Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 138: Chương 138




Thẩm Lăng Chi thấy Lâm Việt một chân trong phòng, một chân ngoài cửa, tựa vào khung cửa hồi lâu mà không hề động đậy, liền đứng dậy bước đến gần, nghi hoặc hỏi: "Ca ca, huynh làm sao vậy? Sao không vào?"

Lâm Việt khoát tay, hít sâu một hơi, lắp bắp: "Đệ... ta... Thôi bỏ đi, đệ cứ ngồi trước đi, lát nữa ta vào tìm đệ."

Dứt lời, cậu xoay người rời đi, động tác linh hoạt vô cùng.

Chưa đi được mấy bước, cậu liền đụng phải Tống Tầm Xuân. Hiếm thấy Tống Tầm Xuân nói nhanh như vậy: "Việt ca nhi, nương nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy một mình con không ổn."

Lâm Việt gật đầu như giã tỏi, đúng đúng, chuyện này cậu thực sự không ổn, vẫn là để cậu đi trông coi bếp lò thì hơn, bên đó còn biết bao nhiêu việc phải làm.

"Nương vẫn nên đi cùng con thì hơn!"

Lâm Việt: "......?"

Trong phòng chỉ có cậu và Thẩm Lăng Chi mà cậu còn không mở miệng nổi, giờ thêm một người nữa, chẳng phải lại càng không nói được lời nào sao?

Thấy Tống Tầm Xuân sắp kéo cậu vào, Lâm Việt vội nói: "Nương, hay thế này đi, người cứ vào trước, con ở đây đợi. Đợi lát nữa người ra, nếu có chỗ nào quên nói, con sẽ vào bổ sung, đảm bảo không sai sót."

Ngẫm lại thấy cũng có lý, Tống Tầm Xuân vỗ tay cậu, kiên quyết nói: "Vậy để nương vào trước."

Lâm Việt thở phào, không đúng, chỉ mới thở được nửa hơi, thì Thẩm Hoài Chi chẳng biết đã xong việc từ lúc nào, trên tay còn nhỏ nước, bước tới hỏi: "Sao cứ đứng đây mãi thế? Lúc ăn cơm không thấy em, đã ăn no chưa?"

Thực ra là Thẩm Hoài Chi chưa ăn no, mới ăn được nửa chừng đã có người tìm, đợi xong việc quay lại thì bàn tiệc đã bị dọn sạch.

Lâm Việt gật đầu: "Ta ăn no rồi, trong bếp vẫn còn cơm, chỉ là món ăn không còn mấy, nhưng vẫn còn canh xương. Nếu huynh chưa no, để ta đi hâm nóng cho huynh."

"Không cần đâu, giờ ta chưa đói, nhưng nước trên bếp sắp sôi rồi. Nếu em làm xong việc thì cứ về phòng trước, lát nữa ta sẽ mang nước vào."

Lâm Việt khó nhọc lắc đầu, dù rất muốn nhưng không thể đi, "Huynh cứ tắm trước đi, lát nữa ta sẽ vào." Dứt lời, cậu liền đẩy Thẩm Hoài Chi đi, giục giã: "Mau đi mau đi, huynh tắm xong rồi ta sẽ vào."

Thẩm Hoài Chi vừa rời đi, Tống Tầm Xuân đã cúi đầu từ phòng Thẩm Lăng Chi bước ra, kéo Lâm Việt lại, ghé tai thì thầm một hồi.

Lâm Việt chậm chạp bước vào phòng, giằng co nửa ngày, cuối cùng vẫn không thoát được.

Thẩm Lăng Chi ngồi khoanh chân trên giường, cả khuôn mặt đỏ bừng, thấy Lâm Việt vào lại càng đỏ hơn.

Lâm Việt cố tỏ ra trấn định, ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi nói: "Lăng Chi, chuyện khuê phòng giữa phu phu vốn là chuyện thường tình, đệ không cần ngại ngùng quá, quen rồi sẽ thấy bình thường thôi. Hơn nữa..."

Lâm Việt mặt không đổi sắc, thao thao bất tuyệt cả một tuần trà. Đến khi nói xong, cậu còn nghiêm túc hỏi Thẩm Lăng Chi: "Đệ còn muốn biết gì nữa không?"

Thẩm Lăng Chi đỏ bừng cả tai, cúi đầu không dám nhìn thẳng, liên tục xua tay: "Không, không có gì nữa đâu! Ca ca mau về ngủ đi!"

