Editor: Mễ
~ Ngoại truyện 08: Nô lệ của con gái ~
Hứa Kim Dã không nhận ra sự nghiêm trọng cho đến khi Pudding Nhỏ lén lút gọi điện cho bà nội, thu dọn balo bỏ nhà đi, anh mới nhận ra cô bé thật sự tức giận, hơn nữa còn là kiểu không thể dỗ được, đến cả kem cũng không thèm đếm xỉa.
Pudding Nhỏ gặp được bà nội liền khóc lớn một trận nữa, đau lòng rơi nước mắt, đem chuyện kể lại từ đầu đến đuôi.
Mẹ Hứa bảo vệ cháu gái, hai bà cháu cùng một chiến tuyến: “Mái tóc xinh xắn của Pudding Nhỏ nhà chúng ta như vậy con nói cắt là cắt luôn, giấy dán thôi mà, có thể nghĩ thêm cách khác để xử lý. Con nhìn đi, cháu gái đương xinh xắn đáng yêu của mẹ giờ thành gì rồi hả?”
“Thành gì?”
Tư thế của Hứa Kim Dã lười biếng vô cùng, con gái muốn bỏ nhà đi, anh còn phải đi dọn hành lý cho nó, mấy bộ quần áo kích thước chỉ bằng lòng bàn tay, màu sắc sặc sỡ như cầu vồng. Anh đưa tay gãi lông mày, nói với vẻ hờ hững: “Vừa nãy mẹ còn khen con bé xinh đẹp như này này này là mẹ đang nói để dỗ nó hả?”
Hễ chạm đến vấn đề xinh hay không xinh, trong thế giới của Pudding Nhỏ đây chính là sự ưu tiên hàng đầu. Nghe đến cụm từ then chốt Pudding Nhỏ lập tức nín khóc, bàn tay nhỏ lau nước mắt, đôi mắt mờ mịt mênh mang nhìn về phía mẹ Hứa, sốt sắng đợi câu trả lời.
Mẹ Hứa mím môi nuốt nước miếng, nhìn thấy cháu gái méo xẹo liền ôm vào lòng, xoa đầu hôn trán: “Đừng nghe ba con nói linh tinh, Pudding Nhỏ nhà chúng ta là bảo bối xinh xắn nhất thế giới.”
“Ưmmmm!” – Pudding Nhỏ nức nở, chiến sự kết thúc, cô bé lại chạy đến trước gương, ngón út sờ sờ lên mái tóc ngắn cũn, cô bé bắt đầu khóc thành dáng vẻ bi thương tuyệt vọng của Lâm Đại Hoa khi chôn hoa(*).
(*) một cảnh trong Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần.
Hứa Kim Dã nhướng môi cười, sau đó lấy búp bê mà Pudding Nhỏ thích nhất bỏ vào trong balo: “Cũng không biết tính nết này giống ai nữa?”
Đương nhiên sẽ không phải giống Thẩm Thanh Đường, trời sinh cô đã tốt tính, lại càng tự tin trong cách ăn mặc.
“Con còn hỏi giống ai à? Đương nhiên giống con chứ ai, con nghĩ lúc con còn nhỏ tốt lành lắm hả. Hễ mà có ai nói con giống bé gái hay nói con đáng yêu, hoặc nói con giống ba thì chắc chắn con sẽ lăn ra đất ăn vạ. Mẹ lại chả thèm vạch trần con.” – mẹ Hứa lạnh lùng liếc anh.
“…”
Hứa Kim Dã không phản bác, anh mặc định mẹ mình đang trút giận giùm cháu gái nhỏ yêu quý của bà, kéo khóa vali, dựng cái vali con ong nhỏ lên, đưa qua cho mẹ Hứa: “Nhờ mẹ chăm sóc Pudding Nhỏ mấy hôm.”
“Đừng cho con bé ăn nhiều quà vặt, sẽ bị sâu răng.”
“Con mới không bị sâu răng!” – Pudding Nhỏ nghe thấy, cô bé từ cái gương xông thẳng tới chỗ Hứa Kim Dã nhe răng, để lộ hàm răng nhỏ trắng như bông tuyết.
“Phải phải phải, Pudding Nhỏ nhà mình sẽ không bị sâu răng đen thui đâu nè, chúng ta sẽ siêng năng đánh răng có đúng không?”
Mẹ Hứa cười dịu dàng.
Pudding Nhỏ gật đầu chắc nịch.
Mẹ Hứa xua tay: “Được rồi, đồ đạc cũng thu dọn xong, chúng ta đi thôi nào. Ba con là đồ xấu xa, chúng ta không chơi với ba nữa.”
“Dạ!”
Pudding Nhỏ chạy tới, nắm tay mẹ Hứa, quay mặt sang một bên, mãi cho tới khi lên xe cũng không thèm nhìn Hứa Kim Dã một cái. Tối hôm đó còn gọi video cho Thẩm Thanh Đường để mách mẹ. Cô bé vừa tắm xong, đang mặc bộ đồ ngủ công chúa được Châu Kỳ thiết kế tặng riêng cho mình, nằm sấp trên giường, hai tay bưng gương mặt nhỏ nhắn làm cho gò má đùn lên hai khối thịt nhỏ nhỏ ứng hồng, múp múp lại mềm mềm. Hàng mi dài được di truyền từ bố mẹ đang lên lên xuống xuống, đôi mắt ươn ướt như chú nai con.
