Mùng 5 tháng Giêng, ngày Đón Thần Tài.
Trời còn chưa sáng, Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi đã tất bật trong bếp sau của tiệm.
Ngày đầu tiên mở cửa năm mới, chưa nói đến chuyện buôn bán thế nào, nhưng nhất định phải náo nhiệt. Lâm Việt đã tính sẵn từ trước, ngày khai trương mà giảm giá thì nghe chẳng may mắn chút nào, vậy nên cậu quyết định tặng thêm bánh. Hễ khách mua đủ 3 văn tiền điểm tâm thì sẽ được tặng một miếng bánh củ cải, nhân tiện cũng coi như quảng bá món mới.
Ánh sáng buổi sớm lờ mờ trải trên phố, từng đợt người bắt đầu qua lại. Lâm Việt vội vàng lau tay vào tạp dề, bày biện lễ vật dâng lên Thần Tài. Điềm Hương Lâu chuyên bán điểm tâm, nên món lễ vật quan trọng nhất chính là những chiếc điểm tâm vừa mới làm xong, ngoài ra còn có trái cây mua từ hôm qua, trà nóng, rượu thanh, và một con cá chép lớn.
Vừa mới bày xong, Thẩm Lăng Chi đã cầm chổi quét dọn góc nhà. Lúc cậu ấy mang rác đi đổ, Lâm Việt lập tức nhanh chân ra cửa, châm ngòi pháo trúc. Đây là nghi thức tiễn nghèo khó, hay còn gọi là tống tiễn Thần Nghèo.
Ngoài đốt pháo, còn phải đánh trống gõ chiêng. Trùng hợp thay, Lâm Việt và lão Triệu, chưởng quầy tiệm hạt rang bên cạnh, cùng tìm đến một nhóm nhạc lễ. Cuối cùng, hai bên bàn bạc, dứt khoát cùng nhau thuê chung một lần, vừa tưng bừng hơn, lại vừa tiết kiệm được một khoản.
Nhưng nhiêu đó vẫn chưa xong. Phía trên tấm bảng hiệu của cửa tiệm còn phải treo vải đỏ, sau đó là cùng nhau uống rượu Thần Tài. Đến khi hoàn thành mọi nghi lễ, coi như chính thức nghênh đón Thần Tài về nhà. Mỗi bước Lâm Việt đều thực hiện một cách tỉ mỉ và cẩn thận, chỉ mong có thể thực sự rước được Tài thần, để năm nay buôn bán phát đạt, cả năm hồng phát.
Trên phố ngày càng đông đúc hơn, Lâm Việt vào trong thay bộ y phục gọn gàng, rồi đứng ngay trước cửa tiệm rao lớn: "Hôm nay Điềm Hương Lâu khai trương! Chỉ cần mua 3 văn tiền điểm tâm, sẽ được tặng một miếng bánh củ cải! Mua càng nhiều, tặng càng nhiều! Bánh mới hấp, dẻo mềm thơm ngon! Không mất tiền, tặng miễn phí đây!"
Vừa nghe nói tặng miễn phí, những ai không có việc gấp liền dừng bước. Dù không phải ai cũng vào tiệm mua điểm tâm, nhưng trong ba bốn người thế nào cũng có một người ghé vào. Nhất là khi trước cửa Điềm Hương Lâu đã có đông người vây quanh, mọi người càng tò mò hơn, chẳng cần biết bán gì, cứ chen vào xem náo nhiệt trước đã.
Càng như vậy, người lại càng kéo đến đông hơn.
"Bánh củ cải này có ngon không đấy? Đừng có tặng mà ăn chẳng ra gì nhé? Dù sao 1 văn tiền cũng mua được mấy cân củ cải rồi."
Lâm Việt đang bận rộn, không để ý là ai nói, nhưng vẫn mỉm cười đáp: "Chư vị cứ yên tâm, dù là bánh tặng miễn phí, nhưng nguyên liệu bỏ vào vẫn đầy đủ, không có bớt xén. Tặng bánh cũng là để làm ăn, chúng ta sao có thể tự phá hoại danh tiếng của mình được?"
Lời này cũng có lý, hơn nữa đã có người mua, nên chẳng ai nói thêm gì nữa.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi ở nhà, hôm nay đột nhiên bận rộn, Lâm Việt chưa quen ngay được. Chỉ mới rao hàng có nửa canh giờ mà cổ họng đã khô rát, cuối cùng đành phải thay phiên với Thẩm Lăng Chi, lúc này mới đỡ hơn.
