Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 124: Chương 124




Lâm Việt nghe đến ngây người, vốn dĩ cậu vẫn luôn tự nhận bản thân khéo ăn khéo nói, nhưng đứng trước Chu bà mối, quả thực là tiểu phù trước đại phù, khó mà sánh bằng.

Điều quan trọng là bà ta không chỉ khen mỗi Thẩm Lăng Chi, mà còn quay sang khen ngợi cả Thẩm Hoài Chi, ngay cả cha nương cũng không bị bỏ sót. Chỉ mỗi chuyện tán dương thôi mà bà ta đã nói suốt nửa canh giờ, không biết người này đã nghe ngóng được bao nhiêu chuyện, mà có thể thao thao bất tuyệt như vậy.

Lâm Việt đã uống đến ba chén trà, vậy mà Chu bà mối vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Mãi đến khi mặt trời lên cao, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, Chu bà mối mới rốt cuộc chịu dừng lại. Trà bên cạnh đã nguội lạnh, bà ta cũng không để tâm, nhấp một ngụm rồi đưa mắt nhìn về phía Tống Tầm Xuân.

"Tống tẩu, hôm nay ta đến đây là để thay mặt đại tẩu Phương gia nói lời mai mối. Nhi tử của bà ấy năm nay 18 tuổi, cũng là một thanh niên anh tuấn, bọn họ ở trấn trên có hai gian cửa tiệm, còn có một tiểu viện, nếu Lăng ca nhi nhà mình gả sang đó, đảm bảo không phải lo lắng chuyện mưu sinh. Hơn nữa, nhi tử nhà họ Phương, Phương Tân Giác là độc đinh trong nhà, sau này cửa tiệm và tiểu viện đều do hắn thừa kế, lệnh lang gả qua chính là đương gia chủ mẫu, chẳng phải lo chuyện chung đụng với chị em dâu."

"Thẩm gia là gia đình nho phong, nghe nói lệnh lang cũng biết chữ. Phương công tử tuy chưa có công danh, nhưng cũng từng theo học tư thục vài năm, hai người thành thân rồi, ắt hẳn sẽ có nhiều chuyện để cùng bàn luận. Đây đúng là một mối nhân duyên môn đăng hộ đối.

Ta làm bà mối ở trấn trên bao nhiêu năm nay, hôn sự xứng đôi như vậy quả thực không nhiều. Nếu là người quen, dù không nhờ cậy ta cũng muốn se duyên cho bọn họ. Huống hồ Phương đại tẩu từ trước Tết đã tìm đến ta, hết lần này đến lần khác nhờ cậy, chỉ mong có thể giúp nhi tủ mình cưới được Lăng ca nhi về làm phu lang. Tống tẩu, không biết ý của tẩu thế nào?"

Được người ta khen ngợi đương nhiên là chuyện vui, nhưng nếu lời khen ấy lại là để thúc đẩy hôn sự cho ca nhi trong nhà, thì Tống Tầm Xuân lại chẳng cảm thấy vui vẻ gì cho cam.

Bà mỉm cười đáp: "Những điều ngài nói chúng ta đều đã rõ, đa tạ ngài có lòng. Phương gia quả là một nhà tốt, nhưng tiểu nhi tử nhà ta tuổi vẫn còn nhỏ, ta và cha nó vẫn muốn giữ nó lại thêm vài năm, tạm thời chưa nghĩ đến chuyện hôn nhân. Cảm tạ ngài đã cất công đến đây một chuyến, cũng xin nhờ ngài chuyển lời lại với Phương gia rằng, duyên phận của hai đứa trẻ thực sự chưa tới."

Thẩm Lăng Chi năm nay vừa tròn 16, tuổi này thực ra đã đến lúc thích hợp để luận hôn, nhưng cũng không ít người 18, 19 mới xuất giá. Bởi vậy, lời của Tống Tầm Xuân muốn giữ con thêm hai năm cũng không hẳn chỉ là thoái thác.

