Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 125: Chương 125




Thẩm Hoài Chi cũng không ngờ lại gặp Phương Tân Giác ngay trước cổng thôn. Hắn vốn chỉ như thường lệ mang theo thư hạp đến tư thục học bài, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Phương Tân Giác đang đi vòng vòng trước cửa từ đường.

Nghĩ đến chuyện trước đó Phương gia từng nhờ người đến cầu thân, lần này Phương Tân Giác xuất hiện ở đây, hẳn cũng không cần phải hỏi nhiều.

Đối với hôn sự của Thẩm Lăng Chi, người trong nhà đều có chung một suy nghĩ, muốn giữ cậu ấy thêm hai năm nữa. Nhưng đúng như bà mối đã nói, những nam nhân tốt đều là nhân tuyển được tranh đoạt. Vì vậy, Thẩm Hoài Chi cũng âm thầm lưu ý mấy vị công tử đến tuổi thành thân trong thôn, thậm chí cả trên trấn.

Trong số đó, Phương Tân Giác có thể xem là một trong những người khá tốt. Huống hồ, Thẩm Hoài Chi cũng chỉ mới gặp hắn một lần, phần lớn ấn tượng đều do Lâm Việt kể lại. Mà Lâm Việt lại đánh giá Phương Tân Giác không tệ, dù có hơi ngốc một chút, nhưng chỉ riêng việc hắn thực lòng ái mộ Thẩm Lăng Chi, cũng đã hơn hẳn khối kẻ khác.

Sáng sớm tháng Giêng vẫn còn lạnh buốt. Nhìn Phương Tân Giác cứ liên tục hà hơi vào tay, Thẩm Hoài Chi cuối cùng cũng vẫy tay gọi hắn vào từ đường ngồi chờ một lát.

Phương Tân Giác đương nhiên nhớ rõ Thẩm Hoài Chi. Khoảnh khắc vừa nhìn thấy y, hắn hồi hộp đến mức suýt nữa nói không nên lời, sau đó là vui mừng đến mức không dám tin, rồi lại càng thêm thấp thỏm.

Giờ đây, nhìn trời mỗi lúc một sáng, mặt trời đã lên cao mà cha nương vẫn chưa bước ra từ Thẩm gia, hắn thực sự ngồi không yên nữa. Đành đứng dậy, hướng về phía Thẩm Hoài Chi đang giám sát học trò làm bài thi, chắp tay cáo từ rời đi.

Không biết vì sao, Thẩm Hoài Chi lại đích thân tiễn hắn ra ngoài.

Lâm Việt đến gần, vừa trông thấy sắc mặt ôn hòa hiếm có của Thẩm Hoài Chi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau này cũng là người một nhà rồi, lúc này mà còn mặt lạnh với nhau thì không ổn chút nào.

Cậu ghé sát Thẩm Hoài Chi, hạ giọng nói: "Cha nương đã đồng ý hôn sự này rồi."

Lời vừa dứt, đột nhiên sống lưng Lâm Việt lạnh toát, bất giác rùng mình một cái.

Cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoài Chi, rõ ràng trên mặt vẫn còn nụ cười mà, sao lại có cảm giác lạnh lẽo thế này? Chắc là do sáng nay mặc quá ít rồi.

"Nương nói muốn gặp hắn một chút, chúng ta về trước đây, trưa đợi huynh về cùng ăn cơm."

Hai người còn đang trò chuyện, bên kia Lưu Anh cũng đã đem chuyện này nói với Phương Tân Giác.

Không trách được Lâm Việt cảm thấy Phương Tân Giác có chút ngốc nghếch. Rõ ràng nhìn thế nào cũng thấy hắn có chút e sợ Thẩm Hoài Chi, vậy mà lúc này lại hưng phấn đến mức không giấu nổi, suýt nữa lao đến hô một tiếng "Đại cữu ca!" miệng đã há ra rồi.

Đáng tiếc, Thẩm Hoài Chi chẳng cho hắn cơ hội đó, chỉ lạnh nhạt liếc một cái, lại ghé tai nói với Lâm Việt đôi câu, rồi sải bước quay về từ đường.

Thấy Phương Tân Giác dời ánh mắt về phía mình, Lâm Việt vội lên tiếng: "Thẩm thẩm, trời không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."

Ba người lại trở về Thẩm gia, nhưng lần này cũng không ở lâu. Chỉ ngồi thêm hai khắc, ba người Phương gia liền đứng dậy cáo từ.

