Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 156: Chương 156




Thôi Tế thực ra chẳng muốn đồng ý chút nào. Thành tích học tập của hắn tốt, ít nhất ba phần nhờ vào gia học thâm sâu, phần còn lại mới là do nỗ lực bản thân. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, hắn cũng không muốn bàn luận bài vở trong lúc tụ họp thế này.

Còn có thể để hắn ăn uống tử tế được không?!

Chân giò heo mềm nhừ, thịt tơi rời khỏi xương, được bao phủ bởi lớp nước sốt sánh mịn, cắn một miếng tươi ngon đến mức có thể ăn liền hai bát cơm. Nếu không ăn ngay thì sẽ nguội mất!

Nhưng nhìn sang đối diện, Thẩm Hoài Chi đã chỉnh tề sẵn sàng, ngay cả Khuất Kiên Bạch cũng mang vẻ hào hứng muốn nhập cuộc. Thôi Tế đành dài giọng thở dài một hơi, chán nản mà đáp: "Được thôi, một đấu hai, ta có cãi cũng chẳng lại các ngươi."

Hắn hoài nghi một cách hợp lý rằng, họ cố tình chèn ép mình chỉ vì hắn ăn chậm hơn. Bởi lẽ, lúc Thẩm Hoài Chi mở lời bàn luận bài vở, hắn mới ăn xong. Nhưng nhìn biểu cảm nghiêm túc chính trực của đối phương, Thôi Tế lại cảm thấy có lẽ là mình nghĩ quá nhiều rồi... Haizz.

Dù vậy, họ cũng không thảo luận được bao lâu. Trời đông lạnh giá, màn đêm buông xuống nhanh hơn ngày thường. Khi sắc trời dần tối hẳn, mấy người liền đứng dậy cáo biệt, ai nấy trở về nhà.

Đi đến ngã tư, Thẩm Hoài Chi cúi đầu nhìn Lâm Việt, dịu dàng hỏi: "Hôm nay có vui không?"

Lâm Việt khẽ gật đầu, nụ cười còn vương trên khóe môi: "Họ đều rất dễ gần. Chúng ta còn hẹn nhau cùng ngắm tuyết nữa. Nghe nói ngoài thành có ngọn núi Dương Thanh, trên đỉnh có một ngôi chùa rất linh thiêng. Đợi đến kỳ thi Hương của các huynh, chúng ta đến đó dâng hương cầu bình an nhé?"

Thẩm Hoài Chi gật đầu cười: "Được, nghe theo phu lang. Khi đó cũng là mùa thu, cảnh sắc trên núi hẳn là rất đẹp, vừa hay có thể nhân tiện du ngoạn."

Nhắc tới sang năm, cả hai đều cảm thấy áp lực, đặc biệt là Thẩm Hoài Chi. Kỳ thi Hương so với thi Viện chẳng biết khó gấp bao nhiêu lần, y cần phải càng nỗ lực hơn mới được.

Tiệm điểm tâm đã khai trương hai tháng, trong mắt dân cư quanh vùng cũng dần mất đi vẻ mới mẻ, việc buôn bán dần đi vào ổn định. Mỗi ngày đều có khách quen ghé qua, nhưng ngoài bánh xốp và các loại bánh bao cố định, những món điểm tâm khác đều được luân phiên thay đổi. Mà khách nhân ai cũng có sở thích riêng, nên không phải lúc nào cũng mua, phần nhiều chỉ là tiện đường ghé vào xem một chút mà thôi.

Hiện tại, Từ Lạc đã hoàn toàn nắm vững công việc. Trừ bánh nướng do chính Lâm Việt làm, những thứ khác cậu ta đều có thể xử lý gọn gàng.

Sau nhiều lần cân nhắc, Lâm Việt quyết định mua về chiếc lò nướng mà trước đó cậu đã để mắt đến, còn về tiểu nhị thì tạm thời không tuyển thêm, bởi vì hai người họ vẫn có thể xoay xở được.

