Dẹp yên màn náo loạn này xong thì Diệp Tảo đứng bên cạnh, vẻ mặt ngập ngừng, hình như có lời muốn nói với tôi.
Tôi theo cô ta đi ra ban công.
Diệp Tảo vốn luôn ngẩng cao cằm cùng ánh mắt kiêu ngạo, giờ đây lại có chút bối rối, hắng giọng mới cất tiếng:
“À thì… trước đây tôi từng nói mấy lời xúc phạm cô, xin lỗi nhé.”
Cô ấy ngẩng mắt nhìn tôi một cái, rồi lập tức cúi xuống nhìn mũi giày, biện bạch:
“Nhưng cũng không thể trách tôi được… Đều tại Lương Mộ Thần, cái người này khiến tất cả chúng ta hiểu lầm.”
“Hồi cấp ba lúc tụ tập ăn uống vào năm mới, anh ấy uống hơi nhiều, miệng lẩm bẩm nói thích ‘Tảo Tảo’, muốn cưới ‘Tảo Tảo’ về nhà.”
“Trong đám bạn chúng tôi thì chỉ có mình tên tôi có chữ ‘Tảo’, nhưng sau đó tôi ra nước ngoài. Mấy lần Chu Thư Đạt thăm dò anh ấy, anh ấy đều né tránh không trả lời… làm chúng tôi càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng.”
“Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc ai cũng coi cái suy đoán chưa từng xác nhận ấy thành sự thật.”
Có lẽ càng nói càng bực, giọng Diệp Tảo trở nên kích động, ánh mắt như muốn mắng chửi nặng nề.
“Tôi còn thật sự tưởng anh ấy thầm yêu mình bao nhiêu năm, mấy cậu trai người nước ngoài theo đuổi tôi nhưng tôi nào dám nhận lời, sợ phụ lòng anh ấy… Kết quả uổng phí thanh xuân tôi bao nhiêu năm trời.
“May mà tuần sau tôi quay về Mỹ rồi, đợi tôi về tôi sẽ yêu đương một trận, không, tôi sẽ yêu tới mười trận!”
Những tán lá xanh bên cửa ban công khẽ rung động, lờ mờ thấy có bóng người trốn đằng sau.
Tôi nhịn cười, lắc lắc ly rượu trong tay.
Cuối cùng Diệp Tảo cũng trút được cục tức trong lòng, cả người nhẹ nhõm không ít. Sau đó đối phương ngẩng đôi mắt lấp lánh nhìn tôi, chắc nịch nói:
“Thật ra… cô mới là ‘Tảo Tảo’, phải không?”
Lương Mộ Thần xông ra muốn ngăn cản thì đã muộn, anh nhắm chặt mắt, dáng vẻ như tro tàn trong lòng.
Chu Thư Đạt ló ra từ sau lưng anh, hả hê nói:
“Anh Lương, anh làm cái biểu cảm gì thế, chị dâu khó coi đến mức không dám nhận à? Nếu không phải anh sống chết không chịu thừa nhận, bọn em cũng đâu bị anh dắt mũi lâu vậy.”
Tôi nheo mắt, ánh nhìn đầy nguy hiểm khóa chặt lấy Lương Mộ Thần.
Anh hít thở khựng lại, ấp úng giải thích: “Không, không phải. Trước kia tôi còn trẻ người non dạ, tiện miệng thề bừa thôi.”
Anh nhắm mắt, khó khăn thốt ra sự thật.
“Nếu tôi mà thích Trì Phi Vãn thì tôi không làm đàn ông chân chính được nữa.”
Chu Thư Đạt cười ngả nghiêng, suýt lăn ra đất.
“Vậy giờ anh tính sao đây? Lỡ đâu lại linh nghiệm như mấy lần trước thì…”
Lương Mộ Thần mặc bộ vest chỉnh tề, vóc dáng cao lớn cùng vai rộng chân dài, sống mũi cao thẳng, ngũ quan sắc nét và khí chất sắc lạnh mạnh mẽ… Vậy mà lúc này lại loạng choạng như trời sụp đất lở.
Diệp Tảo tò mò hỏi: “Anh ấy từng thề gì trước kia cơ?”
Chu Thư Đạt cười hả hê, chẳng sợ chuyện thêm lớn:
“Hồi trước anh ấy thề rằng… Nếu không đánh bại được Trì Phi Vãn, không giành được danh hiệu nhân vật phong vân của trường thì phải chạy 20 vòng sân vận động. Sau đó anh ấy lười, không muốn nhận thua, kết quả lại đúng lúc gặp cậu của đoàn trưởng về thăm quê, ép anh ấy chạy đúng y 20 vòng.”
“Trước kỳ thi, anh ấy lại nói nếu thi không vượt mặt Trì Phi Vãn thì chuyến du lịch nước ngoài của nhà mình anh ấy sẽ không đi, nghỉ hè ở nhà làm 10 bộ đề. Anh ấy muốn lật kèo lại, ai ngờ hộ chiếu bỗng dưng mất tiêu, bà dì làm giáo viên còn mang đến cho anh ấy đúng 10 bộ đề.”