Chu bà mối thần sắc không đổi, đừng nói là Thẩm gia thật sự chưa muốn gả con, dẫu có muốn, cũng chẳng thể lập tức đồng ý. Huống hồ khi Phương gia tìm đến bà ta, lời lẽ ám chỉ rằng tiểu tử nhà họ từng gặp Lăng ca nhi, thậm chí còn trò chuyện vài câu. Có đoạn tiền duyên này, Chu bà mối vẫn rất có lòng tin.

"Tống tẩu, tẩu nghe ta nói, nhà nào chẳng muốn giữ ca nhi hay tiểu nương tử thêm vài năm? Nhưng lang quân tốt luôn là kẻ đến trước thì có phần. Từ lúc đính hôn đến khi hoàn thành lục lễ, nhanh nhất cũng mất một năm. Huống chi, Phương đại tẩu cũng nói rồi, chính là ưng mắt Lăng ca nhi, nếu các vị cũng vừa ý tiểu tử nhà họ, đừng nói năm sau thành thân, cho dù là năm kia cũng được. Khi ấy, Lăng ca nhi vừa tròn 18, chính là độ tuổi tốt nhất để thành gia lập thất."

Chu bà mối quả thực miệng lưỡi sắc sảo, nhưng dù bà có nói hoa mỹ đến đâu, phu thê Thẩm gia vẫn không lay chuyển. Ngoài việc kiên quyết muốn giữ Thẩm Lăng Chi thêm hai năm, bọn họ không có lời nào khác.

Nếu không phải Phương gia ra giá hậu hĩnh, Chu bà mối e rằng đã bỏ cuộc.

"Tống tẩu, ta cũng hiểu chuyện này có chút đột ngột. Hay thế này đi, cả nhà các vị cứ thương lượng thêm, hoặc đến xem thử tiểu tử nhà họ Phương. Bọn họ sống ở hẻm Lê Hoa, cửa tiệm đặt tại phố Cửa Bắc. Con phố đó chỉ có một tiệm bánh kẹo thơm ngon, các vị cứ đến là nhận ra ngay. Hơn nữa, hôn nhân đại sự tuy là lệnh cha mẹ, lời bà mối, nhưng nếu chính bản thân hài tử cũng ưng ý, vậy há chẳng phải càng tốt? Cứ xem thử trước, mấy hôm nữa ta lại đến thỉnh một câu trả lời."

Dứt lời, sợ Tống Tầm Xuân từ chối, Chu bà mối thậm chí chẳng màng uống chén trà nóng vừa được Lâm Việt rót đầy, vội vàng đứng dậy cáo từ, chớp mắt đã ra đến cổng viện.

Giờ đã qua một khắc hai, trong phòng, Thẩm Lăng Chi nghe thấy động tĩnh thì mặt đỏ bừng, rón rén bước đến bên cạnh Lâm Việt, thấp giọng hỏi: "Ca, thật sự là nhà của Phương Tân Giác mời bà mối đến sao? Chính là chủ của cửa tiệm mà chúng ta thuê sao?"

Lâm Việt khẽ gật đầu, "Đúng là nhà hắn." Nói rồi, cậu đưa tay nhéo nhẹ má của Thẩm Lăng Chi, "Sao mặt đỏ thế? Chẳng lẽ đệ vừa ý hắn rồi?"

Thẩm Lăng Chi vội vàng lắc đầu, "Ca, huynh nói gì vậy? Đệ chỉ là có chút bất ngờ thôi, không ngờ hắn lại đến cầu thân."

Nhìn gương mặt ửng hồng của đối phươnh, rõ ràng là không tin, Lâm Việt nói đùa: "Thật sự không vừa ý à? Hôm nay nương đã từ chối rồi, nhưng bà mối nói sẽ đến lần nữa. Nếu đệ có ý thì phải nói sớm, chứ không thì muộn mất đấy."