“Ba hư lắm, con không thèm nói chuyện với ba tới hết đời luôn.” – nhắc tới nỗi đau, pha thêm chút nghẹn ngào, nhưng mà hôm nay Pudding Nhỏ đã khóc quá nhiều vì vậy lúc này không thể rơi thêm giọt nước mắt nào.
“Nhưng mà Pudding Nhỏ nhà mình như thế này trông vẫn rất xinh đẹp, rất đáng yêu, giống với con búp bê mà lần trước mẹ mua cho con ấy, còn xinh hơn nữa.”
Được khen nên miệng Pudding Nhỏ liền không nhịn được mà nâng lên, cuối cùng cong môi cười, dù vui vẻ nhưng vẫn không quên được nỗi buồn bị cắt tóc.
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà Pudding Nhỏ muốn giống mẹ, tóc dài dài, rất đẹp.”
Trong mắt Pudding Nhỏ, mẹ là người xinh đẹp nhất, mẹ thơm thơm lại còn rất dịu dàng nữa. Cô bé thích nhất nhất nhất là mẹ.
Cách một cái màn hình không thể chạm được gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái, Thẩm Thanh Đường chỉ có thể giơ tay ra, bụng ngón tay chạm nhẹ lên màn hình: “Pudding Nhỏ do mẹ sinh ra, chắc chắn sẽ giống mẹ.”
“Nhưng mà bà nội nói con giống ba, con mới không thèm giống ba!”
Thẩm Thanh Đường cười vui vẻ, nhẹ giọng hỏi: “Ba không đẹp trai sao?”
“…”
Pudding Nhỏ muốn nói ba không hề đẹp chút nào nhưng nghĩ đến gương mặt kia thì lại nói không thành lời. Mẹ nói trẻ con thì không thể nói dối được, cô bé rối rắm, cô bé vẫn còn đang giận mà, cô bé không muốn khen ba chút nào.
Vì thế dùng dằng hừ hừ, từ chối cho đáp án.
“Muộn rồi, bé xinh đẹp phải ngoan ngoãn đi ngủ thì mới càng xinh hơn được.” – giọng mẹ Hứa truyền đến, nhỏ nhẹ dỗ dành, dịu dàng vô cùng.
Thẩm Thanh Đường đã từng nghe thấy ba Hứa và ba mình nói chuyện với Pudding Nhỏ. Bình thường hai người đều nghiêm mày nghiêm mặt, nhưng khi ở trước mặt Pudding Nhỏ thì sẽ giọng sẽ nhỏ nhẹ xuống một tông. Mới đầu cô còn thấy kỳ lạ, lâu dần rồi cũng quen, không ai trong nhà thoát được.
“Được ạ.”
“Mẹ ngủ ngon nha, yêu mẹ.”
Pudding Nhỏ đến gần màn hình, hôn chùn chụt lên đó.
“Con yêu ngủ ngon.”
Mẹ Hứa cầm lấy điện thoại nói vài câu với cô, Thẩm Thanh Đường nói ngày mai chuyến công tác kết thúc cô sẽ về đón Pudding Nhỏ. Mẹ Hứa chỉ nói với cô rằng không cần gấp, cứ để Pudding Nhỏ ở nhà ông bà nội, khi nào bé con đòi về thì tính tiếp.
Sau khi kết thúc cuộc gọi video, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Hứa Kim Dã chỉ quấn một cái khăn tắm quanh eo bước ra, vết nước ở thân trên còn không được lau khô. Có vệt nước trượt theo các thớ cơ trượt dọc từ vai và cổ xuống. Tóc anh vẫn còn ướt, tùy tiện lau sơ vài cái, đôi máy đen ẩn dưới mái tóc ướt.
Đó là một hình ảnh rất k1ch thích, Thẩm Thanh Đường thẳng thắn thừa nhận.
Nhớ lại lần đầu tiên cô thấy anh c ởi trần, cô còn hốt hoảng đến mức che mặt, úp mặt vào tường, xấu hổ đến mức mặt đỏ tía tai, đó như chuyện mới hôm qua, chớp mắt một cái hai người đã kết hôn, sinh con.
“Tóc của con gái là sao vậy, anh tới đây cũng không kể với em.”
Thẩm Thanh Đường từ giường ngồi dậy, chiếc váy ngủ bằng lụa dán sát lên làn da trắng như tuyết của cô, chất liệu mỏng manh, sau khi có Pudding Nhỏ khí chất của cô đã thay đổi rõ rệt. Trước kia là đơn thuần vô hại, giờ đây trong từng ánh mắt chân mày đều ẩn chứa sự quyến rũ, ý tứ sâu xa.
