Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 126: Chương 126




Mùa xuân đến, món ngon cũng phong phú hơn. Bánh thanh đoàn trong tiệm vẫn bán đắt như tôm tươi, bánh hạt du cũng đã vào mùa. Tuy không phải thứ gì quý giá, nhưng lại mang theo hương vị đặc trưng của mùa xuân. Chỉ cần nhìn thấy, người ta đã muốn nếm thử ngay, để cùng gió xuân và mưa bụi, thưởng thức hương vị đầu tiên của mùa mới.

Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi vẫn như trước, sáng đi tối về. Ngày nào buôn bán tốt thì ở lại tiệm, ngày nào ít khách thì đóng cửa sớm, về nhà hái hạt du, nhặt ngải cứu, chuẩn bị cho ngày hôm sau.

Ngày nối ngày cứ thế trôi qua, khách đến tiệm đa phần cũng đều đã quen mặt. Mọi thứ diễn ra thật bình yên.

Thỉnh thoảng, Phương Tân Giác sẽ ghé qua. Ban đầu, hắn cũng chẳng khác gì những vị khách khác, tìm một chỗ ngồi, ăn bánh uống trà. Nhưng dần dà, khi thấy Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi bận rộn, hắn đã bắt đầu chủ động giúp một tay, trông cứ như người mới được tiệm tuyển vào làm.

Tuy vậy, những lần như thế cũng không nhiều. Sau khi bắt đầu lục lễ, Lưu Anh quản hắn rất nghiêm, ngay cả cha hắn là Phương Hưng Triều cũng vậy. Hai người đều bỏ rất nhiều công sức dạy hắn cách quản lý tiệm, nên thời gian rảnh của hắn chẳng còn bao nhiêu. Bởi vậy, Lâm Việt cũng không cản hắn đến, thậm chí còn chừa sẵn chỗ cho hắn.

Tháng Hai vừa sang, trời dần ấm lên, sấm xuân vang rền, thôn Lâm Thủy cũng bắt đầu bận rộn cho vụ xuân.

Tư thục mỗi năm có hai kỳ nghỉ, một là vụ thu, hai là vụ xuân. Nói là nghỉ xuân, nhưng thực ra phải đến giữa tháng 4 mới được nghỉ, chủ yếu để gặt lúa mạch và cấy lúa nước. Khi đến lúc thực sự cày cấy, tư thục vẫn duy trì việc học, không có kỳ nghỉ.

Hôm nay là tiết Kinh Trập, Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi đều ở nhà. Năm nay, Thẩm gia có đến 34 mẫu, những mảnh nhỏ lẻ không thể dùng trâu cày đã được Thẩm Chính Sơ và Tống Tầm Xuân đào xới từ cuối tháng Giêng. Phần còn lại chờ đến ngày cày bừa đồng loạt bằng trâu.

Năm nay không cần mượn trâu, cũng chẳng phải tính toán thời điểm nào tiện nhất để cày, chỉ cần chọn ngày thuận mùa vụ là được, cuối cùng quyết định chọn tiết Kinh Trập.

Buổi sáng làm ruộng, chỉ uống cháo e rằng không đủ sức, thế nên Lâm Việt làm bánh bao và màn thầu. Bột đã được ủ từ tối qua, giờ đã nở mềm mịn. Để nhanh chóng chuẩn bị, cậu hấp trước một mẻ màn thầu, phần còn lại làm bánh bao nhân trứng gà hẹ và nhân đường đỏ, tổng cộng ba lồng đầy, đủ cho cả nhà ăn cả ngày.

Tống Tầm Xuân ở bên bếp nổi lửa xào nấu. Đậu đỏ và da heo đã ninh từ tối qua, giờ đem nấu thành một nồi canh chua đậu đỏ da heo, ăn kèm cơm hay bánh bao đều tuyệt hảo. Lại thêm giá đỗ vừa mới ủ, cải cúc tươi hái từ vườn, bữa cơm hôm nay thật vô cùng đầy đủ.

Cơm nước xong, Thẩm Chính Sơ dắt trâu ra ruộng. Hôm nay Thẩm Hoài Chi không thể đi cùng, đành để Tống Tầm Xuân theo giúp. Phần việc còn lại trong nhà giao lại cho hai người Lâm Việt.

Cũng may trâu nhà ngoan ngoãn, một mình Thẩm Chính Sơ vẫn có thể xoay sở. Một tay ông giữ cày, một tay cầm roi và dây cương. Nơi trâu đi qua, đất cứng dần tơi xốp, chỉ cần dùng cuốc gõ nhẹ là vụn nhỏ, sẵn sàng để gieo hạt.