“Từ đó về sau, anh ấy không dám thề bừa nữa, hahahaha!”
Nghe xong, Diệp Tảo cũng bật cười.
Gió đêm lùa qua tán cây xào xạc, càng làm bóng dáng Lương Mộ Thần trở nên thê lương và buồn bã.
Tôi chớp mắt mấy cái, cuối cùng quyết định nói ra sự thật.
“Thật ra… là tôi méc với cậu của Lương Mộ Thần, mấy bộ đề kia cũng là tôi đi với dì mua về cho anh ấy.”
Tôi và Lương Mộ Thần vốn chẳng phải kiểu người hiếu thắng, nhưng cứ gặp nhau là phải phân cao thấp.
Điểm số vốn chỉ tầm trung của hai đứa… nhờ ganh đua mà chen tận vào top 10 của khối.
Kết quả là cả hai đều áp lực học tập cực lớn.
Khi tôi bị áp lực, tôi chạy đến chùa cầu thần nguyền rủa anh.
Còn anh khi áp lực thì lên diễn đàn trường tuyên chiến.
Dù tôi chẳng hay lên mạng nhưng kiểu gì cũng có người chạy đến nói cho tôi biết, Lương Mộ Thần lại đang muốn dẫm lên đầu tôi ở đâu đấy.
Vì muốn thắng anh mà mấy ngày liền tôi ngủ không ngon, vậy mà anh còn muốn quỵt lời. Lúc đó tình cờ gặp cậu Lục về thăm nhà, chính là cậu của Lương Mộ Thần, tôi liền lén méc chuyện anh thất hứa.
Lần sau đó, dì đến nhà tôi đưa bánh bao bà cụ Lục làm, nhắc chuyện nhà Lương Mộ Thần sắp đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, hỏi tôi có muốn đi cùng không. Tôi nghe đến chuyện anh lại định lật lọng thì bèn giận dỗi kể ra lời thề trước đó.
Dì cười cười rồi về nhà thương lượng với mẹ Lương, kết quả là hộ chiếu của anh đã bị giấu đi mất.
Lương Mộ Thần: “…”
Diệp Tảo: “…”
Chu Thư Đạt: “…”
Chu Thư Đạt vỗ vai anh.
“Tin tốt: anh không phải lo lời thề ứng nghiệm.”
“Tin xấu: anh nên cẩn thận, lời thề sắp ứng nghiệm thật đấy.”
Chớp mắt đã tới nửa đêm, đạo diễn Lý cười tươi rói nâng ly rượu đến cảm ơn Lương Mộ Thần.
Tối nay, ông ấy đã ký thành công hợp đồng hợp tác với nền tảng phim ảnh có chữ 'xanh' lớn nhất trong nước. Bộ phim này sẽ được đưa vào danh sách ưu tiên phát sóng và nhanh chóng ra mắt khán giả.
Mọi chuyện đã xong xuôi, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiệc tan lúc gần 11 giờ đêm, giờ này mà lái xe thêm ba tiếng về biệt thự ven hồ thì không thực tế lắm, may mà nhà cũ của nhà họ Lương ở gần đây, Lương Mộ Thần gọi điện báo trước một tiếng.
Đẩy cửa biệt thự ra, đèn phòng khách vẫn để lại sáng.
Tôi chống một tay lên tường, chuẩn bị tháo giày cao gót thì Lương Mộ Thần đã ngồi thụp xuống, nắm lấy mắt cá chân tôi.
"Đừng động."
Giọng anh hơi khàn, những ngón tay thon dài khẽ mơn trớn vết đỏ in hằn trên mắt cá chân tôi.
Có chút nhột, có chút đau.
Tôi hơi mất kiên nhẫn, đá đá chân giục anh mau mau giúp tôi thay dép.
Lương Mộ Thần rủ mi mắt, khẽ đáp một tiếng “được thôi”.
Thay dép xong thì tôi giơ tay kéo lấy cà vạt của Lương Mộ Thần, từng chút một kéo lên, nhón mũi chân, chóp mũi chạm vào chóp mũi anh.
Nhìn vệt đỏ ửng nơi gò má anh lan tới tận vành tai.
"Lương Mộ Thần, anh tính làm gì thế hả?"
Hàng mi anh khẽ run, đáy mắt tựa như có ánh sáng vụn vỡ lấp lánh.
Môi mỏng lành lạnh nhẹ nhàng áp xuống đầy lưu luyến.
Mái tóc ngắn mềm mại cọ vào má tôi như một chú cún nhỏ.
"Tảo Tảo, anh thật sự rất thích em, Tảo Tảo, Tảo Tảo……"
Tôi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không đá anh ra.
"Tên em là Trì Phi Vãn."
"Nhưng em là Tảo Tảo của anh."
Tôi hé miệng định nói gì đó thì bên tai bỗng bắt được tiếng bước chân mơ hồ.
Tôi Cứng đờ quay đầu nhìn về phía phòng khách thì lập tức thấy mẹ Lương và Tiểu Quỳ nắm tay nhìn nhau, vẻ mặt không giấu nổi phấn khích mà nói: "Hít được rồi hít được rồi!"