Hứa Kim Dã đến là chuyện bất ngờ, sau khi cô kết thúc công việc trở về khách sạn, nhìn thấy dáng vẻ bắt chéo chân quen thuộc trong sảnh khách sạn, cô bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của các đồng nghiệp, đi tới ôm anh. Sau khi ôm xong liền tìm Pudding Nhỏ.
“Con bé không tới, mẹ đón về rồi.” – Hứa Kim Dã ôm eo cô, kéo cô đứng thẳng lại, mặt đối mặt với anh: “Sao, một mình anh không đủ?”
“Anh ghen với con gái nữa?”
“Sao lại không?” – Hứa Kim Dã nhướng mi mắt: “Sau khi có Pudding Nhỏ em không thèm nhìn anh một lần. Anh thấy nếu mẹ đã thích Pudding Nhỏ như vậy thì để mẹ chăm luôn đi.”
Thẩm Thanh Đường mím môi cười, ngẩng đầu nói: “Anh không nỡ đâu.”
Không phải cô chưa từng thấy nửa đêm Hứa Kim Dã nằm mơ gặp ác mộng mà tỉnh giấc, đi đến phòng của Pudding Nhỏ ngồi rất lâu, sau này cô mới biết trong mơ Pudding Nhỏ bị người ta cướp đi, anh không đuổi kịp, không thấy người đâu, bên tai văng vẳng tiếng Pudding Nhỏ vừa khóc vừa gọi “con muốn ba”.
Anh thích Pudding Nhỏ, không kém gì cô cả.
Chỉ có điều Hứa Kim Dã rất ấu trĩ, cả nhà đều yêu thương chiều chuộng bà nhỏ này, nên anh đành phải làm người ác, nếu không tính cách sau này của cô bé chắc chắn sẽ bị nuông chiều đến vô pháp vô thiên.
Hứa Kim Dã đi tới, vén tóc cô ra sau tai, để lộ ra đầu vai tròn trịa trơn mịn: “Da con bé rất mỏng, trợ lý mua một xấp giấy dán, con bé xé từng cái rồi dán khắp đầu khắp mặt. Phần tóc hơi khó xử lý.”
“Sau đó thì anh đưa nó đi cắt?”
“Dạy dỗ nho nhỏ thôi, để lần sau nó không chơi kiểu vậy nữa.”
“…”
Cũng đúng, lần sau mà dán tiếp nữa thì không biết có bị trọc đầu luôn không.
Thẩm Thanh Đường còn muốn hỏi chuyện về con gái, Hứa Kim Dã đã hết kiên nhẫn, anh hôn cô, chuyện gì cũng để sau hẵng nói. Sau khi có Pudding Nhỏ, trong nhà có thêm hai dì giúp việc, anh không thể thích thì hôn thích thì ôm như trước kia được, ngay cả ban đêm anh cũng phải rất kiềm chế, đối với Hứa Kim Dã mà nói đây đích thị là xiềng xích.
Hôm nay ở bên ngoài, khó được một lần thỏa thuê say mê, anh không kiêng nể gì xong một lần lại tiếp một lần.
Nụ hôn cuộn trào mãnh liệt, Hứa Kim Dã nhịn đã lâu, giờ đây anh như muốn xẻ đôi người ra nhập vào bụng mình, đến cả xương cũng muốn nuốt vào. Môi lưỡi đảo điên, dây dưa đến khi khóe môi sóng sánh ánh nước, gợi cảm nhưng không dung tục. Cô ngửa cổ, vai và đường cong cổ căng chặt, những giọt mồ hôi lấp lánh, khi không nhịn được cô sẽ cắn Hứa Kim Dã, đổi lại một lần điên cuồng hơn trước.
Hứa Kim Dã cúi đầu, cắn lên cái cổ mảnh khảnh của cô, vừa m út vừa hôn, Thẩm Thanh Đường rùng mình trong dư âm, chậm chạp phản ứng lại vỗ lên người anh, lúc ngăn Hứa Kim Dã lại được thì trên cổ cô đã xuất hiện dấu vết.
“Làm sao đây? Tại anh hết, ngày mai em còn đi làm nữa, không che được.” – Ngày hôm sau, lúc ngồi trước gương cô cố gắng che dấu hôn trên cổ đi bằng phấn nước. Thẩm Thanh Đường liếc anh một cái, như trách cứ nhưng lại không giấu được sự đáng yêu.
“Em đã kết hôn, có chồng, có thì cũng không phải rất bình thường sao. Mọi người đều là người trưởng thành, đều hiểu.”
Hứa Kim Dã vắt chéo đôi chân dài, thong thả uống cà phê: “Nếu em cảm thấy không công bằng thì có thể cắn lại, cắn bao nhiêu tùy em quyết định.”
Cứ hễ Thẩm Thanh Đường nghĩ tới anh xuất hiện ở công ty với dấu hôn một cách không kiêng nể gì, nhân viên nhìn thấy sẽ nói gì, nghĩ thế nào, rồi cuối cùng sẽ thành trò cười cho người khác. Da mặt anh dày có thể không quan tâm ,nhưng cô làm không được.
Người chịu thiệt luôn là cô.