Mặt trời dần lên cao, Lâm Việt xắn tay áo, thỉnh thoảng đưa tay áo lau mồ hôi trên trán rồi lại vác cuốc tiếp tục làm việc.

Khi Thẩm Hoài Chi đến nơi, cả nhà bốn người đều đang cắm cúi làm việc. Mãi đến khi y đứng ở đầu ruộng cất giọng gọi: "Đến giờ ăn cơm rồi!" cả nhà mới nhận ra sự có mặt của y.

Lâm Việt là người ở gần nhất, chỉ cần hai bước đã chạy đến, vừa nhìn thấy hắn liền nói: "Sao huynh lại đến đây? Còn không thay bộ y phục khác, lát nữa dính bẩn thì sao?"

Thẩm Hoài Chi có chút áy náy. Việc đồng áng vốn dĩ nên là trách nhiệm của y, vậy mà giờ đây, người đổ mồ hôi ngoài ruộng lại là phu lang của y. Đặc biệt là khuôn mặt Lâm Việt đỏ bừng vì nắng, trông hệt như một chú thỏ nhỏ đáng thương. Y khẽ thở dài, lấy khăn tay ra dịu dàng lau mồ hôi cho cậu.

"Thấy thế nào? Nếu mệt thì cứ nói, chúng ta thuê người làm, lưng em ướt đẫm cả rồi."

Lâm Việt lắc đầu, cười nhẹ: "Năm nay nhà mình có trâu rồi, việc cần làm vốn chẳng nhiều. Chỉ là cha nương hơi vất vả chút thôi, tối nay hỏi thử cha nương xem sao."

Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi vẫn còn phải lo chuyện cửa tiệm, lần này về nhà cũng chỉ giúp được một ngày. Đến lúc thu hoạch lúa mạch hay cấy lúa, e rằng cũng chỉ có thể về nhà một hai hôm. Nếu không thuê người, chỉ sợ năm nay sẽ hơi khó xoay sở.

"Ừ, vậy tối nay bàn bạc thêm. Chắc cha nương sẽ không đồng ý ngay đâu, chúng ta phải nói khéo một chút."

Trong thôn, thuê người làm ít nhất cũng mất sáu, bảy mươi văn tiền một ngày. Dù bây giờ trong nhà không còn thiếu thốn như trước, nhưng phu thê Thẩm Chính Sơ vẫn luôn giữ thói quen tự làm được thì cố làm, tận dụng lúc còn sức khỏe để tiết kiệm phần nào hay phần nấy. Nếu không thực sự cần thiết, họ sẽ không chịu thuê người đâu.

Lâm Việt hiểu rõ tính cách của hai người, chỉ gật đầu, tạm thời gác chuyện này sang một bên.

Bữa trưa đơn giản là bánh bao làm từ sáng, Thẩm Hoài Chi chỉ hâm nóng lại, làm thêm hai món xào và mang theo trà ấm. Cả nhà quây quần ngay tại đầu ruộng ăn cơm. Dùng bữa xong, Thẩm Hoài Chi vội vã rời đi, buổi chiều vẫn còn phải lên tư thục, không thể chậm trễ.

Đến khi cả nhà hoàn thành vụ xuân, tháng 2 cũng đã sắp tàn. Trong thời gian ấy, người Phương gia lại đến hai lần, giúp hai đứa trẻ hợp bát tự, trao đổi canh thiếp. Từ đó, hôn sự giữa Thẩm Lăng Chi và Phương Tân Giác xem như đã được định xuống.

Sau tiết Thanh Minh, ngày mùng 10 tháng 3, là ngày tư thục nghỉ giữa kỳ, cũng là ngày Phương gua đến làm lễ Nạp Trưng, tức là lễ đính hôn chính thức.

Vốn dĩ hôm nay cũng là ngày nhà trai mang sính lễ đến, nhưng vì Thẩm gia muốn chọn ngày thành thân ít nhất là một năm, nhiều thì đến hai năm rưỡi, nên nếu bây giờ đã đưa sính lễ thì e rằng quá sớm. Sau khi bàn bạc, hai bên quyết định hôm nay chỉ trao thư hôn ước và chọn ngày thành thân, tức là lễ Thỉnh Kỳ. Đợi đến trước ngày cưới một tháng, sính lễ mới chính thức được đưa đến.

