Quy Dã - Kim Vụ

Chương 70: ~ Ngoại truyện 09:Đều là người xấu ~




Editor: Mễ

~ Ngoại truyện 09: Đều là người xấu ~

Sau khi có vòng tròn xã giao riêng của mình, vào sinh nhật của Pudding Nhỏ, cô bé mong sẽ tổ chức một bữa tiệc để mời bạn bè của mình tới. Vi thế cô bé còn thiết kế thiệp mời của riêng mình. Trên thiệp vẽ đầu mèo bằng đường nét xiêu vẹo, còn có một cái nơ bướm, trông mềm mại đáng yêu rất phù hợp với gu thẩm mỹ hiện tại của cô bé.

Thẩm Thanh Đường giúp con gái in ra. Đầu tuần cô bé vui vẻ đến trường với một xấp thiệp mời, lúc tan học không còn một tấm nào.

Về phương diện làm quen bạn bè, cô bé thừa hưởng từ ba mình.

Hứa Kim Dã hỏi Pudding Nhỏ muốn quà như thế nào, Pudding Nhỏ ngẩng mặt, chu miệng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng bô lô ba la nói một tràng: “Muốn có nước hoa có mùi giống mẹ, muốn một cái túi xách bling bling, muốn vương miện công chúa để đội hôm sinh nhật, muốn váy công chúa, kiểu có rất nhiều rất nhiều tầng….”

Chưa nói xong, trán liền bị ngón tay Hứa Kim Dã ấn một cái, cô bé ngửa ra phía sau.

Hứa Kim Dã khẽ cười: “Hỏi con muốn quà gì chứ không bảo con liệt kê danh sách. Ba con cũng không phải hồ ước nguyện.”

“Vậy con muốn hết thì làm thế nào?” – Pudding Nhỏ mở to mắt, cánh tay mập mạp ôm lấy cánh tay Hứa Kim Dã, nhấc cái mông nhỏ của mình lên, chu môi hôn bóc bóc lên mặt anh làm nũng. Cô bé xấu xa như thể không có xương, cộng thêm giọng sữa non nớt, rât khó có thể từ chối.

Hứa Kim Dã đứng lên, tiện tay cũng nhấc Pudding Nhỏ lên, nhẹ nhàng ôm vào lòng bằng một cánh tay, Pudding Nhỏ chớp mắt chớp mắt, vẻ mặt mong chờ.

“Thì cũng vậy thôi.”

Phản hồi duy nhất cô bé nhận được chỉ là một khuôn mặt không chút động lòng, công chính nghiêm minh.

Pudding Nhỏ: “……..”

“Đồ keo kiệt.”

Cô bé lè lưỡi, làm một cái mặt xấu: “Biết thế không thèm hôn ba.”

“Đúng lúc ba cũng không muốn lắm, hay trả lại cho con nhé?” – Hứa Kim Dã khẽ cong khóe môi, lúc Pudding Nhỏ còn đang tò mò hôn thì làm sao trả lại được thì gương mặt mềm mềm đã bị hôn lại một cái. Pudding Nhỏ mới phản xạ lại, mở to mắt, cười giòn tan, cúi người cười mãi, nhưng bị Hứa Kim Dã ôm trong lòng nên chạy không thoát, bị tóm lấy và trả lại không sót thứ gì.

“Ba đáng ghét thật!”

“Diiiiii!”

“Có nước miếng, dơ quá!”

“……”

Thẩm Thanh Đường đang xử lý vài công việc, tài liệu cô mang về đang bày bừa trên bàn, nghe thấy giọng con gái gọi mẹ ơi cứu liền ngước mắt lên thấy hai ba con đang chơi đùa ầm ỹ. Cô ôm mặt mỉm cười dịu dàng, bất chợt xúc động cô lấy điện thoại chụp lại.

Tiệc sinh nhật của Pudding Nhỏ diễn ra như dự kiến sau nửa tháng sắp xếp. Cô bé đi cùng ba mẹ tới trước, rồi đến ba nuôi mẹ nuôi, còn có một vài người bạn lâu năm của Thẩm Thanh Đường và Hứa Kim Dã. Số lượng người cũng đông. Cũng may sân sau nhà đủ rộng nên nhìn không có vẻ chật chội.

