Vừa bước vào nhà, tôi còn chưa kịp mở lời thì Lương Mộ Thần đã quỳ xuống một cách rất là… thành thạo.
Tôi thì chẳng buồn liếc anh lấy một cái, đi thẳng lên phòng bắt đầu thu dọn hành lý.
Có vẻ Lương Mộ Thần nhận thấy có gì đó không ổn nên cũng chạy theo lên lầu, vừa nhìn thấy chiếc vali, anh đã vội vòng tay ôm lấy eo tôi từ phía sau.
Mái tóc ngắn nhọn hoắt của anh đâm vào má khiến tôi hơi tránh đi theo phản xạ.
Cánh tay mạnh mẽ siết chặt thêm chút nữa, Lương Mộ Thần mở miệng, giọng nói nghe có vẻ tủi thân.
“Trì Phi Vãn, em đang làm gì vậy?”
Trong bóng tối lờ mờ, chỉ lờ mờ thấy được đường viền quai hàm sắc sảo của anh.
Tôi quay đầu lại, đôi môi ướt át khẽ lướt qua vành tai người đằng sau khiến đối phương khẽ rùng mình.
Trong bầu không khí mập mờ đang dần lan tỏa, tôi lại mở miệng một cách bình thản:
“Em chỉ hỏi anh một câu thôi, Tảo Tảo là ai?”
Lương Mộ Thần vẫn tránh né không chịu trả lời.
Tôi đưa ngón tay chọc nhẹ lên người anh.
Được lắm, anh cũng lì miệng thật đấy.
Tôi đâu có ngu.
Tôi là Trì Phi Vãn, “Phi Vãn” – không muộn, chẳng phải chính là… “sớm” à?
Dưới lầu vang lên tiếng dì giúp việc gọi tôi, tôi chẳng hề do dự mà thẳng tay đẩy anh ra khỏi phòng.
Sáng hôm sau, lúc tôi kéo vali ra cửa thì bắt gặp Lương Mộ Thần đang ăn sáng.
“Trì Phi Vãn, em định đi đâu?”
Tôi thản nhiên đáp: “Em bỏ nhà đi đấy.”
Ánh mắt anh hơi tối lại, môi mím thành một đường thẳng tắp, nhìn tôi thật lâu rồi mới không cam lòng nói:
“Vậy… em nhớ về sớm một chút.”
“Tùy tâm trạng.”
Chiếc xe bảo mẫu của công ty đã đổ sẵn ngoài cổng, tôi không quay đầu lại mà kéo thẳng vali lên xe.
Qua cửa kính xe, tôi thấy Lương Mộ Thần vẫn đứng yên tại chỗ, cúi đầu ủ rũ trông hệt như một chú chó con bị bỏ rơi.
Tôi không nhịn được khẽ bật cười.
Làm bộ làm tịch cái gì chứ, rõ ràng tôi ký dưới danh công ty của anh, người đại diện và trợ lý cũng là do anh sắp xếp.
Bộ phim này khởi quay thì chắc chắn bên đại diện đã thông báo cho anh từ lâu rồi.
Đường đi khá xa, tôi ngồi trên xe lật lại kịch bản đã sắp thuộc làu từ nửa năm trước.
Bởi vì đề tài bộ phim này hơi nhạy cảm, tôi và đạo diễn Lý dù đã ký hợp đồng nhưng vẫn bị mắc kẹt không qua được duyệt kiểm.
Dù sao tôi cũng chỉ là gương mặt mới, lại vừa ký hợp đồng “ra mắt lần đầu” với đạo diễn nên khi dự án bị đình trệ, tôi đành bất lực ngồi nhà chờ đợi, chẳng thể làm gì hơn.
May mắn là tình hình bây giờ đã có chuyển biến, quy định với dạng đề tài này được nới lỏng một chút, đạo diễn Lý mới lập tức triệu tập đoàn làm phim bắt đầu quay.
Nửa năm sau gặp lại đạo diễn, sau vài câu chào hỏi xã giao, ông bảo tôi thử lại một phân đoạn.