Hứa Kim Dã ăn sáng xong thì về, Thẩm Thanh Đường tiếp tục đi làm. Dấu hôn trên cổ cô không thể che hẳn được, cô đến cửa hàng mua một chiếc khăn lụa, quàng lên để chữa cháy, nhưng lại như thể lạy ông tôi ở bụi này, đồng nghiệp ngày thường có mối quan hệ khá thân với cô còn trêu chọc hẳn hôm qua cô đã ngủ rất ngon. Thẩm Thanh Đường chỉ có thể cười nhạt, thấy hơi xấu hổ.
Công việc kết thúc Thẩm Thanh Đường dành thời gian trống đi đến tiệm cắt tóc. Lúc về đến thành phố Kinh, Hứa Kim Dã đón cô ở sân bay, nhìn thấy Thẩm Thanh Đường tóc dài thành Thẩm Thanh Đường tóc ngắn, ánh mắt chợt dừng lại, trong phút chốc anh còn chưa hoàn hồn lại được, trước đó cô không hề nói với anh, mái tóc dài tối hôm trước anh còn vén mà nay đã ngắn thành thế này.
Thẩm Thanh Đường thấy Hứa Kim Dã nhìn mình mãi nhưng không nói gì, trong lòng vừa nghi ngờ vừa bất an hỏi: “Có phải không đẹp không?”
Hứa Kim Dã nhấc chân đi tới, mím môi cười, cái nét lưu manh hiện ra rõ ràng, đè giọng hỏi cô: “Đưa chứng minh thư ra đây, dụ dỗ người chưa tròn mười tám thì không tốt lắm.”
“Nhanh nhanh nào, vợ tôi sắp ra tới rồi.”
Thẩm Thanh Đường mím môi cười nhẹ, lúc phản ứng lại được khóe mắt đã cong thành mình bán nguyệt: “Anh lại xàm ngôn.”
“Rất đẹp.”
Hứa Kim Dã cầm vali của cô, ôm cô bằng một tay đi ra ngoài. Anh hiểu ý đồ của cô, cười khẩy: “Xem ra em thương con gái hơn anh, lần trước dỗ dành em đổi quần áo em còn không chịu, giờ thì tóc lại cắt thành thế này.”
Là cùng một chuyện hả?
Chỉ cần thêm được chút quần chút áo thì cô cũng không đến mức xấu hổ đến không dám chạm vào.
Trước khi về nhà hai người ghé qua nhà ông bà đón Pudding Nhỏ.
Nghe mẹ đã về, Pudding Nhỏ không thèm tô màu nữa, vội vội vàng vàng thu dọn cái balô nhỏ của mình, dáng vẻ gấp không chờ được làm cho mẹ Hứa ghen tị không thôi, bà liền ôm cô bé qua, dỗ dành Pudding Nhỏ ở lại thêm mấy ngày.
“Nhưng mà con rất nhớ mẹ.” – Pudding Nhỏ lúc lắc cái đầu nhỏ.
Mẹ Hứa: “Vậy con về rồi bà nội cũng sẽ rất nhớ Pudding Nhỏ, làm sao đây?”
“Ai da, bà nội có thể tới thăm Pudding Nhỏ mà.” – Pudding Nhỏ vặn vẹo cái mông, giãy giụa như con cá chạch đòi xuống. Sau khi thu dọn đồ đạc xong còn không quên chạy tới hôn một cái thật kêu lên mặt mẹ Thẩm, hứa rằng cô bé cũng sẽ nhớ bà nội, sau đó thì tung ta tung tăng xuống lầu, háo hức đứng đợi trước cửa.
“Bé con lừa đảo.” – trong mắt mẹ Hứa ánh lên ý cười, dù không nỡ cũng không còn cách nào.
Xe vừa tới, đẩy mở cửa xe liền nghe thấy một âm thanh giòn giã trong trẻo của trẻ con vang lên: “Mẹ ơi!” – Pudding Nhỏ đeo cái ba lô nhỏ của mình, lạch bạch chạy tới, giống như một trái bom nhỏ nhào vào vòng tay của Thẩm Thanh Đường, giống như một chú chó con, không thể chờ đợi thêm nữa hôn póc póc lên mặt mẹ mình.
Thẩm Thanh Đường đỡ lấy cái mông nhỏ xíu của con gái mình, đón nhận quà gặp mặt nồng cháy của con gái. Hôn xong, bàn tay mập mạp ôm lấy cổ cô, lại ngọt ngào làm nũng: “Con nhớ mẹ lắm nha!”
“Mẹ cũng rất nhớ bảo bối.”
Lúc này Pudding Nhỏ mới chú ý tới mái tóc đã cắt ngắn của Thẩm Thanh Đường, đôi mắt mở to tròn, không tin mà đưa tay ra chạm vào, không còn mái tóc dài đến vai mềm mại nữa. Tóc của mẹ cũng đã cắt ngắn rồi.
“Đẹp không?” – Thẩm Thanh Đường nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của con gái, cười hỏi.