"Tẩu tử, không cần tiễn đâu. Hôm nay chúng ta xin phép về trước, đợi chuẩn bị chu đáo, sẽ chọn một ngày tốt trong vòng mười ngày tới để tới cửa Nạp Thái." Lưu Anh nói.

Tống Tầm Xuân khẽ gật đầu, cùng Thẩm Chính Sơ tiễn họ ra tận cổng. Chỉ khi thấy họ đi khuất qua đầu đường, mới quay người trở về nhà chính.

Thoáng chốc đã đến giờ cơm trưa. Lúc này đi cửa tiệm, đợi làm xong điểm tâm rồi mở cửa, e rằng cũng đã qua giờ Ngọ, thế nên Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi bàn bạc một chút, rồi quyết định ăn cơm xong mới đi. Hai người cầm theo giỏ tre, cùng nhau ra ngoài.

Trời sắp vào tiết Vũ Thủy, cũng là thời điểm thưởng thức măng xuân ngon nhất. Trong nhà còn một miếng sườn tươi, vốn định để dành đến Tết Nguyên Tiêu, nhưng hôm qua Tống Tầm Xuân nấu cơm lại quên mất. Nay mang ra dùng là vừa vặn.

Sườn tươi nấu cùng măng, lại thêm một chút thịt muối năm ngoái còn sót lại, chưng trên lửa nhỏ, chính là một nồi thịt muối hấp hơm nức mũi.

Bên cạnh đó, trên bếp còn nướng một chảo bánh mỏng mềm dẻo. Ngoài vườn, rau tươi cũng vừa nhú lên khỏi mặt đất, một nắm rau tề, một ít hành dại, thêm mấy cọng hẹ. Mang đi rửa sạch bằng nước giếng, cắt thành khúc, gói trong lớp bánh mỏng, chấm với nước sốt đậm đà, chính là món bánh cuốn không thể thiếu trong tiết trời này.

Khi Thẩm Hoài Chi về đến nhà, cũng là lúc hương thơm của món thịt muối hấp lan tỏa khắp căn bếp. Đáng tiếc, nồi canh dù ngon đến đâu, cũng chẳng thể làm dịu đi nếp nhăn trên trán y.

Nhìn bộ dạng y hầm hầm tức tối, Lâm Việt không nhịn được cười: "Sáng nay ra ngoài vẫn còn tốt lắm mà? Ta còn tưởng huyn không giận đấy."

Thẩm Hoài Chi ủ rũ đáp một câu: "Ta không giận, ta chỉ là có chút... không nỡ." Nếu không phải vì Lâm Việt đứng gần, câu sau e rằng chẳng ai nghe rõ.

Thẩm Lăng Chi nhỏ hơn y năm tuổi, khi còn bé, tiểu tử kia gần như lớn lên trên lưng y. Khi ấy, Thẩm Chính Sơ và Tống Tầm Xuân bận bịu suốt ngày, nên người chăm sóc Thẩm Lăng Chi nhiều nhất chính là y. Đặc biệt là cái năm mà cậu ấy mới tập đi, bất kể y làm gì, tiểu tử kia cũng lon ton chạy theo. Chỉ cần y không chờ, cậu ấy sẽ khóc nháo đến đỏ cả mặt. Mãi đến năm y vào tư thục, tình hình mới đỡ hơn một chút.

Những ngày ấy cứ như mới hôm qua, vậy mà nay tiểu tử từng đeo bám y khắp nơi, lại sắp phải xuất giá rồi. Bảo y có thể vui vẻ nổi sao?

Chẳng trách lần đầu tiên y đến nhà Lâm Việt, nhạc phụ nhạc mẫu trông chẳng có vẻ gì là vui vẻ. Ai mà vui nổi chứ?

Lâm Việt nhìn sắc mặt y lúc xanh lúc trắng, cuối cùng lại còn gật gù tỏ vẻ tán đồng, thực sự không đoán ra y đang nghĩ cái gì, chỉ đành nói: "Mau lại đây bưng đồ ăn đi, gọi nương với mọi người ăn cơm, lát nữa chúng ta còn phải lên trấn nữa."

Thẩm Hoài Chi nghe vậy liền đứng dậy, hỏi: "Không ở nhà nghỉ một ngày sao?"

Lâm Việt lắc đầu: "Cũng không mệt lắm, mở cửa được ngày nào hay ngày nấy. Tối nay bọn ta không về đâu, mai mới về."