Thẩm Lăng Chi mím môi, nói là vừa ý thì chắc chắn không phải, nhưng nếu nói thật lòng, Phương Tân Giác quả thực tướng mạo không tệ. Trước kia từng có đôi lần gặp gỡ, Thẩm Lăng Chi cũng có chút ấn tượng tốt về hắn. Giờ nghe nói nhà hắn đến cầu thân, cậu ấy không khỏi cảm thấy vui vẻ một chút. Đương nhiên, không phải vì muốn gả cho hắn, mà là vì bản thân quả nhiên rất có giá trị, đến cả Phương Tân Giác cũng có mắt nhìn.

Thẩm Lăng Chi cũng không phải chưa từng mơ mộng về cảnh thành thân của mình. Nhất là sau khi Lâm Việt ca ca gả vào nhà này, nhìn huynh ấy đôi khi quấn quýt cùng đại ca, cậu ấy cũng từng nghĩ, không biết sau này khi mình thành thân có như thế không. Nhưng chỉ là nghĩ thôi, cậu ấy vẫn cảm thấy mình còn nhỏ, chuyện xuất giá vẫn là điều xa vời.

"Thật sự không có đâu, ca ca còn không tin đệ à? Đệ vẫn còn nhỏ mà."

Lâm Việt dịu dàng xoa đầu Thẩm Lăng Chi, 16 tuổi, nếu nói nhỏ thì cũng không còn nhỏ nữa, chỉ là vẫn chưa hiểu chuyện mà thôi: "Vậy thì cứ từ từ, có thể ở nhà thêm một năm thì cứ ở thêm một năm."

Thấy hai huynh đệ tụ lại thì thầm to nhỏ, Tống Tầm Xuân quay đầu hỏi: "Hai đứa hôm nay còn đi lên trấn không? Qua thêm một canh giờ là đến bữa trưa rồi, hay là ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi?"

Linh Việt lắc đầu, "Nương, hôm qua tiệm mới khai trương, đâu thể vừa mở một ngày đã đóng cửa, vẫn nên đi thôi."

"Vậy cũng được, để cha con đưa đi, tối lại đón về."

Không biết có phải vì hôm nay mở cửa trễ hay không mà mãi đến giờ Mùi khách mới dần đông lên. Lúc này, Thẩm Lăng Chi đang ở đại sảnh tiếp đón khách, vừa lau bàn xong ngẩng đầu lên liền trông thấy một người mà cậu ấy không ngờ tới, Phương Tân Giác, người sáng nay vừa nhờ bà mối đến cầu thân.

Nhìn vẻ mặt có chút thất vọng của đối phương, Thẩm Lăng Chi bỗng dưng nhớ đến con chó nhỏ ở nhà Phương Lâm cô cô. Mỗi lần nó quấn lấy chân cậu ấy, đôi mắt trông mong chờ đợi thức ăn cũng giống hệt thế này. Thẩm Lăng Chi bối rối, vội lách người chuồn thẳng vào hậu viện.

Cuối cùng vẫn là Lâm Việt ra tiếp đón khách. Có điều, Phương Tân Giác cũng rất biết chừng mực, chẳng cố ý tìm Thẩm Lăng Chi nói chuyện, chỉ như thường lệ mua vài phần điểm tâm rồi rời đi.

Từ hôm đó trở đi, Phương Tân Giác gần như ngày nào cũng ghé tiệm. Hắn luôn chọn lúc quán vắng khách mà đến, nếu chẳng có ai, hắn liền ngồi lại một lát, có khách thì mua hai miếng điểm tâm mang về. Cứ thế kéo dài đến tận giữa tháng Giêng.

Đến nay đã mười ngày, câu mà Phương Tân Giác nói với Thẩm Lăng Chi nhiều nhất vẫn là "Đa tạ." Nếu không phải vì hắn đến quá thường xuyên, lại hay lặng lẽ dõi mắt theo Thẩm Lăng Chi, thì thật chẳng khác gì một vị khách bình thường, thậm chí còn không bằng những người khách thích tán gẫu.