Điều duy nhất khiến Lâm Việt vui mừng chính là hôm nay buôn bán rất tốt, không ít khách quen cũng ghé qua. Có người vừa vào cửa đã cười ha hả trách móc: "Lâm chưởng quầy, tiệm của các ngươi làm ăn kém nhiệt tình quá rồi đấy! Sao hôm nay mới mở cửa? Hôm trước ta đi dạo quanh đây, còn định mua một đĩa điểm tâm về ăn sáng, vậy mà loanh quanh cả nửa canh giờ cũng không thấy mở."
Lâm Việt vội cười, đưa hộp điểm tâm đến tay khách, "Thật ngại quá, lần sau nhất định sẽ báo trước ngày khai trương để không làm lỡ việc của thẩm."
Vị khách xua tay cười nói: "Được rồi, lần sau làm bánh vân phiến thì nhớ báo ta một tiếng nhé! Hôm trước ta đến trễ, chẳng mua được, tiếc mấy ngày nay rồi."
Lâm Việt lại cười, "Ngày kia sẽ làm, đến lúc đó cháu để lại một phần cho thẩm."
"Vậy thì tốt quá rồi! Hôm nay ta đi trước nhé, Lâm chưởng quầy không cần tiễn."
Lâm Việt vừa mới đáp ứng làm bánh vân phiến, ngay sau đó lại có người muốn mua bánh ngự thấu: "Vẫn là ngày kia làm, đến lúc đó cũng sẽ chừa phần cho ngài." Khách lại thêm một người mãn nguyện rời đi.
Thẩm Lăng Chi thò đầu ra, tò mò hỏi: "Ca, sao không làm vào ngày mai? Ngày mai chúng ta cũng đâu có việc gì bận rộn?"
"Quả thực là không có, nhưng trong nhà đã hết khoai môn, mè cũng chẳng còn bao nhiêu. Nếu hôm nay không tranh thủ thời gian đi mua, thì ngày mai e là không kịp làm." Lâm Việt đáp.
"Ủa? Hết rồi sao?" Hôm nay không dùng đến mè, nên cậu ấy cũng chẳng để ý đã sắp cạn. Thấy trời cũng sắp đến giờ Ngọ, Thẩm Lăng Chi lại nói: "Ca, huynh trông cửa tiệm đi, để đệ vào bếp nấu cơm."
Lâm Việt gật đầu đồng ý: "Chỉ có hai chúng ta, cũng không cần xào nấu cầu kỳ, nấu một bát canh miến đi, đơn giản lại tiện. Vừa hay hôm qua còn một hũ đậu hũ thối, trong tiệm cũng có đường, có thể làm cả vị mặn lẫn ngọt."
Thẩm Lăng Chi cũng đã lâu chưa ăn canh miến, nghe vậy thì cũng thấy thèm, bèn cười đáp: "Được, vậy thì làm canh miến, chờ đệ nấu xong sẽ gọi huynh."
Thế nhưng, rốt cuộc hai người vẫn không thể cùng nhau dùng bữa. Dù trong tiệm không quá đông khách, nhưng vẫn có người lục tục ra vào, cuối cùng vẫn phải có người ở lại trông nom. Cứ thế bận rộn đến tận giờ Thân, số điểm tâm làm ra từ sáng sớm cũng đã bán sạch.
Thẩm Lăng Chi vươn vai, hỏi: "Ca, hôm nay chúng ta về nhà nghỉ ngơi chứ?"
Lâm Việt cũng đang xoa bóp bả vai, nghe vậy liền đáp: "Về chứ. Khi nãy ta có gặp thẩm thẩm trong thôn, còn nhờ bà chuyển lời đến cha, bảo người đến đón chúng ta. Hẳn là giờ này người cũng sắp đến rồi."
"Thật sao? Đệ còn chẳng chú ý nữa. Vậy trước hết chúng ta đi mua chút đồ, lát nữa về luôn." Thẩm Lăng Chi nói.
Lâm Việt cất kỹ số bạc kiếm được hôm nay, đến nỗi cái túi tiền bên hông cũng căng đầy. Sau đó, cậu cẩn thận khóa cửa nẻo, thậm chí còn chốt hai lớp khóa ở tủ đựng gạo, bột, dầu ăn, rồi mới cùng Thẩm Lăng Chi rời khỏi cửa tiệm.
