Thẩm Hoài Chi im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói thật: "Hôm nay ta về muộn vì đã ghé qua Huệ Tiên Tiệm ở hẻm Đồng Hoàng."
Lâm Việt chưa từng đến đó, nhưng nghe tên cũng đoán được đây là nơi buôn bán, trong mắt cậu thoáng hiện vẻ tò mò: "Sao đột nhiên lại đến đó? Huệ Tiên Tiệm bán gì vậy?"
"Là một tiệm trang sức."
Chỉ cần nghe đến đây, phần còn lại cũng chẳng cần hỏi nữa, Lâm Việt cong môi cười rạng rỡ, cố tình dò hỏi: "Là đi mua trang sức cho ta sao?"
Thẩm Hoài Chi gật đầu, sắc mặt vẫn bình tĩnh: "Kỳ khảo mùa ở phủ học, ta xếp hạng 15, được thưởng 1 lượng bạc, liền nghĩ mua cho em một món trang sức mới."
Nói đến đây, y hơi dừng lại rồi tiếp tục: "Vốn định chờ mai nhận đồ xong mới nói với em."
Lâm Việt ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú dừng trên người Thẩm Hoài Chi: "Là muốn cho ta một bất ngờ sao?"
Thẩm Hoài Chi không nói gì, nhưng ánh mắt pha chút tiếc nuối đã nói lên tất cả.
Lâm Việt bỗng ôm lấy tay y, nhẹ nhàng lắc lắc: "Ta đã rất bất ngờ rồi mà."
"Nếu huynh không nói, niềm vui của ta sẽ bắt đầu từ lúc nhận được quà. Nhưng huynh đã nói rồi, nên bây giờ ta đã rất vui, lại còn bắt đầu mong chờ món trang sức huynh tặng sẽ như thế nào, mong chờ ngày mai khi nó nằm trong tay ta."
Lâm Việt gần như là đang ám chỉ rõ ràng, cậu muốn biết món trang sức kia là gì.
Nhưng Thẩm Hoài Chi kiên quyết lắc đầu: "Ngày mai tan học ta sẽ đi lấy, em cứ ở nhà đợi ta, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết."
Lâm Việt bĩu môi: "Được rồi, nghe theo huynh vậy."
Sau đó lại nhanh chóng vui vẻ trở lại: "Vừa hay áo bông mới của ta cũng may xong rồi, ngày mai có thể mặc áo mới."
Thẩm Hoài Chi thấy cậu vui vẻ, khóe môi cũng khẽ cong lên: "Lần này chỉ được thưởng 1 lượng bạc, nên chỉ làm một món trang sức thôi. Đợi đến tháng 3 năm sau, ta sẽ mua thêm cho em."
Tháng 3 năm sau chính là kỳ khảo tiếp theo ở phủ học. Y tin rằng mình vẫn có thể giành được 1 lượng bạc nữa. Dù rằng, muốn hai lần liên tiếp được thưởng 2 lượng bạc không phải chuyện dễ, nhưng y sẽ tiếp tục cố gắng, tin rằng trước khi rời khỏi phủ học, nhất định sẽ có một ngày đạt được điều đó.
Hai người nhanh chóng về đến nhà, cơm canh trong nồi vẫn còn ấm. Nhân lúc Thẩm Hoài Chi rửa tay, Lâm Việt đã nhanh nhẹn dọn sẵn cơm lên bàn.
Nghĩ đến việc Thẩm Hoài Chi vừa thi xong, cần phải bồi bổ, Lâm Việt đã làm không ít món ngon. Chính giữa bàn là một tô canh thịt trần, nóng hổi bốc hơi nghi ngút, cay nồng đậm đà, bên trong có giá đỗ vàng và rau xanh, thấm đẫm nước sốt đỏ au, chỉ nhìn thôi đã muốn ăn ngay. Ngoài ra còn có một bát củ cải hầm trong veo, một đĩa đậu hũ om hành và một phần trứng hấp mềm mịn, bữa cơm vô cùng thịnh soạn.
Thời tiết hôm nay không tốt, hai người phải thắp đèn dầu khi ăn. Cơm nước xong xuôi, họ vội vã rửa ráy rồi trở về phòng.
Vừa đóng cửa phòng lại, bên ngoài đã lác đác rơi mưa, còn xen lẫn cả những bông tuyết nhỏ.
