Tôi mặc kệ, đi thẳng ra phòng khách rồi nằm phịch xuống ghế sofa.
Dì giúp việc đã quá quen với cảnh này, đưa tôi dĩa trái cây với sữa ấm rồi lại về bếp nấu canh giải rượu cho Lương Mộ Thần.
Tôi mở một bộ phim lên xem, nam chính chẳng ai khác ngoài bạn học cũ của tôi – Lận Thần.
Phim mới chiếu được nửa chừng thì Lương Mộ Thần bắt đầu quỳ không nổi nữa, anh hắng giọng, cố ý tạo chút tiếng động để thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi bỏ bịch khoai tây xuống, nhìn sang.
Anh nhe răng cười nịnh: “Anh đứng dậy được chưa?”
Tôi quay đầu lại tiếp tục xem phim, miệng vừa nhai khoai tây vừa khẽ ừ một tiếng.
Lương Mộ Thần lảo đảo đứng lên, chân tay còn chưa vững, vừa đứng vững được một lúc thì dì giúp việc cũng nấu xong canh giải rượu.
Anh bưng bát canh đi về phía tôi: “Em đang xem cái gì đấy? Sao lại là phim của cậu ta nữa?”
Trong phim, Lận Thần vào vai yêu xà, nửa người trần trụi đang tắm trong sông.
Lương Mộ Thần như bị chạm dây thần kinh nhảy dựng lên.
“Không phải cơ bụng thôi à? Ai mà chẳng có! Trì Phi Vãn em nhìn anh đi! Cơ bụng của anh còn to hơn của cậu ta!”
Tôi liếc qua nhàn nhạt, không nói gì.
Có lẽ là do lòng hiếu thắng trỗi dậy, thấy tôi không mảy may dao động, anh cắn răng chịu nhục, cố thêm một câu nữa.
“Của anh còn sờ được.”
Tôi nghĩ ngợi một chút thì thấy cũng được, bèn vỗ vỗ chỗ bên cạnh ra hiệu cho anh lại ngồi.
“Gì đấy?”
“Anh ngồi xa thế thì em sờ kiểu gì?”
Vành tai Lương Mộ Thần đỏ rực, cả người cứng đơ ngồi lên ghế sofa như con cá nằm trên thớt chờ bị làm thịt.
Khi đầu ngón tay lạnh buốt của tôi vừa chạm đến, anh theo phản xạ né ra sau.
“Đừng có nhúc nhích, sờ có tí chứ có rụng miếng thịt nào đâu.”
Anh đáp một tiếng khẽ khàng, giọng căng như dây đàn.
Phim vẫn đang chiếu.
Bộ phim vừa nãy còn xem say sưa, giờ bỗng thấy tiếng động ồn ào khó chịu, tôi dứt khoát với tay lấy điều khiển, ngay giây sau… Màn hình tắt ngúm.
Đèn lớn trong phòng khách đã tắt, chỉ còn một chiếc đèn nhỏ ánh vàng nhàn nhạt.
Ánh sáng lờ mờ chỉ loáng thoáng nhìn được những đường cơ bắp gân guốc rõ ràng.
Tôi có hơi tò mò với biểu cảm lúc này của anh.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy anh rủ mắt, trong đôi mắt sâu thẳm kia là một mảnh tối đen cuộn trào.
Một tiếng “choang” vang lên, bát canh giải rượu đổ ầm xuống đất.
Chỉ là lúc này chẳng ai còn để tâm.
Ngoài cửa sổ trăng sáng treo cao.
Đèn phòng ngủ lúc tắt lúc bật.
Lương Mộ Thần siết chặt cổ tay gầy gò của tôi, trong cơn mê mẩn, anh khẽ thì thầm: “Tảo Tảo…”
Tôi lập tức đá anh bay khỏi giường.
Không khí trong phòng chợt lạnh hẳn.
Tôi ngồi dậy, chỉnh lại áo quần, giọng lạnh tanh: “Tảo Tảo là ai?”
Mặt Lương Mộ Thần lập tức trắng bệch, tội lỗi đến mức không dám nhìn vào mắt tôi, cố gắng chống đỡ chút thể diện cuối cùng.
“Anh… anh ra phòng khách ngủ.”
Anh ném lại một câu rồi ôm chăn chạy mất dép.