Chính là đoạn trước đây tôi vẫn chưa nắm bắt được cảm xúc.
Nhưng lần này đạo diễn xem xong thì vô cùng hài lòng.
“Ban đầu tôi còn lo cô không tìm được cảm giác vừa tự ti vừa cố gồng mình giữ thể diện, giờ thì tốt rồi, nửa năm chờ đợi quả không uổng phí.”
Tôi cúi đầu, khẽ mím môi cười.
Tất cả là nhờ vào đám cậu ấm cô chiêu ở Bắc Kinh đã vô tình diễn phụ cho tôi đấy.
Thật ra trước khi nhà tôi sắp phá sản thì cuộc sống của tôi phải nói là thuận buồm xuôi gió, ngoài Lương Mộ Thần lúc nào cũng đối đầu với tôi ra thì gần như chẳng ai dám làm tôi khó chịu cả.
Vì vậy, tôi chưa từng thật sự trải qua cảm giác bị coi thường hay châm chọc là như thế nào.
Nhưng nhân vật lần này tôi nhận là một học sinh nghèo “lạc bước” vào giới thượng lưu. Trước khi cô ấy trưởng thành, luôn phải gồng mình giữ lấy chút tự tôn bé nhỏ trước những người giàu có. Mà bản thân cô lại không hề biết rằng, những người đó chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu cô như một trò cười.
Lúc mới thử vai, tôi đã tìm rất nhiều trường hợp tương tự để nghiên cứu nhưng đạo diễn Lý vẫn cảm thấy biểu hiện của tôi thiếu gì đó.
Cho đến khi tôi bị những ánh mắt khinh thường quét qua hết lần này đến lần khác, tôi mới hiểu mình thiếu chính là điều này…
Là bản năng né tránh.
Xuất thân giàu có khiến tôi luôn tự tin làm người điềm đạm lễ độ, nói chuyện cũng chẳng bao giờ né tránh ánh mắt đối phương, muốn làm gì thì cứ làm.
Nhưng nữ chính thì khác… Cô đã nghe quá nhiều lời phủ định và xúc phạm suốt cả cuộc đời. Sự tự tôn cô gồng lên được chẳng qua cũng chỉ là cọp giấy, chạm nhẹ một cái là sụp ngay.
Vậy nên khi đối diện với người hay chuyện gì đó, cô luôn tránh né theo bản năng.
Sau khi hiểu sâu hơn về nhân vật, lại thêm chỉ dẫn của đạo diễn Lý nên quá trình quay nhìn chung diễn ra khá suôn sẻ.
Chỉ có điều, để tránh lại gặp trục trặc nên tiến độ quay được đẩy rất gấp, từ sáng đến tối, khổ cực quay cả một ngày trời.
Về khách sạn tắm rửa qua loa rồi nằm phịch xuống giường, mắt tôi đã mệt đến mức không mở nổi.
Phòng khách sạn đơn sơ chứ không ấm áp như ở nhà, tôi cuộn tròn trong chăn mơ mơ màng màng ôm lấy một luồng nhiệt.
Đến sáng hôm sau, tỉnh dậy mới thấy rõ… Lương Mộ Thần đang nằm cạnh tôi!
Không biết anh mò vào khách sạn lúc nào nữa, bây giờ thì mắt nhắm nghiền, mệt mỏi nửa nằm nửa ngồi, hơi thở đều đặn cùng mái tóc rối bù che nửa trán, trông lại thấy… khá ngoan.
Tôi lặng lẽ nhìn anh một lúc, cuối cùng không nhịn được nảy ra chút ý xấu, cố tình bóp mũi anh.
Lương Mộ Thần vặn vẹo người khẽ khàng tỉnh lại, còn chưa kịp mở miệng thì tôi đã giành quyền lên tiếng:
“Anh làm gì trên giường em thế hả?”
Anh chỉ ngẩn người một giây, sau đó lập tức bày ra dáng vẻ đường hoàng:
“Em là vợ anh, anh không ngủ giường vợ thì ngủ giường ai?”