Hai người bọn họ cũng chẳng phải lần đầu ở lại cửa tiệm, Thẩm Hoài Chi dù có chút lo lắng, nhưng cũng chỉ dặn dò: "Vậy trước khi ngủ nhớ đóng chặt cửa sổ cửa chính, nếu ta tan học sớm, ta sẽ ghé qua tìm các em."

"Đừng đến, muốn lên trấn huynh phải dậy sớm hơn ba khắc, quá phiền phức. Tối mai là bọn ta về rồi, nếu mai huynh tan học sớm, có thể đến đón bọn ta cũng được." Lâm Việt nói.

Thẩm Hoài Chi gật đầu: "Được, nghe em."

Ba ngày sau, Phương gia dẫn theo bà mối tới cửa Nạp Thái. Có điều, Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi mãi đến tối mới nghe nói chuyện này, vì ban ngày không có ở nhà. Thẩm Lăng Chi cũng không có cảm giác gì rõ rệt, mãi đến hôm sau, khi cậu ấy lại gặp Phương Tân Giác trong tiệm, mới thực sự ý thức được, mình sắp phải xuất giá rồi.

"Ngươi sao lại tới đây?"

Phương Tân Giác gãi đầu, đưa món đồ trong tay về phía trước: "Hôm nay sư phụ trong tiệm làm loại kẹo mới, ta nếm thử thấy ngon, liền muốn mang đến cho ngươi và Lâm ca nếm thử."

Không nghe thấy Thẩm Lăng Chi đáp lời, hắn liền đặt đồ xuống rồi định chuồn đi, nhưng cuối cùng vẫn bị Thẩm Lăng Chi gọi lại: "Gấp cái gì? Đã tới rồi thì ăn chút điểm tâm rồi hẵng đi."

Lâm Việt đứng trong bếp nhìn hai người bọn họ giả vờ bình tĩnh, mà suýt không nhịn nổi cười, phải bụm miệng lại mới không bật thành tiếng. Trong lòng cậu nghĩ, tối nay nhất định phải kể cho Thẩm Hoài Chi nghe. Nhưng nghĩ lại liền thôi, nếu Thẩm Hoài Chi biết, mười phần có đến tám chín phần là chẳng vui vẻ gì, vậy thì đợi hai người kia thành thân rồi hẵng nói cũng chưa muộn.

Giữa tháng Giêng, tiết trời vừa ấm lên lại vẫn còn vương chút giá lạnh. Trên những cánh đồng quê, bên bờ sông, chân núi, xuân sắc rực rỡ, qua một mùa đông dài đằng đẵng, lộc non vừa nhú đều xanh mướt, tràn đầy hương vị tươi non của mùa xuân.

Trong tiệm cũng đã ra món điểm tâm mới: bánh thanh đoàn tròn trịa xanh mướt, dẻo thơm mềm mại; bánh đậu xanh tan ngay trong miệng; và đặc biệt là bánh hấp ba màu, với tầng đáy xanh lục từ nước ép rau chân vịt, tầng trên hồng nhạt từ nước ép dền đỏ, xen kẽ với lớp bột trắng mịn, vừa nhìn đã cảm nhận được không khí mùa xuân.

Bánh hấp ba màu vừa bày lên đã lập tức trở thành món khoái khẩu của đám cô nương, thiếu niên trong trấn, mỗi ngày đều bán chạy vô cùng.

Chớp mắt đã đến ngày Xuân Xã, cũng là lúc chim én trở về.

Hôm nay, Lâm Việt cũng làm một mẻ bánh ba màu. Theo phong tục, vào ngày này, bọn trẻ trong thôn đều phải dậy sớm, buộc hành lá lên ngọn tre rồi treo ngoài cửa sổ, mang ý nghĩa "Khai thông trí tuệ". Thẩm gia dù không có trẻ con, nhưng vẫn treo một cành, bởi vì Tống Tầm Xuân cảm thấy Thẩm Hoài Chi cũng cần được "Khai sáng".

Hôm nay, mọi người trong nhà đều dậy sớm, nhưng theo tục lệ, ngày Xuân Xã dù nam hay nữ cũng đều phải nghỉ việc một ngày. Lễ tế thần còn lâu mới diễn ra, thế nên Lâm Việt tranh thủ làm thêm một mẻ bánh hấp ba màu, chuẩn bị lát nữa mang ra chia cho đám trẻ con trong thôn.

Xuân Xã và Thu Xã tuy đều là lễ tế thần Thổ Địa, nhưng trình tự lại khác biệt. Cả thôn già trẻ lớn bé tụ tập dưới gốc cây hạnh, hấp xã phạn, ủ xã tửu, làm xã bính, nấu thịt cúng tế, gõ xã cổ, cùng nhau đuổi xuân ngưu, náo nhiệt vô cùng.

