Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 159: Chương 159




Ngày 28 tháng Chạp, Thẩm Chính Sơ lại đánh xe trâu đến. Mấy tháng nay, ông đã đến không ít lần, dù đường sá không quá quen thuộc, nhưng giờ đã có thể đi từ cổng thành đến hẻm Nghênh Xuân nơi Lâm Việt ở một cách thành thạo.

"Việt ca nhi, vẫn còn bận à?"

Lâm Việt vội vàng từ bếp chạy ra, thậm chí chẳng kịp lau tay: "Cha, hôm nay sao lại đi cửa trước? Aiya, cửa sau bị con khóa rồi. Cha chờ con một chút, để con đi mở cửa."

Thẩm Chính Sơ dắt theo xe trâu, mỉm cười nói: "Không cần vội, cẩn thận kẻo ngã."

Lâm Việt quay đầu cười đáp: "Con biết rồi. Cha, chúng ta dắt trâu vào sân trước đã, rồi con làm cơm cho cha. Trong bếp còn nước nóng, cha uống chút nước rồi nghỉ ngơi một lát đi."

Thẩm Chính Sơ cười lắc đầu, sải bước đi theo: "Việt ca nhi, hôm nay cha đến là để đón hai đứa về nhà ăn Tết. Hoài Chi được nghỉ chưa?"

Bước chân Lâm Việt thoáng khựng lại, nhất thời không biết phải mở lời thế nào về chuyện năm nay bọn họ không thể về.

Một lúc lâu sau, cậu mới mím môi đáp: "Cha, năm nay có lẽ không về được. Hoài Chi chỉ được nghỉ hai ngày, nếu về thì chiều 30 mới tới nơi, sáng mùng 1 ăn xong bữa cơm lại phải lên đường, quá gấp gáp. Bọn con nghĩ đợi đến tháng 8, khi Hoài Chi thi xong sẽ về luôn thể."

Thẩm Chính Sơ chợt nhớ tới lời căn dặn tha thiết của thê tử trước lúc đi: "Nhớ sớm đưa bọn trẻ về nhé. Hôm qua vừa mổ lợn, thịt còn tươi lắm."

Nhớ đến đây, ông bất giác thở dài một tiếng: "Vậy cũng được. Lần này cha mang đến cho hai đứa ít thịt heo mới mổ, hai giỏ trứng gà, còn có một con gà sống nữa. Đợi lát nữa cha giết giúp các con rồi mới về. Lạp xưởng năm nay nhà mình cũng làm nhiều, nhưng chưa khô hẳn, đợi lần sau cha đến sẽ mang cho hai đứa. À, nương con còn làm thêm giày bông mới, cha cũng mang tới rồi, lát nữa thử xem có vừa chân không..."

Hiếm khi cha dài lời như vậy, Lâm Việt nghe mà càng thêm khó chịu. Hay là thương lượng với Hoài Chi một chút, năm nay vẫn nên về nhà đi? Hai ngày thực ra cũng đủ, hơn nữa ngồi xe trâu cũng không quá mệt.

Cậu thật sự rất muốn về thăm cha nương và đệ đệ, đã lâu như vậy không gặp, không biết họ có khỏe không, Lâm Dương học hành thế nào, còn Thẩm Lăng Chi và Phương Tân Giác sau khi thành thân có sống tốt không, có bị nhà chồng làm khó hay không? Bao nhiêu điều lo lắng cứ chất chồng trong lòng.

"Cha, người đừng vội, đợi tối nay Hoài Chi về, con sẽ bàn bạc với huynh ấy. Nếu có thể về, chúng con nhất định sẽ về."

Thẩm Chính Sơ lúc này đã lấy lại bình tĩnh, khẽ thở dài: "Vậy thì quá vất vả. Hoài Chi còn phải học, con vừa lo cửa tiệm vừa quán xuyến việc nhà, cứ chạy qua chạy lại như vậy, thân thể nào chịu nổi? Hai đứa ở lại Phủ thành ăn Tết cũng được, sau Tết ta sẽ dẫn nương lên thăm."

Thẩm Chính Sơ trước nay đến Phủ thành đều không ở lại qua đêm. Ông dỡ hết đồ mang theo trên xe xuống, dùng xong bữa cơm, rồi lại cầm theo lương khô và trà nước mà Lâm Việt chuẩn bị sẵn, đánh xe rời đi. Nhưng kể từ khi tiệm có thêm người làm, mỗi lần như vậy, Lâm Việt đều đưa ông ra tận cổng thành rồi mới quay lại.