Lâm Việt đẩy cửa bước ra, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm.

Trăng lên đến giữa trời, cả nhà bận rộn đủ thứ việc mới trở về phòng nghỉ ngơi. Lâm Việt có cảm giác mình vừa nhắm mắt đã phải thức dậy. May mà sáng nay nhiệm vụ của cậu chỉ là ở bên cạnh Thẩm Lăng Chi, còn có thể tranh thủ chợp mắt một chút.

Cả hai thay y phục xong, để trông cho ra dáng, Lâm Việt còn đeo cả hai chiếc vòng bạc, cài trâm bạc lên tóc. Đây chính là cây trâm Thẩm Hoài Chi mua cho cậu sau Tết, gần đây cậu rất thích dùng nó.

Chuẩn bị xong, Lâm Việt liền đến phòng Thẩm Lăng Chi, thấy cậu ấy đang chống cằm gà gật, không nhịn được cất tiếng: "Sao dậy sớm thế? Ta còn định sang gọi đệ đây."

Thẩm Lăng Chi hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Đệ ngủ không được... Ca ca, lúc huynh gả cho đại ca cũng vậy sao?"

Lâm Việt ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi kể: "Hôm đó ta buồn ngủ lắm, chỉ nhớ là trời còn chưa sáng đã bị nương kéo dậy."

Thẩm Lăng Chi chớp mắt: "Huynh không hồi hộp sao?"

"Có chứ, hồi hộp đến mất ngủ, nên sáng hôm sau mới dậy không nổi."

Hai người trò chuyện một lát, ngoài sân bắt đầu náo nhiệt, Lâm Việt đứng dậy, xoa đầu Thẩm Lăng Chi, khẽ nói: "Chắc là bà mối đến chải tóc rồi, ta ra xem thử."

Quả nhiên, Tống Tầm Xuân dẫn theo vị toàn phúc phu nhân đã mời từ trước bước vào, đến giúp Thẩm Lăng Chi tỉa lông mặt và chải tóc. Đi theo sau là vài người mà Lâm Việt đều khá quen thuộc, như tức phụ của Thẩm Nham Chi, phu lang của Thẩm Nguyên Chi, còn có hai người bạn thân của Thẩm Lăng Chi, ai cũng là người hay gặp.

Cả nhóm ríu rít nói cười, chẳng mấy chốc đã lấp đầy cả gian phòng.

Vị toàn phúc phu nhân đến hôm nay cũng không phải người ngoài, chính là Thẩm Phương Lâm. Một phòng toàn là người thân thích, sự căng thẳng trong lòng Thẩm Lăng Chi cũng vơi đi không ít.

Nhưng khi bắt đầu tỉa lông mặt, Thẩm Lăng Chi trừng mắt to, đau đến mức suýt bật dậy. Ban đầu còn có thể cố chịu, nhưng chẳng được mấy đường đã bắt đầu xuýt xoa hít khí lạnh.

"Cô cô, đau quá đi mất!" Giọng Thẩm Lăng Chi run run.

Thẩm Phương Lâm tay vẫn không ngừng, dỗ dành: "Sắp xong rồi, ngoan nào, cố chịu một chút, lập tức là đẹp ngay thôi."

Lâm Việt mang trứng gà bước vào đúng lúc chưa tỉa xong, nhìn động tác kia mà da mặt cũng thấy đau theo. Giờ nhớ lại ngày mình xuất giá, thứ đầu tiên cậu nghĩ đến không phải gì khác, mà chính là màn tỉa lông mặt này, đau đến mức cả gương mặt tê rần.

Chờ đến khi Thẩm Phương Lâm buông tay, Lâm Việt lập tức cầm trứng gà lăn lên mặt Thẩm Lăng Chi mấy vòng, nếu không chút nữa cả khuôn mặt sẽ đỏ bừng lên mất.

Tiếp đó là đến phần chải tóc, Thẩm Phương Lâm là người chủ trì, Tống Tầm Xuân ở bên hỗ trợ. Lâm Việt cũng không rảnh rỗi, cầm hộp phấn bôi lên mặt Thẩm Lăng Chi. Hôm nay cậu chịu trách nhiệm trang điểm, hồi hộp không thôi, chỉ sợ làm không đẹp.

Không biết mất bao lâu, cuối cùng Thẩm Lăng Chi mới nghe được một câu như tiếng trời: "Xong rồi, giờ chỉ cần thay hỷ phục nữa là được."

"Lăng Chi hôm nay thật xinh đẹp!"

