Sáng sớm hôm sau, Tiểu Quỳ vội vã chạy về khách sạn.
Lắc lắc cái đầu, miệng há ra khép vào liên tục ngáp dài.
Tôi bực mình giơ tay chọc chọc vào trán cô ấy.
“Buồn ngủ thế này, tối qua đi làm trộm à?”
Tiểu Quỳ cười hì hì cố gắng tỏ ra tỉnh táo, móc từ trong túi ra một cuốn sổ bìa da đen đưa cho tôi.
Cô nàng ghé sát vào tai tôi rồi thì thào: “Em trộm được từ chỗ tổng Giám đốc Lương đấy, chị nhớ coi cẩn thận, đừng để người khác phát hiện nha.”
Tôi không nhịn được bật cười, véo véo cái má tròn của cô ấy.
“Tiểu Quỳ giỏi quá, đúng là gián điệp hai mang, chị thương em quả không uổng mà.”
Tiểu Quỳ bị tôi véo đến nhe răng trợn mắt, dụi dụi mắt rồi chui vào phòng đi ngủ bù.
Phân cảnh của tôi hôm nay là buổi chiều, thời gian khá rảnh rỗi nên tôi bèn dựa vào sofa xem thử xem Tiểu Quỳ trộm được báu vật gì cho mình.
Trang đầu tiên, ừm…
Chi chít toàn là tên tôi.
Nhìn đến mức suýt nữa tôi không nhận ra ba chữ Trì Phi Vãn.
Trang thứ hai mới vào thẳng vấn đề.
Viết tám chữ to tướng “KẾT HÔN TRƯỚC, PHÁT TRIỂN TÌNH CẢM SAU”.
Tôi bỗng nhớ đến buổi tối trước đám cưới, Lương Mộ Thần lạnh như băng bắt tôi ký vào bản hợp đồng hôn nhân kia, chẳng lẽ chính là kinh nghiệm học được từ mấy bộ tiểu thuyết sau khi tổng giám đốc kết hôn sao?
Cũng không chắc, để xem tiếp cái coi.
Nét chữ của Lương Mộ Thần giống hệt con người anh, mạnh mẽ cứng cáp, ghi chú chỉnh tề cẩn thận như vở ghi trên lớp học.
Chỉ là nội dung ghi chép khiến người ta đọc vào phải trợn mắt há mồm.
1. Ước pháp tam chương
[Chứng minh tôi là người có nguyên tắc, khơi dậy ham muốn chinh phục của Tảo Tảo.]
2. Chung giường chung gối
[Duy trì đường nét cơ bụng, cơ ngực. P/s: Hình như Tảo Tảo thích đàn ông có cơ bụng.]
3. Giả say
[Đàn ông say ba phần, ôm Tảo Tảo ngủ!]
[Không được uống say quá, kẻo lỡ miệng thì toi :-(]
4. Anh hùng cứu mỹ nhân
[Đợi Tảo Tảo cho cơ hội.]
5. Ly hôn
[Cái này không được không được, tuyệt đối KHÔNG ĐƯỢC, gạch bỏ gạch bỏ.]
6. Dự tiệc
[Nhất định phải giữ Tảo Tảo tránh xa Chu Thư Đạt, cái mồm ba hoa của cậu ta… nhỡ để Tảo Tảo biết tôi thầm yêu cô ấy bao năm nay thì coi như chấm hết!]
7. Tìm hiểu sở thích
[Cho tôi kiêu ngạo chút đi, mấy cái này tôi chẳng cần phải dò hỏi. Tảo Tảo thích ăn măng tươi, thích ăn sashimi, thích quần áo tông sáng, nước uống phải đúng 50 độ.]
Quả nhiên tôi đoán không sai, Tảo Tảo mà anh thích chính là tôi.
Còn vì sao anh ấy thích tôi…
Tôi ưu tú thế này, chẳng phải anh ấy thích tôi là chuyện rất bình thường hả?
Trong lòng đầy vui sướng, tôi tiếp tục lật xem về sau.
...
Ngày tháng từng ngày trôi qua, tiến độ quay phim được đẩy nhanh vùn vụt.
Đến hôm quay xong cảnh chốt hạ, đạo diễn Lý uống đến say bí tỉ, vui đến mức quên đường về.
Ai ngờ sáng hôm sau tỉnh dậy, thời thế đã đổi. Bộ phim lần nữa vì vấn đề đề tài mà bị hạn chế, mấy nền tảng phim ảnh từng đàm phán trước đó lần lượt hủy hợp tác.
Chứng kiến bao nhiêu tâm huyết suốt những ngày qua sắp đổ xuống sông xuống bể, đạo diễn Lý suýt chút nữa thở không nổi, phải đưa vào bệnh viện.
Trên đầu mỗi người trong đoàn phim lúc này đều phủ kín mây u ám.
Về đến nhà, mấy hôm rồi không thấy bóng dáng Lương Mộ Thần đâu.
Anh bận đến mức chân không chạm đất, dứt khoát ăn ngủ luôn ở công ty.
Lúc nào cũng nghĩ về dáng vẻ si mê của anh, suýt chút nữa tôi quên mất thật ra anh cũng là một tổng tài bá đạo.
Hôm đó Lương Mộ Thần ghé về nhà một chuyến để lấy bức thư pháp anh vẫn cất giữ trong thư phòng, sau đó vội vội vàng vàng rời đi, lại mấy hôm liền không thấy tăm hơi.