Tôi kéo áo khoác khoác lên vai, cười thật tươi nhìn anh nói:
“Thì ngủ giường Tảo Tảo chứ còn ai nữa.”
Một câu này làm Lương Mộ Thần nghẹn họng ngay, muốn cãi mà dưới ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp của tôi lại chẳng thốt nên lời.
Thế là anh kéo chăn trùm kín đầu, quyết định nằm im giả chết.
Tiếng gõ cửa của trợ lý vang lên, tôi đáp lời rồi vội vàng rửa mặt thay đồ đi làm tạo hình.
Đến phòng nghỉ ở phim trường, tôi nheo mắt ngủ gà ngủ gật, mặc cho chuyên viên trang điểm thao tác trên mặt.
Trợ lý Tiểu Quỳ thì ngồi bên gõ điện thoại “tạch tạch” như đánh trống trận.
"Tối qua Lương Mộ Thần đến lúc nào vậy?"
"Tổng giám đốc Lương đến lúc 3 giờ sáng, sợ làm phiền chị nghỉ ngơi nên bảo em ra mở cửa cho anh ấy."
Tôi chọc nhẹ vào trán cô ấy.
"Đồ phản bội, coi như phí cái bánh ngọt hôm qua cho em ăn rồi."
Tiểu Quỳ cười ngốc nghếch nhìn tôi, lè lưỡi tinh nghịch.
Trang điểm xong, Tiểu Quỳ nhanh nhẹn lấy hộp cháo trứng bắc thảo thịt bằm đã mua từ trước, dúi vào tay tôi bảo tranh thủ uống vài hớp.
Tôi đang cắn ống hút thì bỗng nghe ai đó gọi tên mình.
Quay đầu lại, nhìn thấy nam chính của bộ phim này cũng là bạn cùng lớp thời cấp ba của tôi—Lận Thần.
Cậu ấy vào nghề từ thời đi học nên bây giờ đã là ảnh đế nổi danh khắp nơi.
Thấy chiếc nhẫn cưới trên tay tôi, Lận Thần thoáng ngỡ ngàng: "Cậu kết hôn rồi hả?"
Tôi xoay xoay nhẫn cưới, khẽ cong mắt cười: "Ừ, đúng rồi."
Không khí lặng đi trong chớp mắt, Lận Thần cố gượng nụ cười:
"Không ngờ cậu lại kết hôn sớm vậy đấy."
"Tớ nhớ hồi đó tỏ tình với cậu, cậu nói không bao giờ thích người thích mình trước, còn nói như thế chẳng có gì thử thách cả."
Lận Thần nửa đùa nửa thật bồi thêm một câu:
"Trên đường tới đây tớ còn nghĩ, có khi tớ vẫn còn cơ hội cơ đấy."
Ánh mắt tôi hơi lạc đi, bỗng có hơi hoài nghi… hồi cấp ba tôi thực sự từng nói ra câu đó à?
Nhưng nhớ kỹ lại thì đúng là đã từng có chuyện như vậy.
Hồi đó tôi mê một cuốn tiểu thuyết nên đã bắt chước từng lời ăn tiếng nói của nữ chính, thấy cái kiểu thích lao vào những điều không thể thật ngầu lòi. Thế là tôi ôm lấy câu "không thích người thích mình trước" như chân lý, rồi lấy nó ra làm lý do từ chối hết người này đến người khác.
Bây giờ nghĩ lại, thấy “tôi” ngày đó thật đúng là... quê muốn độn thổ.
Lúc này Tiểu Quỳ đang nhìn chằm chằm người đàn ông định "đào góc tường" của sếp mình, lập tức đứng bật dậy như gặp đại địch, chắn giữa ánh mắt của Lận Thần và tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ cô ấy như sắp lao vào chiến đấu thì không nhịn được cười.
Lận Thần nghiêng đầu sang một bên, vẫn chờ tôi đáp lời.
Dù gì thời gian tới cũng phải hợp tác, tôi vẫn chừa cho Lận Thần chút thể diện, uyển chuyển nói: "Chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác trong phim mà."