"Được rồi được rồi, chúng ta ra ngoài trước, chờ Lăng Chi thay đồ xong rồi vào lại."

Hỷ phục của Thẩm Lăng Chi là do cậu ấy tự may, nhưng hoa văn thêu trên đó lại nhờ thêu nương thêu giúp, tinh xảo vô cùng. Giày cũng dùng vải đỏ may thành, sau này chỉ cần bọc thêm một lớp vải bên ngoài là có thể mang hằng ngày.

Chẳng bao lâu sau, Thẩm Lăng Chi đã thay xong y phục, giày tất chỉnh tề. Trên tay đeo bốn chiếc vòng bạc nặng 1 lượng, đeo vào liền thấy trĩu tay. Hai chiếc là do Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi đặt làm, hai chiếc còn lại là Tống Tầm Xuân chuẩn bị sẵn. Trâm cài thì nhẹ hơn nhiều, nhưng số lượng cũng chẳng ít, ngoài ra còn có một miếng bạc hình hồ lô treo bên hông.

"Ca ca, đệ thay xong rồi."

"Đến ngay đây." Lâm Việt lên tiếng rồi đẩy cửa bước vào. Lần này trong phòng còn đông hơn trước, thậm chí còn có không ít trẻ con, đều là đến xem tân phu lang.

Tiểu Hổ là đứa đến Thẩm gia nhiều nhất, lá gan cũng lớn nhất, lập tức chạy quanh Thẩm Lăng Chi mà ngắm nghía, xuýt xoa: "Lăng Chi thúc thúc, thúc thật đẹp nha, mặt đỏ hây hây, mắt tròn xoe luôn!"

Tức phụ của Thẩm Nham Chi, Tống Như Vân, đưa tay đỡ trán. Câu khen này là thế nào đây? Mới mấy hôm trước còn khoe khoang thi được hạng 6, chẳng lẽ là bịa đặt à?

Nhưng Thẩm Lăng Chi lại rất vui, còn lấy kẹo chia cho Tiểu Hổ cùng mấy đứa trẻ khác.

Chẳng bao lâu sau, mọi người chuẩn bị rời đi., Tống Như Vân và phu lang của Thẩm Nguyên Chi – Nhạc Thần, đều là bậc con cháu, nên phải ra ngoài giúp nấu cơm. Lúc họ vào thì vị đầu bếp chính đã bắt tay vào làm rồi, bây giờ cũng không thể trì hoãn thêm nữa.

"Lăng Chi, bọn ta phải đi giúp một tay đây." Tống Như Vân nói.

Thẩm Lăng Chi gật đầu, cười đáp: "Tẩu tẩu, mọi người mau đi đi, đệ không sao đâu."

Hai người họ đi ra ngoài cũng tiện tay kéo theo mấy đứa nhỏ nhà mình, cuối cùng một hàng nhóc con đều chạy hết ra sân.

Tống Tầm Xuân phải đi tiếp đón khách, dặn dò vài câu xong cũng đứng dậy rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Lâm Việt cùng hai người bạn thân của Thẩm Lăng Chi.

Lâm Việt cũng không ở lại lâu, cười nói: "Mấy đứa cứ trò chuyện đi, ta lát nữa lại vào. An Chi, lát nữa các đệ có muốn ăn ngay trong phòng không? Ở đây cũng bày một bàn đấy."

"Ca ca, huynh cũng ngồi ăn với bọn đệ chứ?" Thẩm Lăng Chi hỏi.

Thẩm An Chi – một trong hai người bạn thân của Thẩm Lăng Chi, cũng là đường đệ của cậu, chẳng hề khách sáo mà gật đầu ngay khi nghe Lâm Việt nói: "Lâm ca, vậy lúc mang đồ ăn lên bọn đệ sẽ ra giúp một tay."

"Ta cũng sẽ đến, nếu nương có thời gian thì người cũng sẽ tới, yên tâm đi." Lâm Việt nói xong lại quay sang Thẩm An Chi, cười dặn, "Các đệ cứ ngồi thoải mái, trên bàn có điểm tâm và kẹo, cứ tự nhiên ăn đi, không cần khách sáo. Còn cơm canh lát nữa sẽ có đường ca các đệ mang vào."

Lâm Việt ra ngoài thì thấy Lâm Dương đang đứng trong sân, liền hỏi: "Sao đứng một mình ở đây? Cha nương đâu?"

Lâm Dương đáp: "Ở đằng kia nói chuyện với Thẩm ca rồi. Ca, huynh ăn kẹo không? Vừa rồi bá mẫu cho đấy."