Mỗi ngày, chỉ cần tiệm mở cửa chừng nửa khắc, Lâm Việt đã có thể vừa nướng bánh vừa làm xong hết thảy các món điểm tâm. Bánh nướng thường bán chạy vào hai canh giờ sáng và trưa, những thời điểm khác chỉ có vài ba khách ghé mua.

Vì vậy, cậu định từ ngày mai trở đi sẽ cố định chỉ bán bánh nướng trong hai canh giờ ấy. Còn lại, cậu có thể tranh thủ đi giao hàng, cũng không làm quá nhiều, chỉ khoảng mười chuyến mỗi ngày, xem như vừa làm việc vừa vận động thân thể.

Nhưng có thêm loại điểm tâm mới, đồng nghĩa với việc Từ Lạc – tiểu nhị duy nhất của cậu – sẽ càng bận rộn hơn. Lâm Việt tính toán, định tăng thêm tiền công cho cậubta.

Chỉ là, nghĩ đến chuyện tiêu tiền, Lâm Việt lại có chút xót xa. Không phải vì tiền công, mà là vì chiếc lò nướng vừa mới mua. Cái lò này đắt hơn một cái chảo không chỉ gấp đôi, mà phải gấp mấy lần! Khi đưa tiền ra, tay cậu còn suýt run lên. Điều duy nhất có thể an ủi bản thân là lò nướng này có thể dùng được rất nhiều năm, thậm chí sau này khi bọn họ tuổi cao sức yếu, còn có thể truyền lại cho con cái.

Thậm chí, Lâm Việt còn nghĩ xa hơn, nếu con cái bọn họ không thích làm bánh thì phải làm sao đây?

Cậu đã có phương án sẵn rồi. Khi đó, cậu sẽ sớm tìm một chưởng quầy đáng tin cậy, ký một khế ước dài hạn, mỗi tháng con cái của cậu chỉ cần đến lĩnh tiền là được. Còn về thợ làm bánh, đợi khi cậu lớn tuổi sẽ thu nhận hai đồ đệ, chỉ một người thì cậu không yên tâm.

Có điều, đó đều là chuyện của nhiều năm sau. Hiện tại, điều quan trọng nhất vẫn là quản lý tốt cửa tiệm, kiếm được bạc, rồi mới có thể mua cửa tiệm, mua đại viện trong Phủ thành, chân chính lập nghiệp nơi này.

Buổi chiều hôm nay, chừng vào lúc người trong Phủ thành nghỉ trưa, cửa tiệm vắng khách. Lâm Việt lựa một đĩa điểm tâm, lại rót hai chén trà nóng, gọi Từ Lạc ngồi xuống.

"Lại đây ngồi nghỉ một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Trong lòng Từ Lạc khẽ căng thẳng, chẳng lẽ Lâm Việt định cho cậu ta thôi việc? Không thể nào! Cậu ta tự thấy tháng này mình làm rất tốt, sinh ý của Điềm Hương Lâu cũng không tệ, mà Lâm Việt thoạt nhìn cũng không phải kẻ tùy tiện thất tín.

Huống hồ, cậu ta thật sự không muốn đổi sang làm việc cho người khác. Lâm Việt là một chưởng quầy hào phóng, hầu như ngày nào cậu ta cũng được nếm điểm tâm, thậm chí đôi khi còn có thể mang về cho cha nươnh cùng thưởng thức. Nếu có thể, cậu ta thực sự muốn làm lâu dài.

Từ Lạc nuốt một ngụm nước bọt, thấp thỏm mở miệng: "Lâm ca, có chuyện gì quan trọng sao?"

Lâm Việt lúc ấy vẫn còn đang tính toán sổ sách, nhất thời không chú ý đến biểu cảm căng thẳng của Từ Lạc, chỉ thuận miệng đáp: "Ngươi có thấy lò nướng ở hậu viện không? Ta nghĩ, đến mùng 8 tháng Chạp sẽ cho ra món điểm tâm mới, hai ngày tới liền thử làm trước."