Mọi khi đều đi thẳng đến chợ rau, nhưng hôm nay Lâm Việt lại rẽ ngang giữa đường: "Chúng ta đi tiệm sách một chuyến trước, rồi hẵng đến chợ sau."
Thẩm Lăng Chi tất nhiên không có ý kiến gì, chỉ tò mò hỏi: "Ca, huynh muốn mua gì? Hay là lại mua cho đại ca?"
Lâm Việt khẽ ho một tiếng, đáp: "Là mua cho huynh ấy. Bút lông lần trước đã mòn hết cả, huynh ấy lại chẳng chịu dùng bút của ta, vậy nên hôm nay tiện thể mua hai cây mang về."
Cuối cùng, chẳng những mua bút lông, mà ngay cả mực thỏi và giấy tuyên cũng mua luôn. Lâm Việt không giỏi chọn lựa, bèn mỗi thứ mua một ít, nghĩ bụng cứ để Thẩm Hoài Chi xem thử cái nào dùng tốt, lần sau sẽ mua theo loại đó.
Mua xong, hai người quay lại cửa tiệm, đúng lúc Thẩm Chính Sơ đánh xe trâu tới: "Lên xe, chúng ta về nhà thôi."
Lúc ba cha con về đến nhà, mặt trời vẫn chưa lặn, nhưng cổng sân Thẩm gia khóa chặt, Lâm Việt lấy làm lạ, hỏi: "Cha, nương đi đâu rồi?"
Thẩm Chính Sơ xuống xe, vừa bước tới mở cửa vừa đáp: "Đi cắt cỏ rồi."
Thẩm Lăng Chi cũng nhảy xuống xe, lại hỏi: "Hôm qua không phải đã cắt rồi sao? Sao hôm nay lại đi nữa?"
"Nhân lúc còn chưa bận bịu, tranh thủ cho trâu ăn cỏ tươi được ngày nào hay ngày ấy. Với cả con trâu này ăn khỏe lắm, hôm qua ta với nương con cắt đầy hai sọt, vậy mà nó đã ăn quá nửa rồi. Hôm nay tính cắt thêm, lát nữa ta cũng phải đi chuyến nữa, hai đứa ở nhà trông nhà."
Hôm qua, Thẩm Chính Sơ và Tống Tầm Xuân cố ý mang lễ vật sang nhà Thẩm Phương Lâm, cẩn thận hỏi han cách nuôi trâu. Nghe nói trâu ăn cỏ tươi là tốt nhất, ngoài ra còn có rơm lúa, cám mì, bã đậu... Giờ còn nhàn rỗi, dĩ nhiên phải tận dụng mà cho ăn cỏ tươi.
"Chúng con biết rồi, cha." Lâm Việt đáp.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Chính Sơ lại ra ngoài. Lúc này vẫn còn sớm để nấu cơm tối, thế nên Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi thu gom quần áo bẩn trong nhà, xách chậu ra bờ sông giặt giũ.
Bữa cơm chiều nay vẫn là do Thẩm Lăng Chi nấu. Lâm Việt giúp rửa rau xong thì lững thững ra ngoài đón Thẩm Hoài Chi. Từ khi mở cửa tiệm, cậu chẳng có mấy dịp đến tư thục nữa, nay khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, vừa khéo có thể nhân cơ hội này đi đón huynh ấy.
Lúc Lâm Việt đến vừa vặn là lúc tan học. Chẳng mấy chốc, một đám trẻ nhỏ từ trong trường ùa ra, tay xách hòm sách, chạy như bay. Nếu không phải cậu tránh kịp thì suýt nữa đã bị đụng trúng.
Thẩm Hoài Chi vẫn còn đang thu dọn đồ đạc bên trong, Lâm Việt ghé lại gần, vỗ nhẹ lên vai y, cười rạng rỡ: "Học trò của huynh đều về nhà ăn cơm cả rồi, sao huynh còn chưa về?"
Trong phòng lúc này đã không còn ai, Thẩm Hoài Chi bèn đưa tay kéo nhẹ Lâm Việt: "Ngồi xuống đợi ta một lát, ta dọn dẹp xong liền về ngay."
Lâm Việt gật đầu, chống cằm nhìn y kiểm tra bài vở. Chẳng biết là đọc thấy gì mà lúc thì cau mày, lúc lại nở nụ cười.
Cuối cùng, hai người nắm tay nhau ra khỏi từ đường, nhưng vừa bước qua cổng liền buông ra ngay. Không phải vì sợ bị dị nghị, chỉ đơn giản là cảm thấy không cần thiết, cũng chẳng muốn để chuyện thường ngày của mình trở thành đề tài trà dư tửu hậu của thôn dân.