Lâm Việt từ trong ngực lấy ra một viên kẹo khác đưa cho hắn: "Đệ ăn đi, lát nữa ta bận lắm, nhớ ngồi cùng cha nương nhé."

"Ca, đệ đã hẹn cùng mấy người Thẩm Thiếu Dương ngồi chung rồi, còn có cả mấy huynh đệ Thẩm Thiếu Thanh nữa."

Thẩm Thiếu Dương cũng là học trò kiêm cháu trai của Thẩm Hoài Chi, có điều, tuổi tác lớn hơn một chút, năm nay hẳn là 15. Còn đám Thẩm Thiếu Thanh, đều mới 8, 9 tuổi mà thôi.

Lâm Việt khẽ cười: "Ta còn tưởng các đệ chênh lệch tuổi tác quá lớn, khó lòng chơi chung được. Được rồi, tùy đệ vậy, có việc gì thì cứ tìm Thẩm ca của đệ." Lời vừa dứt, cậu liền rời đi, sáng nay cũng bận bịu không ít.

Cuối giờ Tỵ, nơi đầu thôn vang lên tiếng pháo nổ giòn giã, trống chiêng rộn ràng, náo nhiệt vô cùng, người của Phương gia rốt cuộc cũng đến đón dâu.

Lâm Dương theo chân đám Thẩm Thiếu Dương ra tận đầu thôn, Tiểu Hổ, Tiểu Thạch Đầu cũng có mặt, lại thêm mấy đứa nhóc bốn, năm tuổi, chân ngắn chạy mà vẫn nhanh hơn bọn họ mấy phần.

"Tân lang đến rồi! Tân lang đến rồi! Tân lang tới rước tân phu lang rồi!"

Hôm nay, Phương Tân Giác khoác lên người một bộ trường bào thẳng thớm, phong thái hăng hái chẳng khác nào một con công trống giành được thắng trận, nét cười trên mặt chưa từng tắt nửa phần.

Nhìn thấy đám trẻ con trong thôn Lâm Thủy ùa ra, hắn liền vội vàng huých nhẹ người bên cạnh: "Biểu ca, kẹo đâu? Không phải nói sẽ phát kẹo cho bọn nhỏ sao?"

Liễu Thiên Vũ chỉ thở dài, chẳng buồn lên tiếng, bọn trẻ chờ ăn kẹo còn chưa vội, vậy mà tân lang lại nôn nóng trước.

"Biết rồi, biết rồi, ta đang lấy đây."

Vừa mới vào đầu thôn, đã phát kẹo cho bọn nhỏ, bọn chúng vui mừng hớn hở, nhảy nhót kéo tay đám đón thân, hào hứng dẫn đường: "Ca ca, các huynh đi lối này!"

Phương Tân Giác gật đầu, vội giục: "Vậy mau đi thôi." Hắn thực sự không nhịn được nữa, chỉ mong nhanh chóng tới Thẩm gia.

Trong viện Thẩm gia, Thẩm Nham Chi cùng vài người đã bắt đầu bày biện thức ăn. Ngoài hai bàn được để trống chờ đoàn đón thân, những chỗ còn lại đều đã kín chỗ. Vì sân viện không đủ rộng, Thẩm gia đành phải sắp xếp thêm mấy bàn bên nhà Thẩm Phương Lâm ở sát vách.

Lâm Việt bưng bát cơm, theo sau Thẩm Hoài Chi bước vào phòng của Thẩm Lăng Chi. Đợi thức ăn được dọn lên, Thẩm Hoài Chi mới cất lời: "Đệ cứ ăn trước đi, có chuyện gì thì gọi ta."

Thẩm Lăng Chi gật đầu, khẽ cười: "Ca, huynh mau đi ăn đi, không cần lo cho bọn đệ."

Ánh mắt Thẩm Hoài Chi dừng lại trên người đệ đệ mình, thấy cậu ấy khoác bộ giá y đỏ thẫm, lòng chợt dâng lên nỗi xót xa. Đệ đệ của y, hôm nay thực sự phải xuất giá rồi...

Bữa tiệc hôm nay do đại trù Thời gia đảm nhiệm. Nếu không nhờ Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi tới sớm, lại thêm tiền bạc hào phóng, e rằng cũng khó lòng mời được. Ngoài món Bát Bảo Phạn tất yếu phải có, còn có cá hấp, gà hầm, thịt kho tàu, sườn xào đỏ, đủ loại rau xanh cùng một đĩa điểm tâm. Điểm tâm do chính tay Lâm Việt làm, phía trên còn điểm xuyết vài miếng hoa quả sấy.