Đầu tháng Đông, Phủ thành đón trận tuyết đầu tiên. Khi ấy, Lâm Việt cùng Hà Tường, Từ Vân ra ngoài ngắm tuyết, ghé qua một tiệm điểm tâm ở phía đông thành. Tiệm ấy là một tòa tiểu lâu hai tầng, bọn họ lên tầng hai, vừa vặn cửa sổ đối diện tiểu viện trồng một gốc mai đỏ. Một bên thưởng mai giữa tuyết, một bên nhấm nháp bánh hạch đào, quả thực thư thái vô cùng.

Món điểm tâm bán chạy nhất ở đó chính là bánh hạch đào, nếu không phải bọn họ đến sớm, e rằng còn không mua được. Khi ấy, Lâm Việt đã động tâm. Cậu cũng biết làm bánh hạch đào, hơn nữa còn tinh thông một loại khác — bánh muối tiêu.

Loại bánh này nhỏ nhắn tinh xảo, nhưng hương muối tiêu nồng đậm, vị mằn mặn pha chút ngọt thanh, hẳn là sẽ có không ít người ưa thích.

Lò nướng vừa đưa vào sử dụng, món đầu tiên cậu muốn thử làm chính là bánh muối tiêu. Nếu bán chạy, cậu sẽ tiếp tục nghiên cứu thêm các món khác, tỷ như bánh đậu xanh, trước kia vẫn dùng bếp than làm, lần này thử nướng bằng lò, hương vị nhất định càng thêm tuyệt hảo.

Từ Lạc vốn tưởng Lâm Việt còn chuyện muốn nói, nào ngờ cậu vừa nhắc đến việc làm điểm tâm, liền rơi vào trầm tư, không nói thêm một lời.

Từ Lạc đành phải lên tiếng: "Hôm qua ta có thấy qua rồi. Lâm ca muốn ta làm gì sao?"

Lâm Việt theo bản năng lắc đầu, nhưng chợt khựng lại, rồi lại chậm rãi gật đầu: "Điểm tâm nhiều hơn, ngươi sẽ bận rộn hơn trước."

Xem ra không phải bị cho thôi việc!

Từ Lạc lập tức nhẹ nhõm, vội vàng bảo đảm: "Lâm ca yên tâm! Ta sẽ mau chóng nhớ kỹ giá của các món điểm tâm mới. Bận rộn một chút cũng không sao, ta làm được!"

Lâm Việt cũng thở phào. Việc trong tiệm sẽ nhiều hơn, cậu vốn còn lo Từ Lạc không chịu nhận, dù sao tìm được một người vừa ý cũng chẳng dễ dàng. Nay Từ Lạc sảng khoái đồng ý, tất nhiên là tốt nhất.

Lúc lên tiếng lần nữa, giọng điệu của Lâm Việt cũng nhẹ nhõm hơn hẳn: "Trừ chuyện đó ra, ta còn một việc muốn nói với ngươi. Nếu sau này bận rộn, giờ ngươi tan làm có thể sẽ trễ hơn hai khắc. Vì thế, từ tháng này, ta tăng tháng tiền cho ngươi. Trước kia mỗi tháng 1 lượng 900 văn, nay trước cứ tăng lên 2 lượng. Nếu sau này sinh ý tốt, ngươi làm càng ổn thỏa, còn có thể tăng thêm."

Từ Lạc cảm giác như mình đang chờ trời đổ đao, nào ngờ cuối cùng lại rơi xuống bánh bao thịt. Cậu ta tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã ra ngoài làm việc được vài năm, biết rõ làm chưởng quầy lâu dài trong tiệm thì tất phải ký khế ước.

Tâm nguyện lớn nhất của cậu ta từ trước tới giờ chỉ là được phát tháng tiền đúng hạn. Trước đây, cậu ta rời khỏi chủ cũ cũng bởi vì người nọ luôn chậm lương. Không ngờ bây giờ chẳng những được đúng hạn, mà còn được tăng bạc! Từ Lạc cao hứng đến mức suýt nhảy dựng lên.

