Cuối cùng, Lâm Việt vẫn đồng ý. May mà trời đã khuya, ánh lửa trong lò dù có bập bùng cũng không quá sáng, cộng thêm Thẩm Hoài Chi đưa lưng về phía cậu, nên cảnh tượng trước mắt cũng không quá rõ ràng. Nhưng xúc cảm rắn chắc dưới tay lại chân thực đến mức khiến ngón tay Lâm Việt như muốn co lại vì nóng rực.
Nói thế nào thì bọn họ cũng chẳng còn là tân hôn nữa, vậy mà những tiếp xúc thân mật như thế này vẫn còn hiếm lắm. Mặt Lâm Việt sắp bốc khói đến nơi, động tác trên tay theo bản năng mà nhanh hơn hẳn. Chẳng bao lâu sau, khăn vải vắt khô đã được treo lên bình phong. Cậu vươn tay đẩy nhẹ lưng Thẩm Hoài Chi: "Xong rồi, ngủ thôi."
Thẩm Hoài Chi thực sự quá mệt, đến cả trung y cũng lười mặc, kéo Lâm Việt lên giường cùng mình.
"Ê này, đừng kéo ta! Nước trong thùng vẫn chưa đổ, ta đi dọn dẹp đã."
Thẩm Hoài Chi nửa khép hờ mắt, cúi đầu cọ nhẹ lên người Lâm Việt, giọng trầm khàn: "Không sao, sáng mai dậy ta dọn cũng được, ngủ thôi."
Lâm Việt bị kéo ngã xuống, lùi đầu ra sau, vô thức húc trán vào cằm Thẩm Hoài Chi, bất đắc dĩ đáp: "Nghe theo huynh, nghe theo huynh, ngủ."
Thẩm Hoài Chi xoa nhẹ trán phu lang mình, kéo người nằm xuống giường, động tác liền mạch mà quấn kín Lâm Việt trong chăn. Sau đó, y vươn tay ôm lấy cậu, đầu chôn vào gáy, chỉ mấy nhịp thở đã chìm vào giấc ngủ.
Lâm Việt cảm thấy y ôm quá chặt, đẩy vài lần cũng chẳng thấy người kia tỉnh, cuối cùng đành bỏ cuộc.
Những đêm say ngủ lúc nào cũng trôi qua rất nhanh. Khi Thẩm Hoài Chi tỉnh dậy, tinh thần đã khôi phục. Y vừa thức, Lâm Việt cũng theo đó mở mắt.
"Còn mệt không? Sáng nay có muốn xin nghỉ một ngày không?"
Thẩm Hoài Chi lắc đầu: "Không mệt nữa. Giờ dậy chứ? Cũng đến lúc rồi."
Thực ra, tối qua y không quá mệt, chí ít việc tự mình rửa mặt, tắm gội vẫn dư sức làm. Nhưng khi thấy dáng vẻ Lâm Việt lo lắng cho mình như vậy, Thẩm Hoài Chi thật sự không nỡ nói ra.
Lâm Việt ngáp một cái: "Hôm nay muốn làm thêm chút điểm tâm, phải dậy thôi. Nếu chiều đóng tiệm sớm, ta đi đón huynh."
"Không cần đâu, hôm nay không chắc khi nào tan học. Hơn nữa trời lạnh thế này, đừng ra ngoài, cứ ở nhà chờ ta là được."
Lâm Việt vốn không muốn đồng ý, nhưng thấy Thẩm Hoài Chi kiên quyết như vậy, đành nói: "Chiều tính sau vậy."
Vừa mở cửa, một trận gió lạnh ùa vào khiến Lâm Việt lập tức tỉnh táo hẳn. Quả nhiên rất rét, cậu liền "bốp" một tiếng đóng cửa lại, vừa đi về phía tủ áo vừa nói: "Huynh chờ chút, hai hôm trước ta làm cho huynh một chiếc áo bông mới, dày hơn cái trước nhiều, hôm nay mặc là vừa. Còn có áo trong cổ khúc và tất bông, chắc chắn sẽ ấm."