Lâm Việt xới cơm cho bọn họ, vừa ăn được một miếng đã nghe ngoài sân vang lên tiếng pháo nổ rền vang.

Cậu hơi nghiêng đầu nhìn Thẩm Lăng Chi, cười nói: "Đoàn đón dâu đã tới cửa rồi, có điều, giờ chưa vào ngay được đâu."

Thẩm Lăng Chi dĩ nhiên biết rõ tập tục trẻ con chặn cửa, liền không được, ghé lại bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài. Tuy chẳng thấy được gì, nhưng tiếng cười vui vẻ của bọn trẻ cùng giọng nói lanh lảnh của bà mối lại truyền vào rõ mồn một—

"Song hỷ lâm môn, duyên lành kết nối, châu ngọc sánh đôi, ân tình bền chặt. Hôm nay tân lang rước phu lang, xin gia chủ mở cổng đón hỷ sự vào nhà!"

Lời vừa dứt, tiếng trống tiếng chiêng càng thêm dồn dập, rộn ràng hơn trước.

Liễu Thiên Vũ cùng mấy vị đường huynh biểu ca bắt đầu phát kẹo cho đám nhỏ chặn cửa. Ngoài kẹo ngọt, còn có mứt quả, bánh trái, lại thêm cả những đồng tiền cắc gói trong giấy đỏ, mỗi lần rắc ra đều một nắm lớn.

Bọn trẻ con vui sướng reo hò, chẳng những nhường lối, mà cả đám người vây xem cũng tự giác tránh ra.

Lời chúc mừng vang lên không ngớt—kẻ thì hô "bách niên giai lão", người lại cười "tảo sinh quý tử", còn có kẻ lớn tiếng khen tân lang anh tuấn tiêu sái, tân phu lang phong tư tài mạo, hai người quả là một đôi trời sinh.

Tiếng cười đùa náo nhiệt, vang xa tận mấy dặm đường.

Nghe những lời chúc tụng kia, Thẩm Lăng Chi không khỏi xấu hổ, chỉ đành vùi đầu ăn cơm, chẳng buồn mở miệng.

Rất nhanh, giờ lành đã điểm. Phương Tân Giác rốt cuộc cũng buông đũa, vừa ăn xong đã có người lén lút múc thêm cho hắn một muỗng đầy. Hắn mới xoay đầu, lại có thêm một thìa thịt đầy ụ rơi vào bát. Nếu không phải khẩu phần ăn của hắn vốn không nhỏ, e rằng hôm nay sẽ bị ép ăn đến mức phải vịn tường mà đi.

Trong phòng, bàn ghế từ lâu đã được dọn dẹp gọn gàng, Lâm Việt cùng vài vị tẩu tẩu, tẩu ca chặn cửa, nhao nhao đặt câu hỏi.

Người thì hỏi: "Thành thân xong ai giữ tiền?"

Người lại cười: "Hãy khen ngợi phu lang vài câu, khen đủ rồi mới cho vào!"

Phương Tân Giác tràn đầy tự tin, dõng dạc đáp: "Tiền bạc đều giao cho phu lang, mọi chuyện trong nhà do phu lang làm chủ!"

"Phu lang của ta tài mạo song toàn, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, cả người từ trên xuống dưới không có lấy một điểm không tốt..."

Vừa nói, hắn vừa không ngừng phát tiền mừng. Liễu Thiên Vũ cùng mấy người giúp đỡ còn chưa kịp lên tiếng, cửa phòng đã được mở ra.

Vừa trông thấy Thẩm Lăng Chi đoan chính ngồi trên giường, mắt Phương Tân Giác lập tức sáng lên. Thật là đẹp! Hắn nhìn đến thất thần.

Lễ rước dâu có nhà do huynh trưởng cõng, có nhà lại để tân lang tự mình cõng phu lang. Thẩm gia theo lệ trước nay, để Thẩm Hoài Chi gánh vác việc này.

Thẩm Hoài Chi hồi nhỏ từng cõng đệ đệ không ít lần, nhưng đó cũng là chuyện của nhiều năm về trước. Y khom người, hướng về phía sau, nhẹ giọng nói: "Đến đây nào, ca ca cõng đệ ra cửa."