"Đa tạ Lâm ca! Ta nhất định sẽ làm thật tốt! Nếu Lâm ca không chê, Điềm Hương Lâu mở một ngày, ta liền làm ở đây một ngày!"

Lâm Việt bật cười: "Vậy ngươi phải chăm chỉ làm việc cho tốt, ta chờ ngày lại cùng ngươi ký khế ước."

Hôm sau, Lâm Việt làm xong các món điểm tâm cần bán trong ngày, liền bắt tay chuẩn bị bánh muối tiêu. Để khống chế lửa tốt hơn, lần này cậu không dùng củi, mà đổi sang than.

Số than này là do 2 phụ mẫu gửi tới mấy ngày trước, tổng cộng bốn bao lớn, trong đó hai bao là do song thân cậu chuẩn bị, hai bao còn lại là của phụ mẫu Thẩm gia.

Trong thôn, than thường là than củi và than trúc. Khi nhóm lửa nấu cơm, người ta sẽ chừa lại một ít, tích lũy lâu ngày để dành sưởi ấm trong mùa đông. Nếu muốn giữ than lại, lúc đốt lửa phải luôn trông chừng bếp, đúng lúc lấy củi hoặc trúc ra tắt lửa. Nếu củi chưa cháy hết, than sẽ có nhiều khói; còn nếu đốt quá thì lại chỉ còn tro tàn. Bởi vậy, làm than vốn không dễ, cũng chẳng rõ số than này họ đã tích cóp từ khi nào.

Lâm Việt dùng rất dè xẻn, chỉ khi nào buổi tối Thẩm Hoài Chi tan học trở về, hai người nhóm lửa sưởi ấm, mới dám dùng một ít. Hôm nay là lần đầu tiên cậu sử dụng than để nướng điểm tâm, nếu không, cậu tuyệt đối chẳng nỡ đem ra dùng.

Cách làm điểm tâm loại giòn xốp cũng không khác mấy so với các món hấp trong giai đoạn đầu. Đều phải nhào bột, sau đó cho vào khuôn hoặc trực tiếp nặn hình bằng tay. Chỉ khác ở chỗ, điểm tâm hấp thì đem vào chõ đồ chín, còn loại giòn xốp thì cho vào lò nướng.

Bánh muối tiêu cũng tương tự như vậy. Điểm khác biệt là khi nhào bột không dùng nước mà trộn bột mì với dầu đã đánh đều cùng trứng gà và đường mịn. Ngoài bột mì và men ủ cũ, còn cần thêm bột hoa tiêu và muối.

Bột hoa tiêu là do Thẩm Hoài Chi tỉ mỉ xay tối qua sau khi tan học trở về. Y đã tốn không ít thời gian, kiên nhẫn nghiền cho thật mịn như bột mì, như vậy khi ăn điểm tâm mới không có cảm giác lợn cợn.

Sau khi nhào bột xong, vo thành từng viên tròn nhỏ đặt lên khay, dùng tay ấn dẹt tạo hình, rồi rắc một chút vừng đen lên làm điểm xuyết. Như vậy là có thể đưa vào lò nướng.

Từ khoảnh khắc điểm tâm được đặt vào lò, Lâm Việt liền nín thở, chăm chú canh chừng, ngồi trước lò hồi lâu chẳng hề xê dịch, chỉ sợ không khống chế được lửa mà làm cháy mất mẻ bánh đầu tiên.

Có lẽ chuyện xấu thường đến lúc không mong, dù đã chuẩn bị kỹ càng, Lâm Việt cuối cùng vẫn làm cháy mẻ bánh đầu tiên. May mắn là số lượng làm thử không nhiều, cũng chưa đến mức cháy đen hoàn toàn. Dù không thể bán, nhưng tự mình ăn thì vẫn được.

Lâm Việt có chút nản lòng, thậm chí muốn chạy đi ôm Thẩm Hoài Chi mà khóc một trận. Nhưng cuối cùng cậu vẫn kiên nhẫn nhai hết hai cái bánh cháy khô khốc, rồi mới hít sâu lấy lại tinh thần, chuẩn bị làm mẻ thứ hai.