Quần áo của Thẩm Hoài Chi hai năm nay càng ngày càng nhiều, trước kia chỉ cần một cái rương nhỏ là chứa đủ, giờ đã phải dùng đến cả tủ.
"Làm cho ta rồi, còn của em đâu? Bộ em đang mặc kia, không phải của năm ngoái mà là năm kia rồi."
"Yên tâm đi, ta cũng đã mua rồi, chỉ là màu khác với của huynh, màu gỗ đỏ. Trời lạnh, mặc màu đỏ nhìn ấm áp hơn một chút. Chỉ là gần đây bận quá, vẫn chưa làm xong, e rằng còn phải mất mấy ngày nữa."
Lúc này, Thẩm Hoài Chi mới yên lòng, khoác lên mình bộ y phục mới Lâm Việt làm cho, đeo túi sách vừa mới may, ăn bát cháo Lạp Bát rồi ra ngoài.
Tiễn Thẩm Hoài Chi xong, Lâm Việt liền bận rộn với công việc của mình. Hôm nay, cậu làm thêm bánh táo đỏ nhân óc chó và bánh đậu xanh vỏ mềm, trước nay chưa từng bán qua. Giờ mỗi khi có món điểm tâm mới, Lâm Việt đã không còn hồi hộp như trước, nhưng vẫn mong sớm mở cửa tiệm.
Kỳ khảo mùa của phủ học sẽ có kết quả sau hai ngày. Chiều hôm nay, hai trợ giáo dán bảng danh sách lên tường ngoài Đông giảng đường, một lát nữa cũng sẽ tổ chức phát thưởng tại đó.
Lúc Thẩm Hoài Chi và bằng hữu đến nơi, Đông giảng đường đã có không ít người tụ tập.
"Kết quả kỳ khảo đã có rồi."
Thôi Tế ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trước mắt toàn là người, bèn nói: "Đi thôi, chúng ta lại xem xem. Lần này chắc không rớt khỏi top 10 đâu nhỉ? Nếu thật sự như vậy, tối nay ta không về nhà nữa."
Khuất Kiên Bạch huých hắn một cái, nói: "Bớt nói nhảm đi, chân ta bắt đầu run rồi đây này. Kỳ khảo này, 16 người đứng đầu đều có thưởng, ta và Hoài Chi e là khó mà lọt được."
Hai người còn chưa tiến lên nửa bước, thì Thẩm Hoài Chi đã nhờ lợi thế cao ráo, nhanh chóng lách qua đám đông đến trước bảng danh sách. Y vừa vặn thấy được tên của Thôi Tế.
"Ngươi hạng 5, có thể về nhà rồi."
Y nói quá đột ngột, Thôi Tế hoàn toàn không kịp chuẩn bị, vội la lên: "Thật sao? Mau cho ta xem với!"
Thẩm Hoài Chi nghiêng người nhường đường cho bọn họ, ánh mắt cũng rơi xuống bảng danh sách. Kỳ lạ thay, lần trước Khuất Kiên Bạch đứng thứ 15, y thứ 16, lần này vị trí đổi lại, y thứ 15, còn Khuất Kiên Bạch thứ 16, vừa vặn nhận được phần thưởng. Quả nhiên, những ngày đèn dầu thao thức học tập không uổng phí!
Lúc này, gần như tất cả học sinh trong phủ học đều đã có mặt. Trịnh trợ giáo và Lý trợ giáo cũng bước đến. Trên tay trợ giáo là một chiếc khay phủ lụa đỏ, bên trong chính là số bạc sẽ được phát thưởng hôm nay.
"Xin chư vị giữ trật tự, xếp hàng theo lớp. Trịnh trợ giáo sẽ trực tiếp trao thưởng."