Thẩm Lăng Chi đưa mắt nhìn về phía song thân. Tựa hồ Tống Tầm Xuân đã khóc rồi, vành mắt hoe đỏ, tay nắm chặt chiếc khăn, ánh mắt cứ thế dõi theo cậu ấy không rời. Lâm Việt đứng bên cạnh cũng không khá hơn là bao.

Thẩm Lăng Chi rốt cuộc không nhịn được nữa, vừa nhào lên lưng huynh trưởng, nước mắt đã lã chã rơi xuống, thấm vào vạt áo của Thẩm Hoài Chi, nóng bỏng đến mức khiến y đau lòng.

"Ngoan, đừng sợ. Ca ở đây. Chúng ta ở nhà đợi đệ trở về."

Bước ra khỏi phòng, Thẩm Hoài Chi thoáng chớp mắt, mạnh mẽ đè lại tầng lệ ý nơi đáy mắt.

Phương Tân Giác nhanh nhẹn quỳ xuống dập đầu trước song thân Thẩm gia, cung kính hứa hẹn: "Cha, nương, xin hai người yên tâm. Con và Lăng Chi nhất định sẽ chung sống hòa thuận, con nhất định sẽ đối tốt với em ấy."

Dứt lời, hắn đứng dậy, theo sát bước chân của Thẩm Hoài Chi, rời khỏi cửa lớn.

Chỉ cách mấy bước chân mà Thẩm Hoài Chi lại đi rất lâu. Khoảnh khắc đặt Thẩm Lăng Chi lên kiệu hoa, y rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Màn kiệu vừa khép lại, Thẩm Hoài Chi mới đưa tay lau đi vệt lệ trên mặt, nhìn Phương Tân Giác, từng chữ từng câu đều nặng trĩu: "Nhớ kỹ, đối xử tốt với đệ ấy. Nếu ngươi dám ức hiếp Lăng Chi, ta nhất định sẽ đón đệ ấy về!"

Phương Tân Giác nghiêm túc gật đầu, trịnh trọng đáp: "Ca, ta hứa."

Tiếng hô vang dội—"Khởi kiệu!"

Thẩm Lăng Chi xuất giá rồi.

Kiệu hoa khẽ đung đưa, hòa cùng tiếng pháo nổ giòn giã, từng bước từng bước rời khỏi thôn Lâm Thủy.

Bên trong kiệu, nước mắt Lăng Chi tuôn rơi như suối, đôi tai dường như chẳng nghe thấy tiếng trống chiêng, mà chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của nươnh, cùng câu dặn dò nghẹn ngào của huynh trưởng—

"Đừng sợ."

Dần dần, tiếng chiêng trống rộn ràng cũng khuất xa, không còn vọng đến thôn Lâm Thủy nữa.

Lâm Việt và Tống Tầm Xuân ôm nhau khóc không thành tiếng, Thẩm Chính Sơ cùng nhi tử dỗ dành thế nào cũng không được, cuối cùng chỉ đành mỗi người đỡ một người về phòng.

Trong sân, đám người đến giúp đỡ đã bắt đầu thu dọn bát đũa, nhất thời cũng chẳng cần hai người làm gì.

Thẩm Hoài Chi xoa nhẹ đầu Lâm Việt, giọng trầm thấp dỗ dành: "Đừng khóc nữa, mắt sưng cả rồi. Ngày mai không phải em sẽ đến tiệm sao? Biết đâu còn có thể gặp Lăng Chi. Hơn nữa, chỉ hai ngày nữa thôi, đệ ấy sẽ về nhà thăm lại."

Lâm Việt vẫn thấy khó chịu, nỗi xót xa chẳng khác nào ngày mình xuất giá. Cậu gắng gượng kìm nén, thấp giọng nói: "Huynh ra ngoài đi, ta... ta điều chỉnh một lát là được. Trong viện vẫn còn khách đấy."

Khi khách khứa bên Thẩm gia dần rời đi, đoàn đón dâu cũng đã đến Phương phủ.

Phương Tân Giác cõng Thẩm Lăng Chi đi vào nhà, giọng nói khẽ khàng: "Ngày mai, buổi chiều chúng ta có thể ra ngoài rồi. Ta đi cùng em đến Điềm Hương Lâu nhé."

Thẩm Lăng Chi khẽ gật đầu, cũng nhỏ giọng đáp lại: "Cảm ơn huynh."

Trong sảnh chính, song thân Phương gia đã an tọa, chờ đợi tân lang tân phu lang cùng nhau bái đường thành thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.