Pudding Nhỏ nghiêm túc nhìn kỹ thêm một lần, từ mắt đến miệng, nhìn xong lại chạm vào, động tác hết sức cẩn thận, rồi mới mím môi mạnh mẽ gật đầu: “Mẹ là người đẹp nhất!”
Mẹ cắt tóc ngắn thì cũng là mẹ xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất.
Thẩm Thanh Đường hôn cô bé: “Mẹ thấy Pudding Nhỏ để tóc ngắn cũng rất đáng yêu rất xinh đẹp, vì thế cũng cắt tóc ngắn giống con.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Pudding Nhỏ dần vui vẻ trở lại, bàn tay mập mạp vuốt mái tóc ngắn của mình, trạng thái đã bắt đầu tự tin trở lại. Chỉ khi thoáng nhìn thấy Hứa Kim Dã đến lấy vali của mình, cô bé nguýt môi bày ra vẻ mặt giận dỗi, khịt mũi hừ hừ, quay mặt đi chỗ khác.
Có thể thấy, giận dỗi là thiên phú từ khi còn nhỏ.
Thẩm Thanh Đường cũng hết cách. Sau khi tạm biệt mẹ Hứa, trên đường về nhà Pudding Nhỏ cũng không thèm nói chuyện với Hứa Kim Dã. Hứa Kim Dã và Thẩm Thanh Đường nói chuyện cô bé cũng sẽ xen vào, giống như cái máy nói, lúc thì hỏi Thẩm Thanh Đường đi công tác có mệt không, lúc thì hỏi lúc cô đi công tác thì ngủ ở đâu. Thực ra cô bé muốn tranh giành tình cảm với Hứa Kim Dã, cô bé không để ý đến ba thì cũng không muốn mẹ để ý đến ba.
Về đến nhà, lúc xách vali đi vào, Pudding Nhỏ vẫn dán chặt vào lòng Thẩm Thanh Đường, thè lưỡi và làm mặt xấu sau lưng Hứa Kim Dã.
Thẩm Thanh Đường đau đầu vì kẹt giữa con gái và chồng, cô thử hàn gắn mối quan hệ giữa hai ba con nhưng đối với Pudding Nhỏ mà nói, ký ức về việc bị cắt tóc quá sâu sắc và tác động mạnh mẽ đến trái tim non nớt của cô bé. Viên đạn bọc đường không còn tác dụng nữa, hàn gắn lại mối quan hệ không phải chuyện một sớm một chiều
Giờ đây mối quan hệ ba con rạn nứt, điều đầu tiên Pudding Nhỏ nghĩ đến chính là phải chiếm lấy toàn bộ tình yêu của mẹ, cô bé mới không thèm chia sẻ cho ba mình! Buổi tối đến giờ đi ngủ, cô bé lôi chăn bông ra giữa phòng, một hai đòi ngủ chính giữa giường lớn, tách ba mẹ ra hai bên, sau đó nghiêng người lao vòng lòng Thẩm Thanh Đường, chừa lại cho Hứa Kim Dã cái gáy của mình. Ngay cả khi ngủ bị đụng trúng cô bé cũng sẽ ghét bỏ mà chà chà cái chân nhỏ của mình rồi cong sau một bên, kiên quyết không để bị đụng trúng.
Pudding Nhỏ ngửi thấy mùi hương riêng biệt của Thẩm Thanh Đường, vui vẻ chìm vào giấc ngủ. Chỉ là dù ngủ thì ngủ nhưng vẫn không thể tránh khỏi số mệnh bị Hứa Kim Dã ẵm về phòng của mình. Vì thế khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau Pudding Nhỏ vô cùng tức tối, đến cả dép cũng quên mang, chân trần mũm mĩm, một cái bụng tức anh ách, mặt đỏ phừng: “Ba, ba là đồ xấu xa!”
Hứa Kim Dã mặt không đổi sắc, đi tới, dễ dàng xách con gái lên, một tay ôm cô bé về phòng, Pudding Nhỏ chống nạnh ngang eo hét lên, miệng gào thét không muốn đồ xấu xa ôm mình, kết quả là mông của Pudding Nhỏ thành công nhận một cái bốp.
“Ra ngoài không mang dép, con muốn đến bệnh viện tiêm thuốc?”
“Con mới không thèm tiêm!” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“Vậy thì ngoan ngoãn một chút!” – Hứa Kim Dã đặt cô bé lên giường, mang dép vào. Tuy Pudding Nhỏ tức giận khoanh tay nhưng vẫn sợ bị bệnh tiêm thuốc nên vẫn ngoan ngoãn mang dép.
Ngày thường khi cả nhà đông đủ, Pudding Nhỏ giống như cái đuôi nhỏ dính lấy Thẩm Thanh Đường, thậm chí còn muốn nằm trong lòng cô khi ngồi trên ghế sofa. Hễ mà Hứa Kim Dã đi tới, cô bé sẽ cảnh giác nâng bàn chân bé xíu lên, đầu ngón chân tròn tròn dùng sức tách rộng ra để chống lại sự tiếp cận của anh.
