sau khi cúp máy cô tập trung làm việc.

Lúc tan ca, giấy dán trên đầu Pudding Nhỏ thu hút sự chú ý, sau khi biết được mấy cái đó là gì mọi người  mới vỡ lẽ rằng dưới gương mặt thiên thần, cô bé vẫn nghịch ngợm phá phách như những đứa trẻ cùng tuổi khác.

Giấy dán trên tóc không thể gỡ xuống được vì vậy Hứa Kim Dã chỉ có thể đưa Pudding Nhỏ đến tiệm cắt tóc. Phía trên có thể xử lý thì cố gắng hết sức gỡ, còn những chỗ không xử lý được thì cắt bỏ. Pudding Nhỏ khó khăn lắm mới để được tóc dài đến cằm, giờ đây chỉ còn ngắn đến tai.

Pudding Nhỏ luôn thích mái tóc xoăn dài của mẹ, mơ ước nuôi dài đến eo. Bé con nhìn chằm chằm mình trong gương, thở hổn hển vài phút cuối cùng nhận ra tóc mình bị cắt đi, đột nhiên khóc lớn.

Tình nghĩa cha con chính thức chấm dứt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.