Người vui vẻ nhất không ai khác ngoài Pudding Nhỏ. Từ tối hôm trước cô bé đã vui đến không ngủ được, dù váy mẹ nuôi Châu Kỳ thiết kế cho cô bé đã được treo ở đầu giường, cô bé rũ mắt, dáng vẻ trông đáng thương vô cùng, tiếc nuối không thể mặc nó đi ngủ.

Vất vả lắm mới đợi đến ngày hôm sau, sáng sớm Pudding Nhỏ đã thức dậy, thay quần áo và giày, đứng trước gương xuýt xoa vẻ đẹp của mình hồi lâu.

Châu Kỳ đến rất sớm, Pudding Nhỏ nóng lòng muốn khoe, nâng váy lên, làm một động tác rất thục nữ: “Mẹ nuôi Kỳ Kỳ ơi, con có đẹp không?”

“Đẹp lắm, mẹ nuôi chưa thấy cô bé nào xinh đẹp hơn Pudding Nhỏ nhà chúng ta. Qua đây để mẹ nuôi hôn con một cái.”

Pudding Nhỏ cười vui vẻ chạy tới, sà vào vòng tay của Châu Kỳ.

Thẩm Thanh Đường thấy Châu Kỳ mang theo một đống quà tới thì khẽ cau mày: “Chỉ là một đứa trẻ thôi, cậu tặng quà như đại lý bỏ sỉ làm gì, chiều con bé quá rồi.”

“Con gái thì nhất định phải nuông chiều chứ. Như vậy thì sau này mắt nhìn người mới cao được, mắt tìm bạn trai cũng sẽ cao theo.”

Châu Kỳ xoa đầu Pudding Nhỏ.

Pudding Nhỏ ngu ngơ ngẩng đầu, dáng vẻ nghiêm túc nói: “Muốn bạn nam đẹp trai nhất làm bạn trai.”

“Đẹp trai nhất?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Châu Kỳ không nhịn được cười, hỏi: “Vậy ai là bạn nam đẹp trai nhất?”

Pudding Nhỏ thành thật lắc đầu, trả lời: “Nhưng mà ba nói, nói là sau này ba gặp được ba sẽ nói con biết. Lúc đó mới có thể có bạn trai được, mới có thể hôn được.”

“…..”

“Ôi Đường Đường cậu xem, cậu xem anh nhà cậu rất biết giáo dục con nít nha.” – Châu Kỳ đứng đậy, vỗ cái mông của Pudding Nhỏ, bảo cô bé đi chơi đi, rồi mới quay đầu nói nhỏ: “Hứa Kim Dã xảo quyệt thật đó, còn sớm vậy đã bắt đầu đề phòng rồi.”

“Mỗi ngày anh ấy đều đọc truyện cho Pudding Nhỏ trước khi ngủ, ai biết được phần kết truyện có giấu ý đồ riêng không.”

“Mong chờ ngày Pudding Nhỏ lấy chồng quá, Hứa Kim Dã có khi nào sẽ khóc thành chó luôn không.” – Châu Kỳ khinh thường.

Tầm mắt của Thẩm Thanh Đường luôn hướng về con gái, vén tóc bên tai “Tớ cũng không biết mình có thể chấp nhận được không, thật lòng luôn mong con bé chỉ lớn từng này thôi, luôn là một đứa trẻ, ngây thơ trong sáng.”

Nhân duyên của Pudding Nhỏ rất tốt, xinh đẹp nhưng không kiêu ngạo, tính cách cởi mở phóng khoáng, rất thích chia sẻ, dù nam hay nữ cũng đều thích chơi cùng với cô bé. Bạn bè mang quà đến tặng, cô bé liền lấy những bảo bối mà mình sưu tầm được ra muốn chia sẻ với các bạn. Nhiều bạn nhỏ như thế đều chơi rất hăng say.

Con của Hứa Tri Hành và Văn Ngọc sau khi kết hôn ba năm đã là một bé trai hơn một tuổi, so với Pudding Nhỏ thì vẫn còn nhỏ, bước đi vẫn còn chưa vững, luôn cần có người bên cạnh mọi lúc.

Pudding Nhỏ rất thích em trai, cô bé giới thiệu với bạn bè của mình: “Đây là em trai của mình, trước kia gọi là Cơm Nắm Nhỏ, bây giờ thì gọi là Ve Sầu Nhỏ, vì em ấy thích kêu i i a a.”