Phủ học luôn rất rộng rãi trong việc khen thưởng. Mỗi kỳ khảo mùa, năm hạng đầu nhận 2 lượng bạc, từ hạng 6 đến hạng 16 nhận 1 lượng. Thẩm Hoài Chi vốn chưa từng nghĩ đến việc mình có thể được thưởng, nhưng khoảnh khắc thấy tên mình trên bảng, y đã lập tức nghĩ đến cách tiêu số bạc này.
Trịnh trợ giáo đứng thẳng, trầm giọng nói một câu: "Cổ ngữ có câu: Vua chinh phạt, thắng không kiêu, bại không oán. Kỳ khảo đã qua, hôm nay trao thưởng, đường học vấn còn dài, chư vị chớ quên nỗ lực tinh tiến."
Từ lúc phát thưởng đến khi Thẩm Hoài Chi cầm bạc rời phủ học, tất cả chỉ vỏn vẹn hai khắc. Hôm nay Lâm Việt không đến, y thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi thẳng đường đến hẻm Đồng Hoàng.
Nơi đây cửa tiệm trang sức và tiệm phấn son san sát nhau. Thẩm Hoài Chi biết đến con phố này là nhờ lần trước Thôi Tế than thở chuyện phải theo phu nhân đi chọn trâm cài cả ngày trời. Đặc biệt là ở Huệ Tiên Tiệm, nàng ấy nán lại đến nửa ngày, cuối cùng gom được cả một hộp trang sức, mà túi bạc của hắn thì sạch bách.
Chuyện sau đó thế nào, y không nhớ rõ nữa. Nhưng cái tên Huệ Tiên Tiệm, y vẫn ghi khắc trong lòng.
Từ lúc đến Phủ thành, Lâm Việt chưa từng mua thêm trang sức, chiếc vòng bạc trên tay vẫn là vật đính thân từ ngày thành thân. Giờ trong tay có tiền, vừa hay có thể mua cho cậu một món trang sức.
Thẩm Hoài Chi ít khi lui tới tiệm trang sức, sau khi đi dạo một vòng liền quyết định chọn một chiếc vòng bạc. Chiếc vòng trên tay Lâm Việt hiện tại thuộc loại đơn giản nhất, hoàn toàn không có hoa văn. Nhưng vòng ở Huệ Tiên Phường phần lớn đều được chạm trổ tinh xảo, tuy khéo léo thật đấy, song nhìn hết một lượt, y vẫn không tìm được cái nào vừa mắt.
Ngô chưởng quầy của Huệ Tiên Phường thấy vậy liền mỉm cười gợi ý: "Khách quan nếu chưa tìm được thứ ưng ý, có thể thử nghĩ xem mình thích kiểu dáng thế nào. Nếu có thể mô tả cụ thể, thợ bạc của tiệm có thể làm theo yêu cầu."
Thẩm Hoài Chi hồi tưởng một chút về sở thích của Lâm Việt, chắp tay hành lễ rồi hỏi: "Xin hỏi chưởng quầy, vòng tay có thể khắc chữ vào mặt trong không?"
"Đương nhiên có thể. Nhưng chữ phải do khách quan tự chuẩn bị. Tiệm có giấy bút sẵn, nếu cần chúng ta hỗ trợ, phải đến ngày mai mới có thể bắt tay chế tác."
Thẩm Hoài Chi gật đầu: "Không cần phiền đến quý tiệm, chữ ta sẽ tự viết. Không biết công phí chế tác thế nào?"
Ngô chưởng quấy đáp: "Tùy vào độ phức tạp của kiểu dáng. Nếu chỉ là vòng trơn thì 20 văn, còn nếu hoa văn tinh xảo, chạm trổ phức tạp thì có thể lên đến mấy trăm văn. Chi tiết thế nào, khách quan có thể bàn bạc trực tiếp với thợ bạc."
"Ta đã rõ, phiền chưởng quầy dẫn đường, ta có chút vội." Lâm Việt chắc chắn sẽ đợi y về cùng ăn cơm. Nếu y về quá trễ, Lâm Việt tất sẽ ra ngoài tìm, trời tối đường trơn, y không an tâm.
