Tô Hòa cũng không ngờ rằng trong phòng lại toàn là những thứ đồ chơi này.
Khi đó cô chỉ cảm ứng được những thứ ở trong có lợi nhuận rất cao, nghĩ rằng đó có thể là những loại mỹ phẩm giả, hoặc một số thứ khác.
Không ngờ lại là những thứ này?
Hơn nữa, nhìn hình dáng thì có vẻ như không phải để bán.
Chẳng lẽ là tự dùng riêng?
Tô Hòa liếc nhìn Bùi Tú cũng đang ngẩn người bên cạnh.
Khi nhận ra Tô Hòa đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, Bùi Tú chợt đỏ mặt, lắp bắp giải thích: "Cái này không phải của tôi, không liên quan gì đến tôi, tôi không biết gì cả!"
Tô Hòa chỉ cười ha hả, cư dân mạng trong phòng livestream cũng cười theo.
Lần này thật sự là oan cho Bùi Tú, cô ta thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng Tô Hòa đột nhiên nheo mắt lại nhìn về phía một cánh cửa nhỏ ở bên cạnh.
Nếu như đoán không nhầm thì đây có lẽ là một phòng thay đồ.
Nhưng cô lại cảm nhận được một mùi hương không bình thường từ phía sau cánh cửa?
Tô Hòa đi tới, ngay khi mở cửa ra, phòng livestream đã bị khóa!
Lý do: Phát tán hình ảnh không đứng đắn.
Nhưng Tô Hòa lúc này không có tâm trạng để quan tâm đ ến việc đó, toàn bộ tâm trí và ánh mắt đều tập trung vào những bức ảnh dán đầy trên tường trong phòng.
Là những cô gái khác nhau, không một mảnh vải che thân, biểu cảm đau đớn khổ sở.
Bùi Tú đi vào sau cũng bị sốc, còn ngạc nhiên hơn cả lúc nhìn thấy cả phòng đầy đồ chơi.
Cô ta biết gần hết các cô gái trong ảnh, họ đều là khách hàng của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
Bỗng nhiên, Bùi Tú cứng đơ người, đôi mắt mở to đầy vẻ khó tin.
Cô ta thậm chí thấy cả ảnh của chính mình?!
Bùi Tú lập tức lao đến nhìn chằm chằm vào bức ảnh của chính mình.
"Làm sao có thể là tôi được? Không thể nào là tôi, chuyện này xảy ra khi nào, sao mà tôi không có bất kỳ ấn tượng nào!"
Bùi Tú là không thể nào chấp nhận được, còn Tô Hòa lại bình tĩnh hơn nhiều, trực tiếp chụp ảnh làm bằng chứng rồi gọi điện báo cảnh sát.
"Alô, đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án. Địa chỉ là khu biệt thự quốc tế Gia Mỹ ở ngoại ô phía Tây An Dương..."
"Con khốn, im miệng." Vừa nghe thấy hai chữ báo án, Bùi Tú chợt giật mình lao tới định giật lấy điện thoại của cô.
Tô Hòa nhanh chóng né tránh.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô ta: "Bây giờ đối phương còn muốn tấn công tôi, thậm chí có thể còn muốn giết tôi, các người nhanh đến đây đi."
Bùi Tú nghe thấy những lời bịa đặt của cô mà tức giận đến nỗi lồ ng ngực phập phồng, ánh mắt căm phẫn nhìn cô.
"Muốn chết hả, vậy tôi sẽ thành toàn giúp cô."
Phòng livestream đã bị khoá nên Bùi Tú không còn sợ nữa, cô ta cầm lấy chiếc ghế trang điểm bên cạnh ném về phía Tô Hòa.
Tô Hòa nhanh nhẹn tránh sang một bên, tiến lại phía sau Bùi Tú, giơ chân lên đá cô ta sang một bên.
Cô định quay lại tìm người còn lại thì phát hiện ra người đàn ông có râu quai nón đang cầm dao từ từ tiến lại gần.
Người đàn ông râu quai nón vốn định tấn công bất ngờ, nhưng thấy mình đã bị phát hiện nên không thèm giả bộ nữa.
"Con đĩ, mày đi chết đi!"
Nói xong, anh ta vung dao về phía cô.
Ánh mắt Tô Hòa lạnh nhạt, không hề sợ hãi cũng chẳng né tránh, chỉ bình tĩnh nhìn con dao chém vào mặt nạ của mình.