Nhưng suy cho cùng thì chiều cao và thể lực chênh lệch rất lớn, luôn không chống đỡ được bao lâu liền bị Hứa Kim Dã nắm bàn chân nhỏ, kéo nhẹ một cái liền tuột ra khỏi vòng tay của Thẩm Thanh Đường, trước khi kịp hét lên thì trước mắt là một màu đen tối, mắt bị che lại, không thấy gì nữa. Cô bé vẫy vùng lấy bàn tay mũm mĩm kéo bàn tay to ra nhưng sức lực yếu ớt, bàn tay to lớn vẫn đứng im bất động.
Cảnh tượng này, Thẩm Thanh Đường chứng kiến quá nhiều. Ở phương diện chọc ghẹo con gái mình thì Hứa Kim Dã có thể giành được giải quán quân, và còn là giành giải quán quân hằng năm, quyết không nhượng bộ.
Cô vỗ nhẹ lên tay anh, trái lại anh còn nghiêng người qua hôn lên môi cô, chỉ hôn nhẹ lên môi nhưng lại phát ra tiếng kêu chụt.
Pudding Nhỏ mẫn cảm nghe thấy được, lập tức dựng tai lên hỏi ba mẹ đang làm gì. Thẩm Thanh Đường muốn trả lời thì Hứa Kim Dã nâng tay giữ lấy gáy cô. Lần này chính là nụ hôn sâu, những lời đến môi bị nuốt lấy, cô đỏ mặt, đánh anh. Hành vi này thực sự xấu xa.
Sau khi hôn xong Hứa Kim Dã rụt người về, buông tay, Pudding Nhỏ đã nhìn thấy ánh sáng, cô bé như một nhà thám tử tí hon, cảnh giác nhìn Hứa Kim Dã, lại nhìn sang Thẩm Thanh Đường, muốn biết trong lúc cô bé không nhìn thấy đã xảy ra chuyện gì.
“Sao môi của mẹ lại hồng hồng vậy?” – Pudding Nhỏ cau mày.
“…” – Thẩm Thanh Đường nhất thời câm nín, không biết giải thích thế nào.
Kẻ chủ mươi cười khúc khích: “Là vì mẹ con mới ăn vụng.”
“Ăn gì ạ?”
“Ngon không mẹ?”
Thẩm Thanh Đường tiếp tục không nói nên lời.
Hứa Kim Dã véo gương mặt nhỏ xinh của Pudding Nhỏ: “Món đó có mẹ con được ăn thôi.”
Pudding Nhỏ vắt óc suy nghĩ cũng nghĩ không ra, rốt cuộc món gì mà chỉ mẹ mới được ăn nhưng mà chuyện này không quan trọng. Điều quan trọng là bố che mắt mình nên bố vẫn là người xấu.
Mối quan hệ giữa hai ba con càng căng thẳng hơn. Pudding Nhỏ mỗi ngày đều vắt óc suy nghĩ cách chống lại Hứa Kim Dã, cô bé lén lút nghĩ cách làm một số việc xấu nhưng thường xuyên bị phát hiện trước khi kịp làm. Sau cùng mông vẫn không tránh khỏi bị bốp một phát.
Bầu không khí căng thẳng này không kéo dài được lâu. Nó kết thúc bằng việc Pudding Nhỏ bị đưa đến trường mẫu giáo.
Pudding Nhỏ đã đủ tuổi đến trường, cách đây không lâu Hứa Kim Dã đã làm xong thủ tục để mùa hè này đưa cô bé đến trường. Thẩm Thanh Đường mềm lòng, lo đến lúc đó cô sẽ không đành lòng nên giao hết toàn bộ quyền cho Hứa Kim Dã. Mới ban đầu Pudding Nhỏ không có khái niệm gì về trường học, cô bé chỉ nghe nói những đứa trẻ khác cũng giống mình nên còn nghĩ trường mẫu giáo cũng là một nơi rất vui vẻ, nhưng không nghĩ rằng phải tạm biệt ba mẹ, một mình trải qua một ngày.
Cô giáo đi đến, giơ tay ra, muốn dắt Pudding Nhỏ đi vào. Pudding Nhỏ trốn sau lưng Hứa Kim Dã, sau vài giây lập tức khóc òa lên.
“Con không muốn, con không muốn đi. Con muốn về nhà!”
“Con muốn mẹ, muốn bà nội, muốn ông nội, muốn bà ngoại…..”
Hứa Kim Dã nghiêng người, xách cô bé trốn sau lưng mình lên, bồng bằng một tay. Pudding Nhỏ khóc lóc, bò lên vai anh nức nở, vừa lau nước mắt vừa hứa sau này cô bé sẽ ngoan mà. Gương mặt nhỏ nhắn vừa mềm vừa mịn, dán lên cổ anh, lòng dạ có sắt đá đến đâu cũng bị tiếng khóc làm mềm lại.
“Cô giáo đợi vài phút.” – Hứa Kim Dã nói với cô giáo.