Huệ Tiên Phường có một vị thợ bạc vóc dáng vạm vỡ, lúc này đang chế tác một chiếc khuyên tai. Đôi tay to như quạt mo khéo léo nắm lấy món trang sức nhỏ nhắn, tạo thành một cảnh tượng đối lập rõ rệt.
Ánh mắt Thẩm Hoài Chi sắc bén, chỉ liếc qua một cái đã nhận ra chiếc khuyên tai được chế tác rất tinh tế, lập tức yên tâm.
"Nhị thúc, có khách muốn đặt làm vòng bạc, nhờ thúc lo liệu."
Ngô Nhị thoáng ngẩng đầu, đáp gọn: "Biết rồi. Khách quan chờ một lát, ta làm nốt việc trong tay, sẽ nhanh thôi."
Thẩm Hoài Chi kiên nhẫn ngồi xuống, nhân lúc chờ đợi liền viết ra những chữ cần khắc. Y viết rất chậm, đến khi viết xong, bên kia Ngô Nhị cũng vừa kết thúc công việc.
"Khách quan cứ nói, muốn đặt kiểu dáng thế nào?"
Thẩm Hoài Chi đưa tờ giấy đã viết xong qua: "Ngô đại thúc, đây là chữ muốn khắc ở mặt trong vòng tay. Vòng làm kiểu mở, hai đầu chạm khắc thành vân tường vân. Kế tiếp là họa tiết trái thị, hỉ thước đăng chi, hoa văn quyển thảo, cuối cùng là hoa sen. Hai bên đối xứng nhau."
Kiểu dáng này không quá phức tạp, nhưng cũng chẳng đơn giản. Ngô Nhị thuận tay cầm lên mấy thỏi bạc, trọng lượng từ một tiền đến một lượng.
"Khách quan chọn đi, muốn dùng bạc bao nhiêu? Nếu không quá bốn tiền bạc, công phí là 250 văn. Nếu hơn bốn tiền, công phí còn 200 văn."
Thẩm Hoài Chi không nghĩ ngợi nhiều, đáp ngay: "Làm tám tiền bạc. Không biết khi nào có thể lấy?"
"Nhanh nhất cũng phải tầm giờ này ngày mai. Tính cả công phí và bạc, tổng cộng 1 lượng bạc. Hôm nay khách quan trả trước 200 văn, ngày mai đến lấy vòng rồi trả nốt phần còn lại. Khi đó sẽ cân lại vòng, tuyệt đối không thiếu của khách quan một phân một ly."
Thẩm Hoài Chi vốn tưởng có thể lấy ngay tối nay, không ngờ lại mất nhiều công sức đến thế, y gật đầu đáp: "Ta hiểu rồi, vậy làm phiền Ngô đại thúc. Ngày mai ta đến lấy."
Thanh toán tiền cọc xong, Thẩm Hoài Chi vội vã trở về nhà. Vừa đến đầu hẻm Nghênh Xuân, liền chạm mặt Lâm Việt đang cầm đèn lồng đi tìm mình.
Lâm Việt chăm chú quan sát y một lượt, thấy không có gì khác thường mới yên lòng, bèn hỏi: "Hôm nay sao về muộn thế? Huynh đi đâu vậy?"
Cổ họng Thẩm Hoài Chi nghẹn lại, mãi vẫn chưa nghĩ ra lý do hợp lý, bèn hỏi ngược lại: "Em... đến phủ học đón ta sao?"
Lâm Việt gật đầu: "Đúng vậy. Ban đầu định ở nhà đợi huynh, cơm cũng nấu xong rồi. Nhưng nay trời tối sớm quá, ta không yên tâm, nên ra ngoài tìm."
Thẩm Hoài Chi tiến lên nhận lấy đèn lồng: "Chúng ta về trước đi, e là lát nữa trời sẽ mưa."
Nên giấu thế nào đây? Nói dối ư? Nhưng y chưa từng gạt Lâm Việt, vì chuyện này mà dối gạt thì có vẻ không ổn lắm.