Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 5: Chương 5




Từ lúc bắt đầu quay, tôi cứ có cảm giác như có một ánh mắt luôn lặng lẽ bám theo mình.

Quay xong một cảnh, tôi đảo mắt tìm kiếm, quả nhiên thấy bóng người quen thuộc đứng dưới tán cây.

Tiểu Quỳ chạy như bay tới đưa áo khoác, Lận Thần thuận tay cầm lấy định khoác cho tôi thì bị Tiểu Quỳ giật lại đầy cảnh giác:

"Chuyện nhỏ này cứ để tôi lo cho!"

Trong lúc hai người họ giằng co vì một cái áo thì Lương Mộ Thần đã sải bước đi tới, mở rộng chiếc áo dạ đen dày rồi ôm gọn cả tôi vào lòng.

Bị bất ngờ nên tôi hơi loạng choạng, theo phản xạ vòng tay ôm lấy phần eo săn chắc của anh.

Qua lớp sơ mi mỏng cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh.

Phim trường ồn ào náo nhiệt, nhưng tôi lúc này chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch bên tai mình.

"Hai, hai người..."

Lận Thần thốt lên, vì quá sững sờ nên ly nước trợ lý vừa nhét vào tay cậu ấy rơi xuống đất vỡ tan.

Tôi trong màn áo đen đang định ngẩng đầu nói gì đó nhưng Lương Mộ Thần đã nhanh tay ấn đầu tôi vào ngực mình, che kín mặt lại.

Đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng liếc về phía Lận Thần, ánh nhìn chứa đầy dò xét.

"Lương Mộ Thần, cậu với Trì Phi Vãn... hai người sao lại..."

Lận Thần nhìn qua nhìn lại, giọng nói đầy kinh ngạc.

Lương Mộ Thần nghe xong, khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên, nhàn nhã nói một câu:

"Trì Phi Vãn là vợ tôi."

Không trách Lận Thần quá bất ngờ, chứ nếu là tôi thời cấp ba thì đánh chết tôi, tôi cũng không dám tin điều này đâu.

...

Tôi quen Lương Mộ Thần từ hồi còn rất nhỏ.

Anh là người Bắc Kinh, theo mẹ về nhà ông ngoại ở Thượng Hải chơi một thời gian. Sau đó dẫm bẹp cái lâu đài cát tôi vừa xây xong, tôi nổi điên đấm anh túi bụi một trận, còn anh thì mách lẻo… tôi bị ăn đòn.

Tôi lại đấm anh, anh lại mách, tôi lại bị ăn đòn.

Cứ thế, mối thù giữa hai đứa ngày càng sâu nặng.

Mỗi lần gặp mặt là phải đấu võ mồm vài câu để “tỏ lòng tôn trọng” lẫn nhau.

Có điều vì còn phải đi học nên anh chỉ sang ở mấy ngày vào dịp nghỉ hè hoặc nghỉ đông, nên số lần chúng tôi đụng mặt cũng không nhiều.

Ai ngờ lên cấp hai, anh chuyển hẳn về Thượng Hải… lại còn học cùng trường với tôi.

Từ tranh thứ hạng trong khối, đến giành danh hiệu học sinh được yêu thích nhất.

Ngay cả khi trường tổ chức bình chọn hoa khôi, anh cũng lôi ra tấm hình hồi bé mặc váy để “chiến” với tôi một phen.

Tôi cướp cái của anh, anh giành cái của tôi, mâu thuẫn cứ thế ngày một trầm trọng hơn.

Đến mức anh nói “1+1=2”, tôi nhất định phải chứng minh “1+1=3” mới chịu.

Thầy cô nhiều lần gọi cả hai lên nói chuyện, khuyên nên bắt tay giảng hòa, chỉ sợ một ngày nào đó xung đột lên tới đỉnh điểm rồi gây ra đại chiến toàn trường, làm mất mặt nhà trường.

Ngay cả lúc theo ba đến chùa thắp hương cầu nguyện, điều tôi thành tâm mong mỏi nhất là: “Lương Mộ Thần sớm gặp xui xẻo.”

Ai mà ngờ, thời thế xoay vần, giờ tôi lại đang sống nhờ dưới tay anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.