Lâm Việt xoay người đóng chặt cửa sổ: "Không ngờ thật sự đổ mưa rồi. Ngày mai huynh nhớ mang theo ô, cả áo tơi nữa, có thể chắn gió."
"Ta biết rồi. Em ở nhà cũng nhớ mặc thêm áo, nhất là lúc vào bếp làm điểm tâm, đừng sợ nóng, thay đổi nóng lạnh dễ bị nhiễm phong hàn lắm."
Cuối đông, hai người họ đắp đến hai lớp chăn bông, những lớp bông dày nặng phủ lên người, khiến hơi thở có phần nặng nề, nhưng lại rất ấm áp.
Nhờ hơi ấm từ chăn và vòng tay nóng rực bên cạnh, Lâm Việt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, một đêm an lành.
—
Hôm sau, Thẩm Hoài Chi tan học từ rất sớm, vốn dĩ Thôi Tế và Khuất Kiên Bạch muốn rủ y cùng đi tìm trợ giáo thỉnh giáo, nhưng không ngờ lại bị từ chối.
Hai người đồng loạt trợn to mắt, chẳng lẽ Thẩm Hoài Chi hôm nay trúng tà rồi? Bình thường đều là y chủ động rủ họ cùng đi, hôm nay hiếm hoi Thôi Tế lại muốn tiến bộ một chút, vậy mà còn bị từ chối!
Thẩm Hoài Chi khẽ chắp tay, trên mặt mang chút áy náy: "Thật có lỗi, hôm nay trong nhà có chuyện quan trọng, ngày mai ta sẽ đi tìm trợ giáo."
Hai người khuyên không được y, đành phải khoát tay rồi cùng nhau rời đi.
Vừa ra khỏi phủ học, Thẩm Hoài Chi liền lập tức đến thẳng Huệ Tiên Tiệm. Chẳng bao lâu sau, y đã đứng trước quầy, giọng dứt khoát: "Ngô chưởng quầy, ta đến lấy vòng tay."
Ngô chưởng quầy lấy một hộp gỗ từ kệ phía sau, mở ra rồi đặt lên quầy: "Thẩm Tú Tài, đây là vòng tay của ngài. Bên trong chừa lại hai chữ, nếu ngài muốn, có thể tự tay khắc, Ngô sư phó sẽ dạy. Còn nếu không, xin ngài đợi một lát, ta sẽ nhờ Ngô sư phó khắc giúp ngay bây giờ."
Thẩm Hoài Chi không ngờ còn có lựa chọn này, nhưng y phản ứng rất nhanh, lập tức gật đầu đồng ý: "Đa tạ chưởng quầy, ta sẽ tự làm."
Ngô Nhị đã chờ sẵn, thấy Thẩm Hoài Chi đi vào, liền nói: "Khắc chữ không khó, nhưng muốn khắc đẹp lại chẳng dễ dàng. Chỗ trống trong lòng vòng có hạn, Tú Tài nếu muốn, nên chọn hai chữ đơn giản một chút."
Trước đó, những chữ mà Thẩm Hoài Chi viết bao gồm "Bình An", "Hỉ Lạc", "Khang Kiện", "Như Ý", đều là những điều y mong ước. Y hy vọng mỗi ngày của Lâm Việt đều tràn đầy niềm vui, không bệnh tật, không gặp phải chuyện phiền muộn nào.
"Vậy khắc hai chữ Bình An đi."
Ngô Nhị gật đầu, lấy dụng cụ từ bên cạnh rồi vẫy tay: "Lại đây nào."
Thẩm Hoài Chi đây là lần đầu tiên dùng dao khắc, trước khi khắc lên vòng bạc, y đã thử đi thử lại trên gỗ mấy lượt, sau đó lại luyện tập hai lần trên bạc dự trữ của Huệ Tiên Tiệm. Thành quả rõ rệt, từ những nét cứng nhắc, phải nhìn thật kỹ mới nhận ra chữ, dần dần tiến bộ đến mức có thể thấy rõ chỉ trong nháy mắt. Nhưng so với đường nét tinh tế của Ngô sư phó thì vẫn còn kém xa.
Thời gian gấp gáp, Thẩm Hoài Chi cũng không dám chậm trễ, chỉ luyện tập một khắc rồi bắt tay vào việc, từng nét từng nét chậm rãi khắc lên vòng bạc lời chúc chân thành nhất của y.