"Cha, trên đường đi chậm một chút, nếu mấy ngày tới có thời gian, chúng con nhất định sẽ về."

Thẩm Chính Sơ khoát tay, cười ha ha: "Biết rồi, biết rồi, mau về đi!"

Không khí năm mới ở Phủ thành đã trở nên vô cùng náo nhiệt. Trước cửa nhiều cửa tiệm đều đã treo đèn lồng đỏ, thậm chí có nhà còn dán câu đối xuân mới.

Nhộn nhịp nhất vẫn là những chương trình khuyến mãi của các cửa tiệm, rút thăm trúng thưởng, phiếu giảm giá, ưu đãi đặc biệt, cái gì cũng có.

Đặc biệt khi đi ngang qua một tiệm tạp hóa, không rõ họ đang tổ chức hoạt động gì, mà ngoài cửa đã xếp thành một hàng dài chờ đợi.

Lâm Việt trở về tiệm, bắt đầu chuẩn bị cho việc đóng cửa nghỉ Tết. Chiều hôm nay, sau khi cùng Từ Lạc dọn dẹp xong xuôi, cậu liền gọi người ngồi xuống, ôn hòa nói: "Tiểu Từ, từ hôm nay ngươi được nghỉ Tết rồi, sáng sớm mùng 3 quay lại là được. Đây là tháng lương của ngươi cùng với quà Tết."

Từ Lạc không ngờ ngoài hộp điểm tâm do tiệm chuẩn bị, còn có cả bạc, vui mừng đến mức nụ cười trên mặt không sao giấu nổi.

"Cảm ơn Lâm ca, cảm ơn chưởng quầy! Mùng 3 ta nhất định đến đúng giờ."

Lâm Việt cười gật đầu: "Mau về đi, ăn Tết vui vẻ nhé."

"Lâm ca cũng vậy, vậy ta đi trước đây!"

Tối hôm nay, Lâm Việt kể chuyện này cho Thẩm Hoài Chi. Hai người cân nhắc hồi lâu, cuối cùng quyết định sáng sớm ngày 30 sẽ khởi hành về nhà. Trong Phủ thành có nơi chuyên cho thuê xe ngựa, ngay cả phu xe cũng có sẵn. Dù ngày ấy hầu hết mọi người đều trở về đoàn tụ với gia đình, nhưng vẫn sẽ có người sẵn sàng làm việc để đổi lấy số bạc gấp đôi, nên vấn đề này không cần lo lắng.

"Vậy ngày mai ta sẽ mua thêm ít lễ vật, mang về biếu cha nương hai bên. Khó khăn lắm mới có dịp về, chẳng phải huynh còn muốn đến thăm Cao Tú Tài sao? Cũng phải chuẩn bị quà cáp. Còn có bằng hữu của huynh nữa, xem ra ngày mai ta phải mang theo hai bao tải mới đủ."

Thẩm Hoài Chi nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, dặn dò: "Ngày mai chưa biết khi nào tan học, nếu mua nhiều quá thì bảo chưởng quầy trong tiệm cho người đem về, đừng để bản thân quá mệt, biết không?"

Lâm Việt không từ chối, bởi lẽ những thứ cậu muốn mua thực sự rất nhiều, lại không thể mua hết ở một nơi, có món còn phải chạy sang khu chợ khác. Nếu cứ đi đi về về từng chuyến, e rằng quá mất thời gian.

"Biết rồi, chúng ta mau ngủ đi. Ngày mai là ngày cuối cùng trong năm huynh đến phủ học, phải học hành thật tốt đó."

Thẩm Hoài Chi nhìn phu lang rúc vào lòng mình, nghiêm túc đáp: "Ta sẽ chăm chỉ, em cũng nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai trong Phủ thành chắc chắn có rất nhiều tiệm mở hàng, cứ ngủ thêm một lát rồi hãy ra ngoài. Năm nay em đã hơn nửa năm chưa được ngủ nướng rồi, ngày Tết phải bù lại."