Cô giáo gật đầu, nói không cần gấp gáp. Cảnh tượng này cô giáo đã thấy rất nhiều. Trẻ em trong lớp khóc rất nhiều nhưng hễ có một đứa khóc liền lập tức kéo theo toàn bộ những đứa trẻ còn lại khóc theo. Trước mắt như thế này cũng không là gì cả.
Hứa Kim Dã vỗ nhẹ lên lưng con gái, lúc Pudding Nhỏ bình tĩnh lại anh mới nói: “Lúc ba đến đây có xem thử rồi, Pudding Nhỏ là cô bé đáng yêu nhất trong tất cả những bạn nhỏ ở đây.”
Pudding Nhỏ khóc nấc một cái, sau đó từ từ dừng lại.
“Một bé gái xinh xắn như thế này, như một con búp bê bằng sứ ai mà không yêu.” – nói xong anh hơi dừng lại một chút, hỏi: “Con xem đi có nhiều bạn nhỏ khóc không?”
Pudding Nhỏ xoay đầu qua, trên mặt vẫn còn vương vết nước mắt, nhìn những đứa trẻ khác vào một người khóc một người, ai cũng đều rơi những hạt đậu vàng, thấy vậy cô bé lại bắt đầu muốn khóc, sụt sịt cái mũi, cô bé gật đầu.
“Ai cũng khóc, chỉ có một mình con không khóc, có phải con là người vô cùng giỏi không? – Hứa Kim Dã hỏi.
Pudding Nhỏ khẽ chớp mắt, cố gắng hiểu, trong tâm trí bé nhỏ của mình Pudding Nhỏ chỉ nhớ những gì tốt nhất và giỏi nhất. Cô bé lại nhìn những bạn nhỏ đang há miệng khóc, cảm thấy hơi xấu hổ, vì thế cô bé hít mũi, lau nước mắt.
“Con không khóc nữa!”
Pudding Nhỏ vừa mới khóc xong nên hốc mắt đã đỏ hoe, giống như một con thỏ nhỏ. Cô bé nắm tay Hứa Kim Dã đi vào trong, cuối cùng cũng giao được cô bé cho cô giáo. Trong lúc gửi gắm, Hứa Kim Dã cũng nói với cô giáo niềm đam mê nho nhỏ của Pudding Nhỏ chính là cái đẹp, và đó cũng là cách duy nhất để đối phó với cô bé.
Hoàn thành nhiệm vụ, Hứa Kim Dã chụp lại bằng chứng để bàn giao với vợ.
Tuy Pudding Nhỏ không có tâm trạng gì mấy nhưng chỉ cần đứng trước ống kính, vẫn sẽ tạo dáng theo phản xạ có điều kiện. Vì thế, dưới cái nhìn của cô giáo, Pudding Nhỏ vừa đang kiềm nén nước mắt, vừa thành thục tạo các loại dáng khác nhau, trông dở khóc dở cười.
Lúc bắt đầu Pudding Nhỏ không bằng lòng đến trường, nhưng sau một ngày đã thay đổi. Lúc về nhà cô bé như một người kể chuyện kể mãi không dứt. Có rất nhiều cái tên xa lạ được cô bé nhắc đến. Đều là bạn mới của Pudding Nhỏ. Cô bé lấy kẹp tóc nhỏ của mình ra nói rằng ngày mai phải chia sẻ chúng cho bạn mình.
Cô giáo cũng gửi riêng một tấm hình qua, là một bé trai chung lớp đang khóc đòi mẹ, Pudding Nhỏ lấy khăn giấy dỗ cậu bé, xoa xoa đầu, lau nước mắt, hiệu nghiệm hơn cả cô giáo.
“Pudding Nhỏ thật sự rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện.”
Thẩm Thanh Đường nhìn kỹ tấm hình. Cậu bé đang lau nước mắt rất đẹp trai, với tư cách là người đam mê nhan sắc, cô bé làm như thế này là hợp tình hợp lý, Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu nhìn Hứa Kim Dã: “Dáng vẻ này của con bé trông quen lắm, con bé thừa hưởng 100% gen di truyền từ anh”.
Mới có tí tuổi đã biết vừa dỗ vừa lừa con trai rồi.
Hứa Kim Dã cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi li3m môi cô, vừa cười vừa nói: “Sao anh lại thấy cái này là thừa hưởng từ em, anh mới là người bị hại, bị em vừa lừa vừa dỗ.”
“Da mặt anh dày thật.”
Hứa Kim Dã thẳng thắn thừa nhận. Nhân lúc Pudding Nhỏ chưa tan học đã buông thả một lần, vẫn kiệt sức như mọi lần. Thẩm Thanh Đường ngủ quên, bỏ lỡ thời gian tan học của Pudding Nhỏ. Lúc Pudding Nhỏ được Hứa Kim Dã đưa về đến nhà, Thẩm Thanh Đường vẫn còn ngủ.
“Nhẹ nhàng thôi.”
Hứa Kim Dã giúp Pudding Nhỏ mở một khe hở: “Mẹ vẫn còn ngủ.”
Pudding Nhỏ nhẹ tay nhẹ chân, nhìn từ xa một cái rồi lại chạy ra ngoài, lúc xuống lầu còn bụm miệng cười khúc khích: “Mẹ thật giống một chú heo lười biếng.”