Sau đó còn bổ sung thêm: “Không có cắn người đâu.”

Cơm Năm Nhỏ i i a a, tiếng gọi không rõ ràng: “Chị ơi!”

Khóe miệng em trai  ch ảy nước miếng, Pudding Nhỏ lấy khăn tay của mình lau cho Ve Sầu Nhỏ, cẩn thận và nhẹ nhàng, nghiêng đầu hỏi Văn Ngọc: “Thím ơi, có phải em trai đói không ạ?”

Văn Ngọc cười lớn: “Không có đói, em trai thích con.”

“Con cũng rất thích em ấy á.”

Là thật lòng thích, thích đến mức vương miện công chúa trong ngày sinh nhật của mình cô bé cũng để Cơm Nắm Nhỏ đội.

Lúc Hứa Kim Dã về khách đã đến gần đông đủ, trong tay anh ôm một cái hộp, Pudding Nhỏ liếc mắt thấy liền xách váy chạy tới, ngước gương mặt kích động hỏi đây là gì ạ. Hứa Kim Dã không nói, chỉ đặt chiếc hộp xuống đất, bảo cô bé tự mở nó ra.

Pudding Nhỏ kéo dây ruy băng, chiếc hộp vốn không được gói chặt lắm, cô bé hiếu kỳ mở nó ra, một cái đầu lông xù nhô ra, là một chú chó Bichon Frise. Chó con nhìn thấy Pudding Nhỏ liền xông tới sủa gâu gâu hai tiếng. Chú chó Bichon Frise này mới được hai tháng tuổi, tiếng sủa vẫn còn lộ ra chất giọng sữa.

“Chó con!”

Pudding Nhỏ ngẩng đầu, ánh mắt không giấu được sự mừng rỡ, cô bé nhìn Thẩm Thanh Đường: “Mẹ ơi mẹ xem, chó con nè, ba tặng cho con một con chó con.”

Ánh mắt Thẩm Thanh Đường dịu dàng, hỏi: “Thích không?”

“Thích! Con thích lắm, cám ơn ba!”

Pudding Nhỏ ngồi xổm, chó con nhìn cô bé, vẫn rầm rì như cũ, dường như hiểu được cô bé trước mặt là chủ của mình, chờ mong Pudding Nhỏ đến gần hơn, chờ mong cô bé ôm vào lòng, đợi đến khi cảm nhận được sự ấm áp, chú chó nhỏ đã không kịp chờ đợi dụi cái đầu be bé của mình lên cằm của Pudding Nhỏ.

“Mẹ ơi, hình như nó cũng thích con!” – Pudding Nhỏ ngạc nhiên, hét lên.

Hứa Kim Dã đi qua, một tay ôm eo Thẩm Thanh Đường, hai người nhìn nhau, chuyện xưa chợt lóe lên, anh cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.

Thẩm Thanh Đường hỏi: “Pudding Nhỏ muốn đặt tên gì cho chó con?”

“Gọi là gì nhỉ?”

Pudding Nhỏ chu môi, nghiêm túc suy nghĩ.

“Gọi Tùy Tùy nhé.” – Hứa Kim Dã ngồi xổm xuống, anh nâng tay, lòng bàn tay rộng lớn có thể bao phủ hết đầu của chó con, anh cười hỏi Pudding Nhỏ: “Để nó bầu bạn với con suốt đời được không?”

“Tùy Tùy?”

“Nghe hay đó, vậy sau này gọi nó là Tùy Tùy!”

Lông mi Thẩm Thanh Đường hơi run rẩy, cái tên này, cô nhớ cô chỉ nhắc với anh có một lần. Cái gì anh cũng nhớ, trái tim Thẩm Thanh Đường mềm mại, ánh mắt cũng dịu dàng, cô khẽ ừ: “Vậy gọi nó là Tùy Tùy.”

Tùy Tùy vẫn còn hơi xa lạ khi đến nơi ở mới, nhưng dưới cái nhìn trong trẻo của mười mấy cặp mắt trẻ thơ, nó dần dần cũng không còn sợ như thế nữa. Ra khỏi vòng tay của Pudding Nhỏ, nó đã dám chạy nhảy chơi đùa. Không lâu sau còn chạy theo bọn trẻ, bầu không khí càng vui vẻ hơn.

