Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 77: Chương 77




Thấy nàng ta rướn cổ nhìn sang bên này, La Vân Khỉ liền khẽ kêu "ai da" một tiếng, ngã nhào vào lòng Hàn Diệp.

Hàn Diệp vội vàng ôm lấy eo nàng, giọng gấp gáp hỏi:

“Sao thế? Bị đau ở đâu à?”

La Vân Khỉ liếc mắt về phía bên kia, giả bộ uất ức nói:

“Vừa nãy ngã, đầu gối va xuống đất, đau lắm…”

Lời tuy có phần bịa, nhưng cũng không hoàn toàn là giả.

Y phục mỏng manh, cú ngã kia đúng là không nhẹ.

Hàn Diệp lập tức quỳ xuống đất, bàn tay thon dài dịu dàng xoa lên đầu gối nàng.

“Đỡ hơn chút nào chưa?”

“Vẫn chưa…” – Nàng lắc đầu, làm nũng.

Hàn Diệp thoáng khẩn trương, liền đưa tay bế nàng lên.

“Chớ để tổn thương đến xương cốt, ta đưa nàng đi tìm lang trung.”

“Không cần đâu, chẳng nghiêm trọng đến thế, chắc chỉ trầy da một chút. Chàng mau thả thiếp xuống đi, bị người khác trông thấy thì không hay.”

La Vân Khỉ rất sợ tốn bạc, nên liền giãy nhẹ rồi nhảy xuống.

Hàn Diệp mặt đầy lo lắng, nói:

“Vậy để ta đưa nàng về, hôm nay được nghỉ nửa ngày, sáng mai ta dậy sớm về học viện cũng không muộn.”

Nói xong liền cõng nàng lên, bước đi thẳng về phía Quan Tuyết Yến đang đứng.

Quan Tuyết Yến tránh không kịp, đành cắn răng bước tới.

“Hàn đại ca, vị này là…”

La Vân Khỉ thầm nhủ: Chẳng phải nói Quan Tuyết Yến ngây thơ đáng yêu sao? Sao nhìn lại giống tiểu bạch liên thế này...

Gặp rồi còn giả vờ không quen, đúng là diễn sâu.

Chân mày Hàn Diệp cũng khẽ nhíu lại.

Chuyện hôm qua hắn đã nghe Lý Thận kể sơ qua, Quan Tuyết Yến và La Vân Khỉ đã từng gặp mặt, lẽ ra nên chào một tiếng "tẩu tử", giờ lại giả vờ xa lạ, quả thực có phần giả tạo.

Nghĩ thế, hắn nhướng mày, giọng thản nhiên:

“Đây là thê tử của ta.”

Rồi quay lại giới thiệu:

“Nương tử, đây là Quan tiểu thư, nhi nữ của Quan phu tử.”

La Vân Khỉ vẫy tay tươi cười:

“Quan tiểu thư, xin chào.”

Nói đoạn lại quàng c.h.ặ.t t.a.y ôm lấy cổ Hàn Diệp.

Thấy hai người thân mật như thế, Quan Tuyết Yến gượng gạo nở một nụ cười cứng ngắc:

 

“Thì ra là tẩu tử, hai người tình cảm thật mặn nồng.”

La Vân Khỉ lập tức tiếp lời:

“Chúng ta là phu thê, đương nhiên tình cảm phải tốt rồi. À đúng rồi, phiền Quan tiểu thư nói lại với học viện một tiếng, tướng công của ta phải đưa ta về nhà, đêm nay sẽ không trở lại học viện.”

Hàn Diệp cũng gật đầu:

“Đúng vậy, vậy chúng ta xin cáo biệt trước.”

Nhìn bóng dáng hai người dần xa, Quan Tuyết Yến siết chặt môi.

Phụ thân từng nói, Hàn đại ca học hành chăm chỉ, sau này tất sẽ tiền đồ rạng rỡ.

La Vân Khỉ chẳng qua chỉ là một nữ nhân quê mùa, sao xứng với hắn?

Bất luận thế nào, nàng ta nhất định phải đoạt lấy Hàn đại ca.

Nghĩ thế, nàng ta cúi đầu ghé tai nha hoàn dặn dò mấy câu.

Nha hoàn mặt đỏ bừng:

“Tiểu thư, chuyện đó… sao mà làm được ạ?”

 

Quan Tuyết Yến cũng đỏ mặt, thấp giọng đáp:

“Ngươi đừng hỏi nhiều, cứ giúp ta tìm đi. Nếu lấy được thứ đó, ta tất không bạc đãi ngươi.”

Nha hoàn cúi đầu:

“Vậy… được, nô tỳ sẽ cố thử. Nếu không lấy được, mong tiểu thư đừng trách.”

Quan Tuyết Yến khẽ véo tay nàng, hạ giọng cảnh cáo:

“Nha đầu này, ngươi chẳng phải có một đường thúc mở hiệu thuốc sao? Nhất định phải có cách. Nếu không mang được về, bản tiểu thư sẽ không cần ngươi nữa.”

Trong khi hai người thấp giọng bàn mưu, Hàn Diệp đã cõng La Vân Khỉ quay về chợ.

Lưu Thành Vũ và Tạ Tường Vi đang lo lắng tìm kiếm, thấy hai người liền chạy tới:

“Hàn đại ca, tẩu tử.”

Hàn Diệp khẽ gật đầu với họ:

“Tẩu tử các ngươi vừa mới trượt ngã, ta đưa nàng về trước.”

Lưu Thành Vũ vội đáp:

“Vậy chúng ta cùng về đi, đồ cũng bán gần hết rồi.”

Tạ Tường Vi nhìn La Vân Khỉ, cảm kích nói:

“Tẩu tử, đôi giày kia của muội đã bán được sáu đồng tiền, đa tạ tẩu tử.”

La Vân Khỉ mỉm cười:

“Khách khí gì chứ, đó là công sức của muội, ta chẳng giúp được gì.”

Tạ Tường Vi vẫn cảm động vô cùng, nói tiếp:

“Lát nữa về, muội sẽ đo người cho Hàn Mặc và Dung Dung, nhanh chóng may quần áo cho hai đứa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.