Dùng bữa xong, quay về phòng, Thẩm Hoài Chi lập tức phát hiện trên bàn có thêm vài món đồ. Y chẳng rõ Lâm Việt đã tốn bao nhiêu, nhưng nhìn qua cũng biết mua không ít.
"Lưu chưởng quầy ở tiệm sách nói hai loại này mới nhập về, ta cũng không rõ có tốt hay không, nên chỉ mua một chút. Huynh thử xem sao."
Lòng Thẩm Hoài Chi thoáng chấn động, mãi một lúc lâu sau mới cất lời: "Đều rất tốt, nhưng ngày thường dùng loại rẻ nhất là đủ rồi, không cần lãng phí."
Lâm Việt lại chẳng nghĩ thế: "Dù sao cũng nên có thứ tốt một chút, lỡ đâu có lúc cần đến thì sao? Hơn nữa, đồ này để lâu cũng không hỏng, ta lại chẳng mua nhiều, không tốn bao nhiêu cả."
"Được rồi, huynh ôn sách đi, ta không quấy rầy nữa." Dứt lời, Lâm Việt liền nhanh chân chạy ra ngoài, Thẩm Hoài Chi còn chưa kịp đưa tay giữ lại.
Mãi đến khi hai người nghỉ ngơi đã qua hơn nửa canh giờ. Đêm dài tĩnh lặng, mà chăn gối trên giường lại thấp thoáng xuân sắc.
Hôm sau, vừa ngáp ngắn ngáp dài, Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi đã gặp nhau trong sân. Hai người mắt nhắm mắt mở rửa mặt súc miệng, đến khi Thẩm Chính Sơ đánh xe trâu ra ngoài, Lâm Việt cũng chuẩn bị mở cửa đi lên trấn.
Thế nhưng, cuối cùng vẫn chẳng ra nổi khỏi cửa, vì bị bà mối chặn ngay trước mặt.
Lâm Việt khẽ nhíu mày: "Không biết ngài tìm ai? Sao lại đến sớm thế này?"
Chu bà mối phe phẩy chiếc khăn tay, cười hỏi: "Xin hỏi, đây có phải là nhà của Thẩm Lăng Chi, Thẩm tiểu ca không?"
Bà mối đến cửa, Thẩm Lăng Chi là nhân vật chính nên không tiện ở lại, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Lâm Việt rồi nhanh chóng lui về phòng.
Tuy Lâm Việt không phải lần đầu thấy bà mối, nhưng chuyện bàn hôn sự của người khác và của bản thân lại hoàn toàn khác biệt. May mắn thay, hôm nay Thẩm Chính Sơ và Tống Tầm Xuân đều ở nhà, cậu không cần phải một mình đối diện với bà mối.
"Đúng vậy, mời ngài vào trong."
Tống Tầm Xuân còn đang rửa bát trong bếp, nghe thấy tiếng động liền thò đầu ra, vừa vặn thấy trong sân có một bà mối cầm khăn đỏ. Trong thoáng chốc, bà chẳng cười nổi nữa. Có người đến cầu thân đương nhiên là chuyện tốt, nhưng gia đình vừa mới khá lên được một chút, bọn họ còn muốn giữ Thẩm Lăng Chi lại thêm vài năm.
Mấy người vào trong nhà chính ngồi xuống, lúc này Chu bà mối mới buông chiếc khăn tay trong tay, trước tiên là không tiếc lời khen ngợi Lâm Việt, nào là nói Điềm Hương Lâu làm ăn phát đạt ra sao, nào là cậu có tay nghề khéo léo thế nào. Sau đó mới bắt đầu khen Thẩm Lăng Chi, một phen tán dương ròng rã suốt hai khắc mới chịu dừng.
Chu bà mối thao thao bất tuyệt nửa ngày, cuối cùng mới nói: "Ta nào có nói quá đâu, Thẩm tiểu ca, tướng mạo đoan chính, ngũ quan thanh tú, quả nhiên là một ca nhi xinh đẹp! Lại thêm một tay làm bánh điểm tâm thật khéo, ai ăn qua một lần liền chẳng thể quên được. Cách đối nhân xử thế cũng chu toàn mọi bề. Ai có phúc cưới được cậu ấy về làm phu lang, e rằng cả đời này đều hưởng phúc không hết!"