Ngực y khẽ rung theo từng lời nói, Lâm Việt lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn, cảm giác vô cùng an tâm, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng kéo đến, giọng cậu mơ hồ, nhẹ bẫng: "Biết rồi, mai tính tiếp... ngủ thôi."

Sáng sớm ngày 29 tháng Chạp, Lâm Việt đã vác theo sọt trúc ra chợ. Bình thường dậy sớm quen rồi, đột nhiên rảnh rỗi, cậu lại không ngủ được, đành dứt khoát ra ngoài, tranh thủ mua nhiều đồ hơn.

Một vòng dạo quanh chợ kéo dài đến tận giờ Ngọ, cậu mới quay về, trên người chất đầy lễ vật và đồ Tết.

"Cứ để đồ ở đây là được, lát nữa ta sẽ thu dọn. Đa tạ đại ca đã giúp đỡ."

Người kia khoát tay, cười đáp: "Ngài khách sáo rồi, đây là chuyện nên làm."

Ở nhà một mình, Lâm Việt lười nấu cơm, vốn định tùy tiện luộc bát mì, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó trâu quen thuộc.

"Không đúng... Hôm qua cha mới tới, sao hôm nay có thể đến nữa?"

Nhưng cậu vẫn lập tức chạy ra ngoài.

Vừa mở cửa, trước mắt liền hiện ra bóng dáng quen thuộc, Thẩm Chính Sơ dắt trâu đứng đó, trên xe không chỉ có Tống Tầm Xuân, mà còn có cả cha nương và đệ đệ của Lâm Việt, những người cậu đã lâu không gặp.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy bọn họ mỉm cười, Lâm Việt theo bản năng đưa tay che miệng, giọng run run vì kinh ngạc lẫn vui mừng: "Cha! Nương! Lâm Dương! Sao mọi người lại tới đây?"

Lâm Dương là người đầu tiên lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng: "Ca! Chúng ta nhớ ca lắm!"

Lâm Việt hiếm khi cười dịu dàng đến vậy, khẽ đáp: "Ta cũng rất nhớ mọi người."

Thẩm Chính Sơ nhìn người trên xe, rồi chậm rãi nói: "Lần đầu tiên các con đón Tết ở Phủ thành, chúng ta ở nhà không yên tâm. Ban đầu chỉ định mang thêm một xe đồ Tết tới, nhưng cuối cùng bàn bạc lại, vẫn quyết định đến đây đón năm mới cùng các con. Ngay cả chăn đệm cũng mang theo rồi."

Ai cũng biết viện tử của Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi không lớn, không đủ chỗ cho từng ấy người. Bảo ra ngoài thuê trọ thì lại xót bạc, vậy nên bọn họ dứt khoát mang theo chăn đệm, chỉ cần trải ra đất ngủ hai đêm là được, có sao đâu.

Thẩm Chính Sơ lại bổ sung: "Chỉ là năm nay Lăng Chi vừa mới xuất giá, phải ở lại nhà chồng ăn Tết. Nhưng nó có nhờ chúng ta mang lễ vật cho con, nói rằng đến rằm tháng Giêng sẽ lên phủ thăm hai con."

Chu Vấn Lan cũng cười nói: "Ta còn tính bảo đệ đệ con đi thôn Lâm Thủy xem hai đứa có về hay không, ai ngờ tối qua bên thông gia đã ghé qua báo tin. Nói là hai con không về được, hỏi chúng ta có muốn lên Phủ thành cùng nhau đón năm mới không. Ta với cha con bàn bạc một chút, liền quyết định đi luôn."

Lâm Việt vui đến mức như sắp bay lên trời, hệt như một con chim sẻ nhỏ líu ríu dẫn bọn họ vào nhà: "Cha, nương, mọi người mau vào trong ngồi, con pha trà cho, rồi đi nấu cơm ngay, nhanh lắm!"

Tống Tầm Xuân cùng Chu Vấn Lan đều có mặt, sao có thể để cậu động tay nấu cơm được?

Chu Vấn Lan lập tức kéo cậu lại: "Chỉ một bữa cơm thôi mà, gấp gì chứ? Ngồi xuống nghỉ đi. Để ta với bà thônh gia nấu cho, con ra dỡ đồ trên xe xuống trước đi, đừng để chật nhà."