Hoàn thành bước này, hôn sự coi như đã định, vì thế Thẩm gia vô cùng coi trọng. Sáng sớm, Tống Tầm Xuân đã tất bật quét dọn sân viện, Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi thì thu dọn chính sảnh, chuẩn bị tiệc trà và đồ ăn.

Lâm Việt vừa lau bàn vừa hỏi: "Huynh đoán xem họ sẽ định ngày nào? Nếu là hai năm sau, có khi nào trùng với kỳ thi của huynh không?"

Thẩm Hoài Chi lắc đầu: "Chắc không muộn vậy đâu. Dù có trùng cũng không sao, lần đầu đi thi cũng chỉ để thử sức thôi. Nhưng ta nghĩ họ sẽ tránh khoảng thời gian ấy."

Những lời này không phải vì y tự mãn, mà bởi việc chọn ngày cưới cần xem xét kỹ lưỡng. Ngoài bát tự của đôi bên, còn phải cân nhắc tuổi tác của trưởng bối trong nhà để tránh xung khắc. Với gia đình có người học hành thi cử, những nhà có chút hiểu biết đều sẽ tránh khoảng thời gian đó. Phương gia để lại ấn tượng khá tốt, nên chắc hẳn cũng sẽ chu toàn mọi chuyện.

Lâm Việt vốn dĩ rất vui mừng khi thấy Thẩm Lăng Chi có được hôn sự tốt. Hai người họ thân thiết từ ngày cậu mới gả vào nhà, tình như huynh đệ ruột thịt. Cậu thật lòng mong Thẩm Lăng Chi có cuộc sống tốt, nhưng giờ đây, trong lòng lại chỉ toàn sự luyến tiếc, giọng nói cũng mang theo chút buồn bã: "Mong là họ chọn ngày muộn một chút, ta không nỡ xa Lăng Chi."

Thẩm Hoài Chi khẽ xoa đầu cậu, nhẹ giọng dỗ dành: "Sẽ mà, cha nương cũng không nỡ, chắc chắn sẽ chọn ngày muộn nhất có thể."

Dù trong lòng vẫn còn bao quyến luyến, nhưng Phương gia cũng đã đến như đã hẹn. Lần này, ngoài phu thê Phương Hưng Triều, bà mối, còn có vài người thân thích trong họ. Riêng Phương Tân Giác tất nhiên không thể xuất hiện, mà Thẩm Lăng Chi hôm nay cũng không cần lộ mặt.

Vừa đến nơi, Lưu Anh liền kính cẩn dâng lên thư hôn ước, chân thành nói: "Ngoài sính lễ là tủ, vải vóc, chúng ta còn chuẩn bị thêm một gian cửa tiệm ở phố Cửa Bắc cho hai đứa nhỏ. Đến ngày đưa sính lễ chính thức, giấy tờ sang tên cũng sẽ được trao cùng."

"Ngoài ra còn có..."

"Chúng ta đã mời thầy xem giúp ba ngày tốt. Ngày gần nhất là mùng 1 tháng 4 sang năm, tiếp đó là ngày 24 tháng 8, và ngày cuối cùng là mùng 10 tháng 6 năm sau nữa. Cả ba ngày đều là ngày lành, chỉ xem thông gia thích ngày nào hơn."

Thẩm Chính Sơ ở lại tiếp khách, còn Tống Tầm Xuân thì dẫn Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi vào phòng Thẩm Lăng Chi để bàn bạc.

"Ngày tháng 4 thì không cần xem tới, còn tháng 8 thì cách bây giờ một năm rưỡi, lúc ấy Hoài Chi vẫn còn ở nhà. Ngày tháng 6 năm sau nữa cũng không tệ, nhưng hơi trễ một chút, khi đó Lăng Chi đã qua 18, gần sang 19 rồi."

Việc Thẩm Hoài Chi và Lâm Việt sẽ lên Phủ thành vào cuối tháng 8 năm sau vốn đã được cả nhà bàn bạc từ trước, nên lần này Tống Tầm Xuân cũng đã tính toán đến điều đó.

Lâm Việt hỏi: "Nương, người nghiêng về tháng 8 hơn đúng không?"

Thẩm Hoài Chi liền tiếp lời: "Nương, người không cần bận tâm đến con. Tháng 6 năm sau nữa tụi con về cũng chẳng sao, bây giờ nhà mình có xe trâu rồi, nửa ngày là về đến nhà."

Tống Tầm Xuân gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Thẩm Lăng Chi. "Còn Lăng ca nhi của chúng ta thì sao? Con thích ngày nào hơn?"