Có lẽ nhờ đã có kinh nghiệm, lần này bánh muối tiêu ra lò vô cùng thành công. Mùi tiêu hương nồng đượm, bánh giòn rụm, cắn một miếng mà vụn bánh rơi lả tả.

Lâm Việt vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm. Thế này thì không cần đi tìm Thẩm Hoài Chi than thở nữa rồi. Quả nhiên, tay nghề của cậu không hề thụt lùi, chỉ là chưa quen với lò nướng mà thôi.

Thừa thắng xông lên, lần này cậu đổi sang dùng củi để nướng mẻ bánh thứ hai.

Kết quả vẫn mỹ mãn như trước.

Nhìn những chiếc bánh muối tiêu vàng giòn, Lâm Việt chọn ra mấy cái có hình dạng đẹp nhất, định lát nữa đi đón Thẩm Hoài Chi sẽ mang theo cho y nếm thử.

Sau đó, cậu xoay người gọi Từ Lạc: "Tiểu Lạc, mau lại đây nếm thử xem thế nào."

Từ Lạc quay đầu đáp lời: "Lâm ca, đợi ta một chút, ta đến ngay."

Cậu ta vẫn còn một vị khách đang chờ gói điểm tâm, nhất thời không rời đi được.

Lâm Việt cũng nhận ra, liền phủi phủi bột trên tay, rửa sạch rồi lau khô, sau đó bước đến quầy: "Chỗ này để ta, ngươi mau đi đi. Điểm tâm này phải ăn khi còn nóng mới ngon nhất."

Từ Lạc vui vẻ đáp một tiếng, hai bước đã chạy vào bếp. Bánh muối tiêu mà Lâm Việt làm vốn nhỏ nhắn vừa miệng, một chiếc đúng đủ một ngụm. Từ Lạc vừa cắn một miếng, liền gật đầu lia lịa, miệng vẫn còn đầy bánh nên giọng có chút mơ hồ: "Lâm ca, ngon quá! Vừa giòn vừa xốp, nhai một chút là tan ngay trong miệng."

Lâm Việt nghe vậy cười híp mắt: "Vậy thì ăn thêm mấy cái nữa đi."

Khách chờ mua điểm tâm lúc này là Chu Kỳ, một vị phu lang hơn 30 tuổi, nhà ở con hẻm cạnh hẻm Nghênh. Y đã ghé Điềm Hương Lâu dăm ba lần, cũng xem như khách quen. Thấy bọn họ như vậy, y không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Lâm chưởng quầy, sắp ra điểm tâm mới sao? Là loại bánh giòn ư?"

Lâm Việt vừa bận rộn tay chân, vừa tươi cười gật đầu: "Nhãn lực của ngài thật tốt! Chính là bánh muối tiêu, dự định mùng 8 này sẽ bày bán."

Chưa từng nghe qua loại điểm tâm này, sao có thể không nếm thử, Chu Kỳ lập tức cười nói: "Lâm chưởng quầy, tục ngữ có câu 'Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ', nếu đã có duyên gặp gỡ, thì cũng đừng đợi đến mùng 8 nữa. Hôm nay bán trước cho ta hai cái đi!"

Việc làm ăn tự tìm đến cửa, Lâm Việt do dự một chút rồi gật đầu đáp: "Ngài là khách quen của Điềm Hương Lâu, hôm nay nói gì cũng không thể từ chối. Chỉ là ngày ra mắt đã định, nên hôm nay ta chỉ bán riêng cho ngài thôi. Nếu thấy ngon, mùng 8 lại ghé, cũng chỉ cách có hai ngày mà."

Không ai là không thích cảm giác được đối xử đặc biệt, Chu Kỳ lập tức gật đầu, thò tay vào tay áo định lấy tiền.

"Không biết điểm tâm mới này giá bao nhiêu?"