Bữa tiệc đến tối mới kết thúc, bọn trẻ chơi mệt liền nằm bò trong lòng ba mình ngủ thiếp đi, người lớn đến tạm biệt và ra về. Sau khi đã về hết thì cũng đã chín giờ.

Quà tặng rất nhiều, công chúa Pudding Nhỏ là ngôi sao được săn đón, bạn bè đều biết niềm đam mê nhỏ của công chúa, vì thế nên giấy gói của quà tặng cũng rất đẹp.

Pudding Nhỏ càng lớn thì sự lo lắng càng ít đi. Người dì Châu Kỳ dịu dàng cũng rất thích Pudding Nhỏ, chăm sóc cô bé rất cẩn thận.

Khi có thời gian rảnh, ba mẹ thân yêu của cô bé sẽ muốn trải qua thế giới hai người, hơn nửa tần suất còn càng lúc càng nhiều.

Lúc thì cùng nhau ăn tối dưới ánh nến và hoa tươi, kèm theo một chút ảo thuật lãng mạn. Lúc thì chỉ xem một bộ phim sau đó cùng nhau tản bộ về nhà, vừa đi vừa nắm tay trò chuyện. Ký ức và tương lai đã trở nên sâu sắc. Có khi sẽ quay về trường cũ, nhìn những người trẻ tuổi yêu nhau và nhớ về nơi hai người hôn nhau…

Nửa đêm mới về nên hai người rất nhẹ nhàng.

Vì lúc ở trường Hứa Kim Dã nhìn thấy một nam sinh đại học chạy bộ buổi đêm, cánh tay để trần, cơ bắp cuồn cuộn, Thẩm Thanh Đường ngước nhìn hai lần. Anh nhéo cằm cô, quay mặt cô về lại nhìn mình, nói anh cũng có, thích như vậy thì về nhà sẽ cho cô xem cho đã. Vì vậy nên khi về đến nhà anh phải thể hiện sức mạnh của mình, bế Thẩm Thanh Đường đi từ dưới lầu lên.

Thẩm Thanh Đường đỏ mặt, lại nhịn không được mím môi cười, ân cần hỏi anh có nặng không, nếu ôm không nổi thì để cô tự đi.

Câu này rơi vào tai anh lại mang một tầng nghĩa khác, Hứa Kim Dã nghiến răng nghiến lợi: “Chồng em vẫn còn rất trẻ khỏe, nếu em đã quên tối nay anh sẽ giúp em ôn bài.”

Thẩm Thanh Đường ôm lấy cổ anh, hừ một tiếng: “Em không sợ.”

Hứa Kim Dã chỉ cười, bàn tay siết lại một chút, lúc này không cần nói gì cả. Anh vốn thuộc phái hành động, có điều chỉ vừa bước lên tầng một, đang lúc muổn đẩy cửa phòng thì cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, Pudding Nhỏ mặc váy ngủ, hai tay chống nạnh tức giận nhìn hai người.

“Bị con bắt được rồi nhé!”

“Hai người lén lút ra ngoài chơi không dắt con theo!”

Bị tóm tại trận, không như Hứa Kim Dã, Thẩm Thanh Đường có hơi xấu hổ, cộng thêm sau lưng Pudding Nhỏ còn có một dì bảo mẫu, sắc mặt dì ấy còn xấu hổ hơn, lắp bắp giải thích: “Pudding Nhỏ nói phải đợi hai người về, nên mãi không chịu ngủ.”

“Không sao.”

“Dì đi ngủ trước đi. Vất vả cho dì rồi.”

“Được.” – dì bảo mẫu đáp lời, tốc độ xuống lầu nhanh hơn bất cứ ai.

Chỉ còn lại một nhỏ hai lớn đối mắt nhìn nhau. Biểu cảm trên gương mặt của Pudding Nhỏ hệt như bị phản bội. Cô bé khoanh tay, cái bụng nhỏ căng phồng lên, dẩu môi mím chặt như có thể khóc bất kì lúc nào.

Thẩm Thanh Đường bảo Hứa Kim Dã thả cô xuống, để cô đi qua ôm con gái, định dỗ dành gì đó, nhưng còn chưa kịp làm gì liền nghe thấy giọng nói tủi thân tràn trề của con gái: “Ba mẹ đều là người xấu, con không thèm chơi với hai người nữa!”

“Hứ!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.