Thẩm Lăng Chi có chút ngượng ngùng, nhưng đang ở độ tuổi thiếu niên mới biết rung động, mà Phương Tân Giác lại có tướng mạo không tệ, tính tình cũng tốt, tiếp xúc nhiều rồi, cậu ấy cũng không còn bài xích chuyện thành thân nữa. Cậu ấy biết dù sau này thế nào, bản thân cũng sẽ sống tốt. Nếu thật sự có điều gì không ổn, thì còn có ca ca, cha nương và Lâm Việt ca ở đây, họ sẽ không bỏ mặc cậu ấy.

"Nghe nương đi, tháng 6 cũng được, tháng 8 cũng không sao."

Tống Tầm Xuân khẽ vuốt trán Thẩm Lăng Chi. Tháng 8 đúng là tốt, nhưng lúc ấy phu phu Thẩm Hoài Chi sẽ rời nhà, nếu Thẩm Lăng Chi cũng xuất giá, trong nhà chỉ còn lại hai phu thê bà.

Bà mím môi, nhẹ giọng nói: "Vậy chọn tháng 8."

Một khi đã quyết định, Tống Tầm Xuân cũng không chần chừ nữa mà lập tức đứng dậy, đi thẳng ra chính sảnh.

Lưu Anh nghe được ngày này thì mừng rỡ ra mặt. Nói không có tư tâm thì không đúng, bởi Phương gia chọn ngày cưới vốn cũng có chút suy tính. Phương Tân Giác năm nay đã 18, tháng Tám năm sau là 19, 20, đến khi đó mới thành thân thì cũng đã hơi muộn rồi, nếu đợi sang năm nữa thì càng không cần bàn tới. Việc Thẩm gia đồng ý để hôn sự diễn ra vào năm sau khiến bà có chút bất ngờ, thậm chí là cảm kích.

Lưu Anh cười rạng rỡ, vội vàng nói: "Tốt, tốt lắm! Vậy thì định là tháng 8 năm sau. Chúng ta sẽ chọn một ngày đẹp trong tháng 7 để mang sính lễ qua."

Chuyện cần bàn đã bàn xong, Phương gia cũng không tiện nán lại dùng bữa, chỉ ngồi thêm chốc lát rồi cáo từ ra về.

Sau bữa trưa, hiếm khi cả nhà có dịp ở bên nhau, ngay cả phu thê Thẩm Chính Sơ cũng không xuống ruộng, mà ngồi lại dặn dò Thẩm Lăng Chi đủ điều.

Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi nghe một lúc rồi cũng lặng lẽ trở về phòng. Khó có được một buổi chiều yên tĩnh, hai người tất nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội.

Ban ngày ban mặt, tất nhiên không thể làm gì quá đáng, Thẩm Hoài Chi vẫn ngồi vào bàn, cầm bút tiếp tục hoàn thành bản chép sách trước Tết đã nhận. Chỉ còn lại chút ít nữa thôi, hôm nay có thể chép xong, đến kỳ nghỉ tiếp theo là có thể giao đi.

Lâm Việt ngồi bên cạnh y, lật xem bài học trước đây của y, vừa giết thời gian vừa tranh thủ học chữ. Bánh ngọt hôm nay vẫn còn dư khá nhiều, trên bàn cũng đặt một dĩa nhỏ.

Cậu ăn một miếng lại đưa một miếng cho Thẩm Hoài Chi, khi cậu uống trà cũng không quên cầm chén giúp y nhấp một ngụm.

Hai người không nói lời nào, nhưng bờ vai sát kề, ánh mắt trao nhau, nụ cười dịu dàng, tất cả đều ngọt ngào đến mức khiến lòng người say đắm.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã một canh giờ.

Cuối cùng, Thẩm Hoài Chi đặt bút xuống, nhẹ nhàng chạm vào vai Lâm Việt, không sai, cậu đã ngủ mất rồi.

Cảnh sắc cuối xuân dịu dàng, không có chuyện gì vướng bận, giấc ngủ này lại càng thêm yên bình.

Mặt bàn cứng quá, dù có gối đầu lên cánh tay, Lâm Việt cũng không ngủ yên giấc, đôi mày hơi nhíu lại. Thẩm Hoài Chi gọi một tiếng nhưng không thấy tỉnh, bèn đứng dậy vòng ra sau, khẽ cúi người rồi bế Lâm Việt lên, từng bước chậm rãi đưa về giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.