Lần này hai nhà cùng lên, mang theo cũng không nhiều đồ lắm. May mà con trâu nhỏ năm nay ăn uống đầy đủ, vóc dáng cao lớn hơn hẳn, bằng không thì thực sự chẳng kéo nổi từng này người.

Bữa cơm trưa náo nhiệt, cả nhà quây quần ấm áp.

Ăn xong, Lâm Việt dắt Lâm Dương ra ngoài. Trải đệm ngủ dưới đất sao được, vẫn là nên thuê quán trọ thôi!

"Cha, nương, năm nay nhà ta kiếm lời không ít, cũng có mấy chục lượng bạc trong tay, chẳng kém trọ ở quán trọ một hai ngày là bao. Tiền tài kiếm được là để tiêu xài, bằng không vất vả tích cóp để làm gì? Hoài Chi hẳn cũng sẽ không phản đối đâu."

Phụ mẫu hai bên không khuyên nổi cậu, đành mặc cậu tùy ý.

Lâm Việt thập phần may mắn, năm nay trong hẻm Nghênh Xuân khai trương một quán trọ mới. Trước đó cậu đã cố ý đến xem qua, thấy nhà cửa rộng rãi, giá thuê cũng không đắt, vô cùng thích hợp để cả nhà tạm trú. Quan trọng nhất là gần nhà, có thể về ăn cơm chiều, trời sập tối lại quay về quán trọ.

Điều duy nhất khiến Lâm Việt bận lòng là, không biết quán trọ có mở cửa vào dịp Tết không. Có lẽ do cậu may mắn, hoặc cũng có thể do chưởng quầy muốn kiếm tiền, quán trọ này không hề đóng cửa ngày Tết, chỉ là giá phòng tăng lên đôi chút, mỗi gian một ngày mất 40 văn tiền.

Lâm Việt có mặc cả, nhưng rốt cuộc vẫn là ngày Tết, đây lại là lựa chọn tốt nhất bọn họ có thể tìm được, tính ra cũng chỉ giảm được 10 văn một ngày. Ba gian phòng hết 110 văn, cậu dứt khoát đặt hai ngày.

Trong sân, bốn người đều không ngồi yên được, liền đứng dậy quét tước sân vườn, nhà bếp cùng cửa tiệm phía trước. Lại có người từ một góc xó lôi ra xấp giấy dán cửa sổ mới mà Lâm Việt mua, chỉ là không biết cậu định thay tấm cửa sổ nào, đành phải chờ cậu về rồi tính tiếp.

Mặt trời vừa khuất núi, Thẩm Hoài Chi cũng đeo theo túi sách trở về. Nhìn thấy người mở cửa là Thẩm Chính Sơ, y thoáng ngẩn ra, ngay sau đó lại trông thấy cha nương mình cùng nhạc phụ, nhạc mẫu đều có mặt, càng thêm kinh ngạc.

"Cha, nương, nhạc phụ, nhạc mẫu, mọi người tới phủ thành ăn Tết cùng chúng din sao?"

Tống Tầm Xuân gật đầu cười: "Đúng vậy, hai phu phu các con ăn Tết đơn độc, chúng ta đều không yên lòng."

Lâm Việt từ một góc ló đầu ra, cười hì hì: "Ăn cơm tất niên thôi! Tối nay làm không ít món ngon, phải ăn sạch đó nha. Ăn Tết thì không thể để thừa cơm được đâu."

Sáng ngày 30, Lâm Việt cùng Thẩm Hoài Chi đến quán trọ đón người, sau đó cả nhà cùng nhau dạo phố.

Hôm qua Lâm Việt mới mua được một nửa đồ cần dùng đã vội về nhà, phần còn lại đành để sáng nay mua nốt.

Cậu dẫn cả nhà đến một quán chuyên bán canh thịt dê: "Cha, nương, quán này có món bún gạo chan canh thịt dê ngon lắm, chúng ta ăn sáng xong rồi hẵng đi mua đồ tiếp."

Cha nương hai bên cũng mang theo không ít thức ăn, nào là gà, vịt, thịt heo, còn có cả hương kẹo tử do Thẩm Lăng Chi làm.

Lâm Việt tính toán mua thêm một con cá, một tảng thịt dê, lại mua nhiều chút quýt, ngoài ra còn phải mua thêm pháo trúc. Năm nay nhất định phải đón Tết thật tưng bừng náo nhiệt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.