Lâm Việt chớp mắt một cái, chợt nhận ra mình quên mất chưa định giá. Cậu nhanh chóng suy nghĩ, rồi chớp mắt thêm hai lần nữa trước khi đáp: "Bánh muối tiêu, 2 văn tiền một cái, 3 văn tiền hai cái."

Cậu nghĩ bụng, tối nay phải tính toán xem giá này có lời lãi hay không. Nếu không ổn, lần sau sẽ làm bánh nhỏ hơn một chút, nhưng giá thì giữ nguyên.

Trước khi Chu Kỳ trả tiền, Lâm Việt còn cẩn thận đưa bánh ra cho y xem qua một lượt. Dẫu sao thì đây cũng là loại điểm tâm nhỏ nhất mà tiệm cậu từng làm, cậu sợ khách hàng thấy vậy sẽ đổi ý.

Nhưng Chu Kỳ chỉ liếc qua một cái rồi dứt khoát thanh toán, ngay tại chỗ cầm lên nếm thử. Vừa cắn một miếng, mắt y sáng rực lên, liền không do dự móc thêm 6 văn tiền ra.

"Lâm chưởng quầy, lấy cho ta thêm bốn cái nữa đi. Nhà ta đông con nít, người già cũng thích ăn ngọt, mà chỉ mang về một cái thì không biết bọn chúng sẽ tranh nhau thế nào đâu."

Bán hai cái hay bán sáu cái thì cũng là bán, Lâm Việt vui vẻ nhận tiền, gói điểm tâm cẩn thận rồi đưa cho khách.

Trước khi rời đi, Chu Kỳ còn vẫy tay cười nói: "Chưởng quầy, mùng 8 ta nhất định sẽ ghé lại. Nếu buổi trưa ta chưa đến, nhờ chưởng quầy để dành sáu cái, ta bảo con ta sang lấy."

"Được rồi, ta nhớ rồi, nhất định sẽ để dành cho ngài. Trời lạnh thế này, nếu ngài không tiện đến lấy, ta có thể mang đến tận nhà cũng được."

"Không cần, không cần đâu! Tiểu tử nhà ta suốt ngày chạy nhảy ngoài đường, chẳng thiếu mỗi chuyến này."

Chu Kỳ rời đi không bao lâu, điểm tâm trong tiệm cũng đã bán hết. Lúc này còn chừng hai khắc nữa mới đến giờ Thẩm Hoài Chi tan học, Lâm Việt thu dọn đồ đạc, cầm theo ba gói điểm tâm rồi ra ngoài.

Không biết hôm nay có gặp được đồng môn của Thẩm Hoài Chi không, nếu có, vậy thì có thể chia sẻ điểm tâm cho bạn học mới của y rồi.

Thẩm Hoài Chi đã sớm quen với việc Lâm Việt thỉnh thoảng đến phủ học đón y, nhưng mỗi lần trông thấy bóng dáng quen thuộc ấy, lòng y
vẫn dâng lên một trận vui sướng, lập tức bỏ mặc hai người bạn đồng môn, sải bước thật nhanh về phía Lâm Việt.

Vừa đứng lại trước mặt đối phương, việc đầu tiên Thẩm Hoài Chi làm là nắm lấy tay cậu, sau đó chạm nhẹ lên tai và gò má, thấy ngoài tai hơi lạnh ra thì những chỗ khác đều ấm áp, y mới yên tâm, cười nói: "Sao hôm nay lại đến? Trời lạnh thế này mà không đội mũ à?"

Lâm Việt khẽ dụi đầu vào lồng ng.ực y một cái, sau đó làm như không có chuyện gì mà lùi ra, giọng điệu nhẹ nhàng: "Chỉ là muốn đến thôi. Hôm nay ta làm món điểm tâm mới, muốn để huynh sớm được nếm thử."

Lâm Việt đưa gói dầu giấy cho Thẩm Hoài Chi: "Hai phần này là cho Hà tỷ tỷ và Từ ca ca, làm phiền bọn họ mang về giúp."