Ngày rằm tháng Giêng, mãi đến khi quán đóng cửa vẫn không thấy bóng dáng Phương Tân Giác đâu, Thẩm Lăng Chi vô thức hỏi: "Ca, hôm nay hình như hắn không đến?"

Lâm Việt bỗng có linh cảm rằng Thẩm Lăng Chi sắp thông suốt chuyện tình cảm rồi, nhưng cậu không nói gì, chỉ cười cười đáp: "Chắc có việc bận thôi. Đi nào, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu đấy. Nương nói tối nay làm bánh trôi sữa đường, còn có cơm nếp hấp lạp xưởng với hẹ xào trứng. Rượu ngọt tự làm trước Tết cũng có thể mang ra uống rồi."

"Thật sao? Hôm Tết làm ít quá, đệ còn chưa ăn đủ nữa! Ca, mau lên, đệ thấy cha rồi!" Thẩm Lăng Chi vui vẻ, ba bước thành hai nhảy vội lên xe, chỉ chờ Lâm Việt khóa cửa để cùng về nhà.

Ba người vừa về đến nhà thì Thẩm Hoài Chi cũng vừa tới nơi, Lâm Việt, thuận miệng hỏi: "Hôm nay sao về trễ vậy?"

"Hôm nay bài giảng có phần phức tạp, nhiều học trò nghe không hiểu, nên ta phải giảng lại hai lần, thành ra chậm trễ một chút." Thẩm Hoài Chi nói.

Lâm Việt ghé sát lại nghe mới phát hiện giọng y có chút khàn khàn, không khỏi cau mày, chẳng biết hôm nay đã nói bao nhiêu lời: "Lát nữa ta sẽ nấu cho huynh một bát nước mía nấu trần bì, giọng huynh khàn cả rồi. Mai nếu có thể thì nói ít lại, nghỉ ngơi một hôm đi."

Thẩm Hoài Chi nắm ngược lại tay cậu, giọng trầm thấp: "Yên tâm, mai bọn trẻ thi cử, ta chẳng cần phải nói gì cả."

Lúc này Lâm Việt mới yên lòng. Cậu đến đến tư thục không nhiều, nhưng cũng biết rõ chuyện này. Từ tháng 12, tư thục đều có một kỳ khảo thí mỗi tháng, thường được sắp xếp vào giữa tháng. Một kỳ thi kéo dài hai canh giờ, đúng là không cần nói nhiều. Hơn nữa, sáng hôm đó có thể đến trễ hai khắc, dành thời gian cho học trò ăn sáng.

"Vậy sáng mai ta làm cho huynh cái bánh nướng đường, nấu thêm bát cháo, ăn no rồi hãy đi dạy."

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, mãi vẫn chưa vào nhà. Mãi đến khi trong bếp, Tống Tầm Xuân gọi vọng ra thúc giục ăn cơm, bấy giờ hai người mới buông tay, quay về phòng. Lâm Việt có chút nóng mặt, sớm biết thế đã chẳng đứng ngay cửa mà nói chuyện.

Học trò có thể đến muộn hai khắc, Thẩm Hoài Chi dĩ nhiên cũng vậy. Thế nên, tối nay hai người ngủ muộn hơn bình thường, động tĩnh trên giường kéo dài đến tận khuya, hôm sau suýt nữa Lâm Việt không dậy nổi.

Cuối cùng vẫn miễn cưỡng rời giường, nhưng lại chẳng thể ra khỏi nhà. Chân trước Thẩm Hoài Chi vừa bước khỏi cửa, chân sau Chu bà mối đã đến. Mà lần này không chỉ có bà, còn có cả phu thê Phương gia. Ba người đứng ngay cửa, mặt mày tươi cười, khiến Lâm Việt mở cửa mà giật nảy mình.

"Lâm chưởng quầy, quấy rầy rồi. Không biết đại ca và đại tẩu của Thẩm gia có ở nhà không?"