Xã phạn được nấu từ gạo tẻ trộn với kê, mỗi nhà đều góp một phần gạo, sau đó đem đổ chung vào một nồi lớn trong từ đường rồi hấp chín. Khi cơm chín, trên mặt sẽ chan một lớp nước canh thịt heo thơm lừng, mỗi người một bát, sau khi cúng tế thần Thổ Địa xong thì có thể ăn.

Bề mặt xã phạn còn được phủ đầy các loại rau dại và thịt. Tiền mua thịt do cả thôn góp lại, nhưng thôn Lâm Thủy không phải là nơi giàu có, nên mỗi người chỉ được chia hai lát thịt heo, một lát thịt gà, một lát thịt vịt, thêm nửa muỗng nội tạng heo. Dù không nhiều, nhưng với mọi người mà nói, đây cũng là dịp hiếm hoi được ăn thịt.

Xã tửu được ủ từ trước, đựng trong những chiếc gáo bầu, cũng phải đợi sau khi cúng tế xong mới được uống. Tương truyền, người già uống vào thì chữa được bệnh nặng tai, trẻ nhỏ uống vào thì học nói nhanh hơn, còn nếu tưới dưới gốc cây ăn quả, năm sau cây sẽ ra quả sum suê.

Lần đầu tiên Lâm Việt uống rượu chính là vào ngày Xuân Xã. Khi ấy, cha cậu chấm một giọt rượu lên đũa rồi đưa cậu nếm thử, kết quả cậu bị cay đến phát khóc.

Khi nghi lễ bắt đầu, tiếng trống cúng tế cũng vang lên, bùm bùm bùm, từng nhịp trống chấn động suốt cả ngày. Trong sân từ đường, tiếng người nói cười rộn ràng, vô cùng huyên náo.

Đến đúng giờ Ngọ, lễ tế thần mới kết thúc, mọi người trong thôn liền quây quần ăn cơm trưa ngay trước từ đường. Chén bát đều do nhà ai nấy tự mang. Ngoài phần xã phạn đã chuẩn bị từ trước, còn có món rau tề xào, măng xuân xào, tuy nguyên liệu đơn giản, dầu mỡ cũng chẳng nhiều, hương vị không thể nói là mỹ vị, nhưng vừa bày lên đã bị tranh sạch.

"Nhị thẩm, thẩm xào măng xuân ngon quá!"

"Ha ha, ngon thì ăn nhiều vào!"

"Lâm Việt ca ca, Lâm Việt ca ca, bánh gạo này đẹp quá! Còn đẹp hơn cả hoa ngoài kia nữa!"

"Giống như hoa đào vậy, hồng hồng, lại thơm thơm nữa."

Lâm Việt không ngoài dự đoán, lại bị một đám trẻ con vây quanh. Cậu còn đang cầm bát cơm, suýt chút nữa bị một tiểu ca nhi bất ngờ nhào tới ôm chân làm đổ cả bát. May mà Thẩm Hoài Chi đứng sau đỡ cậu một phen, cậu mới có thể đứng vững.

Người bên cạnh thấy vậy thì cười nói: "Giờ Việt ca nhi là người bọn nhóc này thích nhất trong thôn rồi đấy. Sau này nếu các ngươi có hài tử, chắc chúng nó còn phải ghen tị mất!"

Lâm Việt đối diện với những lời trêu ghẹo như vậy vẫn có thể thản nhiên, nhưng tay của Thẩm Hoài Chi còn đang đặt trên lưng cậu, lập tức vành tai đỏ lên. Phải một lúc lâu sau, cậu mới đáp lại: "Sao lại thế được? Chúng cũng thích thẩm thẩm mà. Hôm qua còn gặp Tiểu Hổ, nó bảo muốn đến nhà thẩm thẩm chơi đấy."

"Vậy hôm nào ngươi cũng tới chơi đi. Ngươi còn chưa ghé nhà ta lần nào nhỉ? Nhà ta ngay đầu ngã rẽ phía trước, sân có hai gốc đào đó. Thúc ngươi còn mắc cả xích đu nữa, vừa hay hợp cho mấy ca nhi trẻ tuổi các ngươi chơi đấy."

Lâm Việt cười cảm ơn, lại trò chuyện với lũ trẻ một lúc mới cùng Thẩm Hoài Chi rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.