Sau khi đưa xong, hai người mới cùng nhau rời đi. Dưới sự thúc giục của Lâm Việt, Thẩm Hoài Chi mở gói điểm tâm, cắn thử một miếng. Bình thường y không quá thích ăn đồ ngọt, nhưng loại điểm tâm này có vị mằn mặn ngọt ngọt, lại giòn tan, cực kỳ hợp khẩu vị của y.

Y lấy một chiếc đưa tới miệng Lâm Việt, đợi đối phương ăn xong lại lấy thêm hai chiếc bỏ vào miệng mình.

"Đây là loại điểm tâm em nói tối qua, dùng bột hoa tiêu xay nhuyễn để làm sao?"

Lâm Việt gật đầu, rồi kể lại chuyện lần đầu nướng bánh bị cháy.

Thẩm Hoài Chi dùng mu bàn tay khẽ xoa mái tóc của Lâm Việt, nhẹ giọng nói: "Không sao, dù có hơi nát ta vẫn thích ăn. Đợi lát nữa về ta sẽ ăn hết."

Lâm Việt nghe vậy liền vui vẻ đáp: "Vậy ta cùng huynh ăn nhé."

Trời dần tối, hai người ngồi quây quần bên lò sưởi, từng miếng từng miếng ăn hết bánh muối tiêu. Trên bếp, bình trà quýt vẫn đang sôi lục bục, vỏ quýt vứt vào lò, nướng lên tỏa ra hương thơm dìu dịu. Cuối cùng, hai phu phu ăn no uống đủ, trong mùi quýt thoang thoảng, chìm vào giấc mộng êm đềm.

Chớp mắt đã sang mùng 8, trên quầy của Điềm Hương Lâu bày đầy bánh muối tiêu. Lâm Việt đứng bên cạnh rao hàng, vừa cất giọng được hai câu liền trông thấy Chu Kỳ bước tới.

"Lâm chưởng quầy, sớm an. Ta đến lấy bánh muối tiêu của ta đây."

Lâm Việt tươi cười gói bảy cái đưa qua, lại hào phóng thêm một cái: "Hôm nay ngài là vị khách đầu tiên mua bánh muói tiêu, tặng thêm một cái nếm thử."

"Vậy thì hay quá, ta không khách sáo đâu."

Nói là không khách sáo, nhưng trước khi rời đi, Chu Kỳ vẫn tốt bụng giúp rao một câu: "Bánh muối tiêu ở đây ngon phải biết, giá cả lại phải chăng, mọi người đừng bỏ lỡ nhé!"

Có lời của y, không ít người vốn còn chần chừ cũng quyết định mua thử. Lâm Việt và Từ Lạc bận tối mắt tối mũi.

Ngày đầu tiên, bánh muối tiêu bán rất chạy. Sang ngày thứ hai, Lâm Việt cố tình làm nhiều hơn, vậy mà cũng bán hết sạch. Mười ngày liên tiếp, ngày nào cũng không đủ hàng. Thấy vậy, cậu bèn cho ra loại bánh thứ hai, lần này là bánh muối tiêu nhân đậu đỏ, vị ngọt. Tuy không bằng bánh tiêu muối, nhưng cũng bán khá ổn.

Việc buôn bán của tiệm ngày càng suôn sẻ. Còn bên phía Thẩm Hoài Chi, mọi chuyện tại phủ học cũng tiến triển tốt đẹp. Dưới sự chỉ dạy của các tiên sinh và sự giúp đỡ của bạn học, trong kỳ khảo hạch tháng Chạp, y lại tiến bộ thêm hai hạng, chính thức đứng vào nhóm trung thượng.

Lại một trận tuyết nữa rơi xuống, Điềm Hương Lâu tràn ngập hương thơm của cháo Lạp Bát. Từ khi đến Phủ thành, bọn họ đã quen biết không ít người, từ chưởng quầy, hàng xóm cho đến thân bằng cố hữu.

