Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 78: Chương 78




Hàn Diệp nghe đến đây thì thoáng nghi hoặc, không rõ vải ở đâu mà có, nhưng không tiện hỏi trước mặt người ngoài.

Kỳ thực, điều hắn càng muốn biết hơn là — bài thơ ngày hôm qua có phải là nàng làm không?

Ra khỏi trấn, La Vân Khỉ liền chủ động xuống lưng, đường xa như vậy nàng cũng không nỡ để Hàn Diệp cõng mãi.

Hàn Diệp đành bất đắc dĩ, giống như lần trước, đỡ nàng đi chầm chậm.

Hai tiểu hài tử thấy đại ca trở về thì mừng rỡ không thôi, không ngừng khen tẩu tử tốt.

Thấy trên mặt hai đứa nhỏ đã có thêm chút thịt, Hàn Diệp càng thêm cảm thấy có lỗi với La Vân Khỉ.

Cơm nước xong, hắn liền ra sân chẻ củi.

Thấy củi chất cao gần đến thắt lưng, La Vân Khỉ vội giật lấy rìu, đưa cho hắn một bát nước:

“Chỗ này dùng được mấy ngày rồi, nghỉ một chút đi.”

Hàn Diệp uống một ngụm, ngồi xuống tảng đá ngoài cửa, ánh mắt tò mò hỏi:

“Vải vóc đó… là mua sao?”

La Vân Khỉ mỉm cười:

“Không phải đâu…”

Lúc này, La Vân Khỉ đem chuyện ba người La gia bị đánh kể lại một lượt, vừa nói tới việc là Phương Lộc Chi ra tay dạy dỗ giúp nàng, sắc mặt Hàn Diệp liền trở nên trầm tĩnh, có chút lạnh nhạt.

La Vân Khỉ thấy hắn lại ăn dấm chua, không khỏi véo mạnh một cái lên vai hắn, trừng mắt nói:

“Chàng đừng có nghĩ bậy, sau này chàng công thành danh toại, ai từng quen biết chàng đều sẽ ngước nhìn không kịp!”

Hàn Mặc lập tức tiếp lời:

“Đúng thế! Tẩu tử còn nói sau này đại ca sẽ làm quan to kia mà!”

Hàn Diệp nghe vậy, khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt có vài phần chăm chú:

“Sao nàng chắc chắn thế?”

La Vân Khỉ khẽ mím môi cười:

“Thiếp biết xem tướng, lần đầu nhìn thấy chàng đã biết chàng không phải người phàm tục.”

Ánh mắt Hàn Diệp thoáng hiện ý cười, xen chút trêu chọc:

“Nếu đã thấy ta tốt như thế, sao nàng lại còn treo cổ tự vẫn?”

La Vân Khỉ không chút chột dạ, lập tức bịa ra một lý do đường hoàng:

“Đó là thiếp thử thách chàng!”

Hàn Diệp nhìn nàng, mắt lóe sáng, hỏi:

 

“Thật ư?”

La Vân Khỉ mặt không đổi sắc, đáp:

“Đương nhiên, thiếp sao có thể dối chàng?”

Hàn Diệp lại hỏi:

“Bài thơ cúc hôm qua, là nàng làm ra phải không?”

La Vân Khỉ trong lòng khẽ rùng mình: Quả nhiên hắn biết rồi...

Chỉ là không rõ Quan Tuyết Yến miêu tả nàng thế nào.

Nàng lại không hề hay biết, chuyện kia Quan Tuyết Yến nào dám nhắc tới nửa lời, tất cả đều là từ miệng Lý Thận lộ ra ngoài.

 

Nghĩ đến hậu hoạ về sau, La Vân Khỉ lập tức lắc đầu như trống bỏi, quyết không nhận:

“Tất nhiên là không phải rồi, chàng cũng quá đề cao thiếp rồi, thiếp đâu có học vấn cao đến thế.”

Hàn Diệp nhíu mày, truy hỏi:

“Vậy bài thơ khí khái như vậy là ai làm ra?”

La Vân Khỉ thuận miệng bịa đại:

“Là một người họ Hoàng, từng sống ở La gia thôn, rất thích làm thơ vịnh ra đấy.”

Hàn Diệp lập tức đứng bật dậy, đôi mắt sáng rỡ:

“Vị Hoàng tiên sinh ấy nay còn ở đó không? Nương tử có thể dẫn ta đến bái phỏng không?”

Quả nhiên là một thư sinh mê chữ, nghe đến thi tài liền kích động hơn ai hết

La Vân Khỉ âm thầm trợn mắt, ngoài mặt thì làm ra vẻ tiếc nuối:

“Chậc, muộn rồi… người ấy đã sớm qua đời.”

Hàn Diệp giậm chân tiếc nuối:

“Vị Hoàng tiên sinh ấy tài hoa như thế, sao ông trời chẳng cho sống thêm mấy năm nữa?”

Thấy hắn thực sự buồn rầu, La Vân Khỉ cũng mềm lòng, bèn nói:

“Thi phẩm của người ấy thiếp còn nhớ được vài bài, nếu chàng thích, thiếp đọc cho chàng nghe.”

Hàn Diệp liền vui mừng, nắm lấy vai nàng, mắt sáng như sao:

“Tốt quá! Nàng mau đọc cho ta nghe đi!”

La Vân Khỉ hắng giọng, định đọc bài thơ cúc khác của Hoàng Sào, nào ngờ vừa mới mở miệng, thì từ ngoài cửa, Lưu Thành Vũ hớt hải chạy vào.

“Hàn đại ca! Tẩu tử! Mẫu thân ta… mẫu thân ta mất rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.