Thẩm Thanh Đường ngủ say. Những chuyện xảy ra vào ngày hôm nay, chiếc máy phát thanh nhỏ chỉ đành kể cho Hứa Kim Dã nghe, cô bé nằm bò lên góc chiếc bàn lớn trong phòng sách, tô màu bài tập về nhà của trường mẫu giáo, kể về những người bạn mới, Viên Viên và Đô Đô.
Lý do có thể kết bạn với nhau rất đơn giản, là bởi vì đều khen Pudding Nhỏ xinh xắn, cô bé thích chí vô cùng.
Hứa Kim Dã dành ra sự chú ý nghe Pudding Nhỏ kể chuyện, rất nhiều câu chuyện không đầu không đuôi, cũng không ăn khớp nhau nên anh cũng không thể phân biệt rõ được ai là ai, anh lại còn đang làm một vài thứ khác nên hai ba con ông nói gà bà nói vịt một hồi lâu, Pudding Nhỏ nói: “Đô Đô muốn hôn con, con không chịu nên cậu ấy khóc luôn, thật xấu hổ.”
Cha già thân yêu lúc này mới giật mình, cau mày hỏi: “Đô Đô, là con trai hay con gái?”
“Con trai á, Viên Viên cũng là con trai, còn có Tráng Tráng, Tiểu Thạch Đầu, Dưa Hấu Nhỏ…” – vừa nói vừa đếm trên đầu ngón tay bé xíu của mình, mười ngón đếm không xuể.
Trước mắt Hứa Kim Dã là một màn u tối: “Cậu ta hôn con chưa?”
Pudding Nhỏ lắc đầu: “Chưa ạ, Đô Đô không đẹp trai.”
Vừa mới thở phải, cô bé liền cho Hứa Kim Dã một trái bom nhỏ: “Nhưng mà Viên Viên đẹp trai, chỉ cho Viên Viên hôn, con cũng hôn Viên Viên rồi.”
Đôi mắt lấp lánh nhìn về phía Hứa Kim Dã chớp chớp, bàn tay mũm mỉm mau lẹ chạm tới gương mặt anh véo nhẹ, hôn xong còn cười khoái chí, ngây thơ trong sáng.
Hôn trên mặt nên tâm lý phòng thủ của cha già cũng không đến nổi sụp đổ.
Hứa Kim Dã khẽ hừ một tiếng, cho rằng bắt buộc phải giáo dục Pudding Nhỏ một bài, anh cau mày: “Con gái không thể để người khác tùy tiện hôn được, cũng không thể tùy tiện hôn con trai được.”
“Tại sao vậy ạ?”
Pudding Nhỏ bưng gương mặt hiếu kỳ hỏi lại.
Pudding Nhỏ đối với đôi mắt sáng ngời của con gái, giơ tay xoa lông mày, cố gắng giải thích bằng từ ngữ đơn giản dễ hiểu: “Vì nếu hôn nhau thì phải là mối quan hệ thân thiết, giống mối quan hệ rất thân mật giữa ba và mẹ mới có thể được. Còn những cậu bé kia chỉ là bạn của con thôi, giữa bạn bè với nhau thì không được hôn.”
Pudding Nhỏ cái hiểu cái không gật đầu, đột nhiên nói thêm một câu: “Vậy bạn trai thì sao?”
Vẫn là chất giọng sữa mềm mại như bông.
“?”
Pudding Nhỏ cũng không hiểu cái gì là bạn trai, hỏi xong cô bé cúi đầu xuống tô màu tiếp, nói: “Viên Viên nói muốn làm bạn trai con.”
“Không thể được!”
Hứa Kim Dã ôm tim, vẫn ổn, vẫn đập, cố gắng hết sức bình tĩnh lấy bút vẽ của con gái đi, ôm cô bé ngồi lên bàn, mặt đối mặt nhìn nhau.
“Ba muốn con đồng ý với ba, không có sự đồng ý của ba, không thể có bạn trai.”
“Tại sao vậy ạ?” – giọng Pudding Nhỏ kéo dài thườn thượt, lộ rõ sự thất vọng.
Hứa Kim Dã xoa thái dương đau nhức, cố gắng dùng logic để giao tiếp với con gái: “Vì Pudding Nhỏ là bé gái xinh xắn nhất, bạn trai cũng phải là cậu bé đẹp trai nhất. Viên Viên không phải đâu, mấy cậu bé trong trường mẫu giáo của hai đứa cũng không phải.”
“Thế cậu bé đẹp trai nhất ở đâu ạ?”
Mặt Hứa Kim Dã không đổi sắc: “Sau này gặp được, ba sẽ nói với con.”
“Được ạ!”
Giao tiếp xong xuôi, Pudding Nhỏ lại nằm sấp lên bàn vẽ tranh.
Chỉ còn lại Hứa Kim Dã xót xa nghĩ ngợi, nghĩ cũng đừng nghĩ. Sinh vật gọi là bạn trai của con gái căn bản là không tồn tại.