Sáng nay, Lâm Việt bận rộn suốt một canh giờ chỉ để mang cháo đi biếu, mà cũng có không ít người mang cháo đến tặng tiệm. Chạy tới chạy lui cả buổi, vậy mà nồi cháo Lạp Bát trong nhà chẳng vơi đi chút nào, thậm chí còn thêm phần phong phú.

Nhưng vào ngày Lạp Bát tốt lành như vậy, người trong phủ học lại chẳng vui vẻ được bao nhiêu. Chẳng phải vì điều gì khác, mà bởi hôm nay chính là ngày khảo hạch mùa đông.

Ngoài kỳ khảo hạch mỗi tháng một lần, phủ học còn có khảo hạch mỗi mùa. Mùa thi này là cuộc thi chung của hơn trăm học sinh toàn phủ học, không ảnh hưởng đến việc phân lớp, nhưng sẽ được công bố trên bảng tổng xếp hạng treo ngoài cổng phủ học. Thành tích xuất sắc còn có phần thưởng.

Lần này, không chỉ Thẩm Hoài Chi và Khuất Kiên Bạch căng thẳng, mà ngay cả Thôi Tế cũng không tránh khỏi lo lắng.

Dù bọn họ học ở lớp Giáp, nhưng lớp Giáp này chỉ dành cho những người nhập học trong hai năm gần đây. Trong phủ học vẫn còn những học sinh đã theo học bốn, năm năm, và họ cũng có một lớp Giáp riêng.

Tuy nhiên, lớp của nhóm học sinh cũ không chia nhỏ như lớp của tân sinh, mà chỉ có hai lớp Giáp và Ất.

Vào ngày thi, bọn họ đến phủ học sớm hơn nửa canh giờ, mà tan học cũng muộn hơn thường lệ đến nửa canh giờ. Từ canh tư, kỳ thi đã bắt đầu, kéo dài suốt từ sáng đến tận giờ Tuất mới kết thúc. Sáu, bảy canh giờ liên tục, cứ thi xong hai môn lại nghỉ một khắc, sau đó tiếp tục. Ngay cả giờ cơm trưa cũng chỉ có hai khắc.

Đến khi Thẩm Hoài Chi ra khỏi phủ học, trời đã tối hẳn. Nhìn màn đêm mịt mờ, y chỉ cảm thấy đầu óc mình đã trống rỗng, chẳng nghĩ nổi điều gì nữa.

Lâm Việt biết hôm nay bọn họ thi cử, bèn hẹn Hà Tường và Từ Vân cùng nhau đi đón. Chờ rồi lại chờ, mãi mới trông thấy nam nhân nhà mình ủ rũ bước ra. Lâm Việt chẳng buồn nói nhiều, chỉ muốn nhanh chóng đưa người về nhà.

Trên đường đi, cả nhóm cố ý đi chậm lại. Đến khi về tới nhà, Thẩm Hoài Chi đã tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng vẫn mệt đến mức chẳng muốn mở miệng, chỉ tựa vào Lâm Việt, lặng lẽ nhắm mắt dưỡng thần.

Lâm Việt nhìn mà đau lòng, giọng nói mềm mại đến mức tưởng chừng có thể tan ra trong không khí: "Muộn lắm rồi, có đói không? Huynh cứ tựa vào gối nghỉ một lát, ta đi hâm nóng cháo, ăn xong rồi ngủ nhé?"

Thẩm Hoài Chi vùi mặt vào cổ Lâm Việt, thật lâu sau mới ngẩng lên, thấp giọng đáp: "Rửa mặt xong rồi ngủ. Chăn gối em vừa thay giặt, không thể làm bẩn."

Lâm Việt nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị: "Bảo huynh ngủ thì cứ ngủ, sạch sẽ lắm, có gì mà không chịu?"

Nói xong lại cảm thấy giọng mình hơi gắt, liền dịu giọng đi ba phần: "Thật sự rất sạch, ngủ đi."

Thẩm Hoài Chi vẫn lắc đầu, nhưng lời y nói ra lại khiến Lâm Việt đỏ bừng mặt: "Em giúp ta lau qua một chút là ta ngủ ngay, được không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.