Lâm Việt vội nghiêng người mời họ vào, cười đáp: "Có chứ, thúc thẩm mau vào đi, Chu bà mối cũng vào luôn." Thoạt nhìn có vẻ nhiệt tình, chỉ là nụ cười có phần gượng gạo.

Cậu đi sau bọn họ, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Lần này, Thẩm Hoài Chi lại lỡ mất rồi!

Lần trước y về nhà nghe tin có người đến cầu thân, còn không vui, nói lần sau nhất định phải ở nhà chờ xem là ai. Kết quả, không ngờ lại trượt mất thêm lần nữa.

Trong nhà, Tống Tầm Xuân nhìn thấy ba người cùng đến thì không khỏi ngạc nhiên. Đã hơn 10 ngày trôi qua, bà còn tưởng Chu bà mối sẽ không quay lại nữa, nào ngờ không chỉ đến, mà lần này còn đưa cả phu thê nhà họ Phương theo.

Lần này, người đứng ra nói chuyện không phải bà mối Chu mà là Lưu Anh, nương của Phương Tân Giác. Bà vốn là người giỏi ăn nói, lại khéo léo hài hước, thế nên cứ thế nói chuyện rôm rả suốt gần hai khắc mới vào thẳng vấn đề.

"Tiểu tử nhà ta trước kia từng gặp Lăng ca nhi vài lần ở trấn trên, vậy mà mới gặp chưa được mấy lần đã nhớ mãi không quên. Về đến nhà cứ đòi cầu thân, ta suýt nữa muốn đánh cho nó một trận, sợ nó đường đột với Lăng ca nhi. Cũng may nó còn biết chừng mực, vừa nói ra là ta với cha nó đã lập tức đi tìm bà mối, sính lễ cũng đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu, chỉ mong sớm được rước Lăng ca nhi về làm phu lang."

"Nghe Chu muội nói, nhà tẩu muốn giữ Lăng ca nhi lại hai năm nữa. Chuyện này cũng hợp tình hợp lý, chúng ta có thể đợi. Năm nay không được thì năm sau, năm sau không thành thì năm sau nữa. Tẩu tử, không biết chuyện này còn có thể thương lượng thêm không?"

Không chỉ Lưu Anh, mà cả Phương Hưng Triều cũng rất chân thành. Hai phu thê thay phiên thuyết phục, khiến Tống Tầm Xuân cuối cùng cũng lung lay.

Lâm Việt cũng chẳng rõ cha nương đã bàn bạc ra sao, chỉ biết khi họ từ phòng Thẩm Lăng Chi bước ra, câu đầu tiên lại là: "Hôn sự này, chúng ta đồng ý. Chỉ là thành thân ít nhất cũng phải đợi hai năm. Trong hai năm này, nếu hai đứa thấy không hợp, hoặc có chuyện gì khác, thì hôn sự này coi như thôi. Nếu các người..."

Chưa đợi bà nói hết câu, Lưu Anh đã vội đáp: "Chúng ta đồng ý! Hôm nay về ta sẽ nhờ thầy bói xem ngày. Nghe nói năm sau có nhiều ngày đẹp lắm!"

Lâm Việt: "..." Câu này đáp nhanh đến nỗi cậu chẳng biết phải nói gì.

Nhưng hiển nhiên Lưu Anh vẫn chưa nói xong, bà hắng giọng, cười tủm tỉm hỏi tiếp: "Tiểu tử nhà ta hôm nay cũng có đến, giờ vẫn đang ở đầu thôn. Tẩu tử, có muốn gặp nó một chút không?"

Lâm Việt ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng, Thẩm Hoài Chi tuy không có nhà để gặp Phương Tân Giác, nhưng lại bắt được hắn giữa đường!

Nhìn hai người đứng bên ngoài từ đường, cả Lâm Việt lẫn Lưu Anh đều sửng sốt, hồi lâu không thốt nên lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.