Mãi đến khi trong nhà nhận được thiệp mời tham dự lễ hội Ánh Sáng, tôi mới biết thì ra bức thư pháp ấy là anh mang đi tặng cho ông Diêm – cây đa cây đề trong giới điện ảnh, để nhờ ông ra mặt giúp đỡ xoay chuyển tình thế.
Lễ hội Ánh Sáng là một trong những sự kiện trao thưởng cho bộ phim danh giá nhất, đồng thời cũng là nơi kết giao, gọi vốn tầm cỡ cao nhất.
Thiệp mời của họ thông thường chỉ gửi cho siêu sao tuyến một hoặc những nghệ sĩ có tiềm năng bùng nổ.
Việc bộ phim của chúng tôi lọt vào danh sách lễ hội Ánh Sáng đủ sức chứng minh với các bên phim ảnh rằng bộ này có thể kiếm tiền, lại không gặp rủi ro lớn.
Hôm lễ hội diễn ra có đủ loại danh lưu xã hội, ông lớn bà lớn trong giới phim ảnh ăn mặc lộng lẫy, tay cầm ly rượu đi lại trò chuyện khắp nơi.
Tôi xách váy, mỉm cười đối mắt với Lương Mộ Thần.
“Lương Mộ Thần, sao anh lại tốt với em thế này?”
Hai vành tai anh ửng đỏ, cố chấp biện bạch: “Em đừng hiểu lầm, anh không thích em đâu.”
Tôi cười cười, giọng dỗ dành: “Phải phải phải.”
Anh trải đường cho tôi, đầu tư cho phim, cùng ăn cùng ngủ, chỉ để… sỉ nhục tôi thôi.
Vừa rồi lúc ra ngoài trò chuyện, Lương Mộ Thần đã tỏ ra hơi mệt, giờ anh day day sống mũi rồi ngồi phịch xuống ghế sofa trong phòng nghỉ.
Tôi nửa ngồi xổm trước mặt anh, giọng chân thành:
“Cảm ơn anh đã vì bộ phim này mà làm nhiều việc như thế.”
Ánh mắt Lương Mộ Thần khẽ lóe lên, bất ngờ ngồi thẳng dậy, chậm rãi dụ dỗ:
“Anh làm những chuyện này vì em là vợ anh, cho nên em phải cảm ơn gì đấy chứ nhỉ?”
Tôi làm ra vẻ bừng tỉnh gật gật đầu.
“Nếu đã thế, em còn nói cảm ơn làm gì, lấy được em là do anh đáng đời thôi.”
Vừa đấu võ mồm với Lương Mộ Thần, tôi vừa cầm chai rượu bên cạnh rót một ly nhấp một ngụm.
Lương Mộ Thần nhíu mày mệt mỏi, cuối cùng không chống lại nổi cơn buồn ngủ, sau khi xin phép tôi thì châm một điếu thuốc để tỉnh táo.
Cửa phòng nghỉ bỗng bị đẩy ra.
Mấy công tử con nhà giàu bước vào, trong đó có một người lia mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Đôi mắt tam bạch điển hình khiến tôi thấy rất quen mắt, đến gần thêm chút thì tôi bỗng nhớ ra… Lần trước đi đón Lương Mộ Thần, tôi đã gặp tên này đang say khướt giở trò với bé gái, thế là tôi xông vào ngăn cản. Hắn mắng tôi nhiều chuyện, rồi là tôi rất “không cẩn thận” đá gãy chân hắn.
Giờ đây trong mắt hắn thoáng qua tia oán độc méo mó, giọng điệu đầy ác ý cất lên:
“Phụ nữ mà uống rượu, ai lại để ngồi uống kiểu này?”
“Phải bắt cô ta quỳ xuống uống mới đúng vị chứ.”
Lờ mờ vang lên vài tiếng cười giễu cợt.
Chắc là bọn họ cũng nghe đâu đó chuyện tôi và Lương Mộ Thần từng không hòa thuận nên mới dám không kiêng nể gì mà nhục mạ tôi trước mặt anh.
Lương Mộ Thần tựa lưng vào sofa, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc cùng dáng vẻ ung dung, giọng điệu thờ ơ cất lên:
“Muốn cô ấy quỳ à, được thôi.”
Tên kia đắc ý nhếch mép, còn chưa kịp cười hả hê thì Lương Mộ Thần đã vung chai rượu bên cạnh đập thẳng lên đầu hắn.
Chai rượu vỡ toang, mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp sàn.
Dòng đỏ nổi bật hòa lẫn rượu chảy dọc xuống từ trán hắn.
Chạm phải đôi mắt đen sắc bén của Lương Mộ Thần, hắn run rẩy lùi về sau hai bước.
Nghe thấy động tĩnh bên này thì một đám người nhanh chóng bu lại.
Tên kia sờ lên đỉnh đầu, cả bàn tay dính đầy máu, mặt mày tái mét.
“A-anh Lương, anh dựa vào đâu mà đánh tôi?”
Lương Mộ Thần chẳng thèm liếc hắn một cái, chỉ lười biếng vẫy tay, lập tức có mấy tên đàn ông to lớn xông vào kẹp hai cánh tay hắn lôi đi.
“Các, các người định đưa tôi đi đâu?”
Diệp Tảo khoanh tay đứng bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Đồ vô dụng, mất mặt xấu hổ ở đây, bị thương thì đưa đi bệnh viện chứ sao, chẳng lẽ chở thẳng đến nhà tang lễ à?”