—
Trong nhà chỉ có một chiếc ô, đã bị Thẩm Hoài Chi mang đi. Lâm Việt tuy có áo tơi, nhưng cuối cùng vẫn không ra ngoài đón người. Chỉ đến khi cơm nước đã xong mà vẫn chưa thấy bóng dáng Thẩm Hoài Chi, cậu mới khoác áo tơi ra cửa.
Chưa kịp cạn một chén trà, cậu đã thấy Thẩm Hoài Chi sải bước đi tới, ô che nghiêng trong tay.
Thẩm Hoài Chi vừa trông thấy Lâm Việt liền cau mày, thậm chí chẳng kịp nói gì, vội vàng ba bước thành hai chạy đến gần, đưa ô che lên trên đầu cậu: "Chẳng phải đã bảo không cần ra đón sao? Áo quần ướt cả rồi, mau vào đi."
Lâm Việt theo y vào trong, nhưng vẫn dùng ánh mắt đầy bất mãn nhìn y, như thể trách hắn vô lý: "Ta mới vừa ra thôi, sao có thể ướt được chứ?"
Thẩm Hoài Chi không nói gì, chỉ vươn tay ôm lấy người bên cạnh, sải bước về lại gian bếp.
Vừa đặt áo tơi và túi sách xuống, y nghiêng đầu đã thấy Lâm Việt đang nhìn mình, đôi mắt sáng lấp lánh, hàng mi dày tựa quạt lông chỉ làm nền cho ánh mắt ấy thêm rực rỡ.
Tim Thẩm Hoài Chi khẽ rung động, bao nhiêu lời trách móc đều không nói ra được, chỉ lặng lẽ thò tay vào ngực áo lấy ra một chiếc hộp gỗ, đưa đến trước mặt cậu: "Quà cho em, hy vọng em sẽ thích."
Vì không biết bên trong là gì, Lâm Việt cũng chẳng rõ nên đưa tay nhận hay cúi đầu chờ đợi, chỉ mỉm cười nhìn y: "Không giúp ta đeo sao?"
Thẩm Hoài Chi hơi sững lại một thoáng, rồi nhanh chóng bước tới trước mặt cậu. Y mở hộp gỗ, đặt nó lên bàn, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy tay Lâm Việt, tháo xuống chiếc vòng cũ trên cổ tay y, rồi chậm rãi đeo vào chiếc vòng mới.
"Có chật không?"
Lâm Việt lắc đầu: "Vừa vặn, không chật." Nói xong, cậu giơ tay lên trước mắt, tay còn lại khẽ xoay chiếc vòng, tỉ mỉ quan sát hồi lâu.
"Rất đẹp, ta đặc biệt thích. Từ hôm nay trở đi, nhất định sẽ luôn mang, không bao giờ tháo xuống."
Thẩm Hoài Chi cũng cười theo, nhưng vẫn lắc đầu: "Sau này ta sẽ mua cho em cái càng tốt hơn."
Lâm Việt hừ nhẹ một tiếng: "Vậy ta cũng không tháo, ta đổi sang tay khác đeo, một bàn tay chẳng phải có thể đeo mấy cái sao?"
"Vậy sau này mua cho em thật nhiều, đeo đầy cả hai tay."
"Được nha!"
—
Ban đêm, gió lạnh lại nổi lên, tuyết rơi lặng lẽ, chẳng một tiếng động. Đợi trận mưa tuyết này qua đi, đã là hạ tuần tháng Chạp.
Sang năm chính là kỳ thi Hương. Theo lệ cũ, phủ học mỗi năm đến Tết đều cho nghỉ 5 ngày, nhưng năm nay, vào đầu tháng Chạp, lại đột ngột thông báo chỉ nghỉ hai ngày, 30 và mùng 1.
Lâm Việt vốn đã lên kế hoạch về nhà, nhưng hiện tại, đành phải gác lại.
Thẩm Hoài Chi khẽ xoa đầu cậu, ôn nhu nói: "Chờ đến tháng 8, thi Hương kết thúc là có thể về rồi. Hoặc nếu không, lần sau khi cha đến, em theo cha về nghỉ ngơi hai ngày cũng được. Ta ở lại một mình cũng không sao."
Lâm Việt dứt khoát lắc đầu: "Ta nhất định phải ở bên huynh, chẳng lẽ để huynh một mình đón Tết sao?"