Tôi là vợ trên danh nghĩa của thái tử gia giới kinh thành – Lương Mộ Thần.
Anh ôm trái ấp phải trên bàn rượu đến tận hai ba giờ sáng, còn tôi thì ngoan ngoãn chịu cực đưa anh về nhà.
Về đến nhà, tôi quay đầu lại, giọng nhàn nhạt: “Quỳ xuống.”
“Bộp!!!”
Lúc này anh ta say khướt nhưng vẫn quỳ ngay ngắn thẳng lưng.
Cứng cổ gào lên với tôi: “Trì Phi Vãn, em đừng có mà quá đáng nha! Em bảo quỳ là tôi phải quỳ chắc?”
Miệng thì nói vậy, thế nhưng annh ta vẫn ngoan ngoãn quỳ dưới đất, còn lẩm bẩm:
“Em đừng tưởng mình là cái rốn của vũ trụ! Đàn ông tụi tôi là nghe lời vợ thôi, mà em lại đúng lúc là vợ tôi! Đừng có tưởng tôi thích em đấy nhé!”