Đêm nay trời lành lạnh, tôi co người dựa vào gối, ngẩng đầu nhìn trăng ngoài cửa sổ.
Đây chẳng phải lần đầu tôi nghe thấy cái tên đó.
…
Nửa năm trước, gần như chỉ trong một đêm… Mẹ tôi qua đời, nhà họ Trì bên bờ vực phá sản.
Để cứu vãn tập đoàn Trì thị, ba tôi đã ép tôi đính hôn với Lương Mộ Thần.
Cả thiên hạ đều biết tôi với cậu chủ Lương Mộ Thần là oan gia đối đầu, giờ tôi sa cơ thất thế, anh cưới tôi chẳng qua là để hành hạ, làm nhục mà thôi.
Ngay cả tôi cũng từng nghĩ như vậy – nhưng tôi không có quyền lựa chọn.
Tôi biết bây giờ nhà họ Trì đã không còn như trước, muốn sống sót phải dựa vào hơi thở của Lương Mộ Thần… Thế nên tôi cất hết gai nhọn, ngoan ngoãn đính hôn, kết hôn, đối xử với Lương Mộ Thần cũng hết sức dè dặt.
Đêm tiệc cưới, bạn bè ép rượu khiến anh say mèm.
Cổ áo bung vài chiếc cúc, đôi mắt đen sâu như mực, nét mặt lộ vẻ ngà ngà say.
Anh áp người đè tôi xuống giường, một tay giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của tôi, một tay nhẹ nhàng vuốt má.
Giọng nói mang theo hơi men lẫn mê tình.
“Tảo Tảo, anh thích em lắm, Tảo Tảo à…”
Nhưng tôi là Trì Phi Vãn.
Vậy Tảo Tảo là ai?
Tôi vẫn không nhịn được cái tính của mình, đá thẳng một phát cho anh văng xuống giường.
Khiến Lương Mộ Thần tỉnh rượu được nửa phần.
Y chang hôm nay, anh lặng lẽ ôm chăn chạy sang phòng khác ngủ.
Tôi nghiến răng nghiến lợi.
Được lắm Lương Mộ Thần, có bản lĩnh thì cả đời đừng bén mảng tới phòng tôi nữa.
Sáng sớm thức dậy, vết bẩn canh giải rượu tối qua đã được dì giúp việc dọn sạch bóng.
Tôi nhớ đến bộ phim hôm qua vẫn chưa xem xong, bèn rúc vào chiếc sofa êm ái, định bụng xem nốt cho trọn.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo vang.
Tôi bắt máy, bên kia là giọng đạo diễn Lý hớn hở.
“Tiểu Trì à, em chuẩn bị tới đâu rồi?
“Nếu không có vấn đề gì thì tuần sau vào đoàn nhé.”
Chuyện tôi mong chờ suốt nửa năm nay cuối cùng cũng có kết quả, khóe môi không kìm được mà cong lên.
Khi thiệp mời dự tiệc tối được gửi đến tận nhà, tôi phá lệ nhận lời.
Sau khi kết hôn với Lương Mộ Thần, tôi rất ít khi tham gia những dịp như thế.
Bởi tôi biết, trong suốt mấy năm đấu đá với anh, đám cậu ấm cô chiêu giới Kinh Thành kia chẳng ai ưa nổi tôi.
Giờ nhà tôi sa sút, họ càng có lý do để nhân cơ hội mà sỉ nhục cho hả dạ.
...
Buổi tối, tôi thay một bộ váy dài trắng muốt thêu hoa, kết hợp cùng chiếc khăn choàng cùng màu, tóc uốn nhẹ, đúng giờ đẩy cửa bước vào đại sảnh.
Bên trong lập tức vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
“Chẳng phải vợ của cậu chủ Lương sao? Cô ta dám đến thật à?”
“Không phải định tới quậy phá đấy chứ?”
“Yên tâm, cô ta không dám đâu, trước mặt cậu chủ Lương thì khác gì con chó đâu mà.”
Nghe những lời ấy, trong lòng tôi cũng dửng dưng, nhưng ngoài mặt lại phối hợp mà làm ra vẻ yếu đuối xen chút bướng bỉnh y như họ mong đợi.
Từng là một cô chiêu lớn giới Thượng Hải, kiểu tiệc thế này tôi đã dự không dưới trăm lần, nhưng giờ lại ra vẻ căng thẳng bất an như thể chưa từng thấy cảnh đời bao giờ.
Quả nhiên, nét chế giễu trên mặt đám người kia càng thêm rõ rệt.
Tôi giả vờ nhút nhát tìm một góc khuất rồi ngồi xuống, ánh mắt lo lắng liếc ngang dọc.
Tiếng bàn tán mang tên tôi vang lên không ngớt, ánh mắt khinh bỉ của mọi người liên tục phóng về phía tôi.
Tôi cắn chặt môi dưới, cố gắng giữ chút thể diện cuối cùng.
Bỗng nhiên, âm nhạc trong hội trường thay đổi, ánh đèn sân khấu chính bật sáng rực rỡ, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía trung tâm.
Dưới ánh đèn, người phụ nữ ấy có đôi mắt phượng cong nhẹ sắc sảo, nụ cười rạng rỡ lấp lánh giữa hàm răng trắng đều, vừa cười vừa đưa tay vén nhẹ lọn tóc bên tai.
Đó là cô cả nhà họ Diệp vừa từ nước ngoài trở về, Diệp Tảo.
Rõ ràng đây là thời khắc được mọi người chú ý của cô ta, vậy mà vẫn không ngừng có ánh mắt liếc sang tôi.
Lý do đơn giản thôi: Tôi và nữ chính của bữa tiệc này… mặc đụng váy.
Hiển nhiên Diệp Tảo cũng đã nhận ra tình hình, nét mặt thoáng hiện vẻ không vui.
Sau khi kết thúc phát biểu ngắn gọn, cô ta bước thẳng xuống sân khấu đi về phía tôi.
Sau đó lại cúi xuống, từ trên cao nhìn tôi chăm chăm.
“Cô chính là cô Trì lừng danh đấy à?”
Không đợi tôi trả lời, cô ta đã đảo mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi tiếp tục nói:
“Không phải chỉ là thứ trèo lên giường anh Thần vì tiền sao, lại còn tưởng mình là bà Lương thật đấy hả?”
Tôi rủ hàng mi, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì đáy mắt đã ngân ngấn nước, nhưng tôi vẫn cố ngẩng cao đầu để ngăn không cho nước mắt rơi.
“Cô Diệp, mong cô đừng ăn nói hồ đồ.”
Diệp Tảo như nghe được chuyện cười, bật cười khinh miệt: “Tôi ăn nói hồ đồ?”
Xung quanh bắt đầu xôn xao:
“Nếu không phải Tảo Tảo du học ở nước ngoài, cô ta chen chân vào thì chắc giờ này cậu chủ Lương đã cầu hôn Tảo Tảo rồi!”
“Đúng đấy, Tảo Tảo là mối tình khắc cốt ghi tâm của người ta, còn cô ta thì là cái thá gì?”
Tôi hơi sững người.
Tảo Tảo...
Thì ra Diệp Tảo chính là bạch nguyệt quang trong lòng Lương Mộ Thần sao?
Tôi nhìn gương mặt Diệp Tảo, lồng ngực nghẹn lại nhưng không thể trút ra.