"Răng rắc." Một tiếng giòn tan vang lên, con dao bị gãy.
Còn mặt nạ của cô không hề bị tổn hại gì.
Người đàn ông râu quai nón bị sốc, nhưng chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên thấy ánh mắt dưới mặt nạ của cô xoáy thành vòng xoáy vàng.
"Ma~"
Người đàn ông râu quai nón hoảng sợ đến mức giọng nói cũng run rẩy, vội vã bỏ lại nửa con dao rồi quay đầu bỏ chạy.
Nhưng sao Tô Hòa có thể để đối phương chạy thoát được, ánh sáng vàng trong mắt cô lan tỏa ra, một chùm ánh sáng đánh vào sau gáy anh ta.
Người đàn ông râu quai nón ngã quỵ xuống đất, hoàn toàn bất tỉnh.
Lúc quay đầu nhìn Bùi Tú đã bị dọa đến choáng váng: "Chuyển tiền ngay, nếu không tôi sẽ giết cô."
Bùi Tú bị hù cho run rẩy, lập tức lấy điện thoại di động ra chuyển khoản.
"Chuyển chuyển chuyển, tôi sẽ chuyển hết tiền cho cô, cô cô đừng giết tôi."
Bùi Tú thực sự cho rằng người đàn ông râu quai nón đã bị Tô Hòa giết chết, nên sợ hãi chỉ muốn bỏ tiền ra để bảo toàn mạng sống.
Tô Hòa thấy cô ta đã chuyển tiền thì không tiếp tục gây khó dễ nữa, vung tay một cái làm Bùi Tú ngã xuống ngất đi.
Nhiệm vụ hoàn thành, Tô Hòa cũng không ở lại lâu.
Cô còn phải đi tìm một người khác, người này cũng là nhân vật chủ chốt trong vụ việc lần này.
Chẳng bao lâu sau khi cô rời đi, cảnh sát đến hiện trường nhanh chóng kiểm tra phát hiện hai người ngất xỉu trong phòng thay đồ, cùng với những bức ảnh đáng kinh tởm đầy phòng.
Các cảnh sát cũng bị sốc, qua những bức ảnh cho thấy vụ án này lớn đến mức nào.
"Đem hết về."
Một cảnh sát lớn tuổi lộ ra ánh mắt nghiêm nghị, ông đưa ra chỉ thị, lập tức có người được phân công thu thập các bằng chứng trong căn phòng này.
Còn về Bùi Tú và người đàn ông râu quai nón, ngay khi cảnh sát chạm vào thì họ cũng tỉnh dậy, bắt đầu la hét hoảng sợ.
"Có ma, có ma! Cứu mạng, có ma muốn giết tôi."
Người đàn ông râu quai nón tỉnh dậy trước, nhìn thấy cảnh sát mà cảm giác còn gần gũi hơn cả gặp mẹ mình, ôm chầm lấy một cảnh sát trẻ không buông tay.
Cảnh sát trẻ chỉ thấy rất bối rối, vừa định an ủi anh ta và giải thích rằng trên đời này không có ma thì bất ngờ nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Bùi Tú bên cạnh.
"Quái vật giết người, mau đến cứu tôi! Có quái vật giết người!"
Bùi Tú vừa hét vừa bò dậy, dùng tay chân để di chuyển, nhưng không phải là để trốn thoát mà là tìm kiếm sự bảo vệ từ phía cảnh sát, lao về phía họ.
Mấy người cảnh sát nhìn nhau đầy ngạc nhiên, không hiểu họ đã bị dọa đến mức nào mới sợ hãi như vậy?
"Đưa đi, đưa đi." Vị cảnh sát lớn tuổi nhắm mắt lại nói với vẻ bất lực, nói xong dường như nghĩ đến điều gì đó, ông tiếp tục nói: "Thông báo cho sở, chuẩn bị kiểm tra ma tuý."
Bùi Tú và người đàn ông râu quai nón bị đưa đi.
Không lâu sau Tô Hòa cũng đến bệnh viện thẩm mỹ Lai Mỹ.
Tòa nhà cao mười mấy tầng, đỉnh của nó sáng ánh đèn với bốn chữ lớn.
Thẩm mỹ Lai Mỹ.
Trong bầu không khí đen tối như mực của ban đêm, nó đặc biệt chói mắt.
Bước vào trong không gian trắng toát, phía trước là một nhân viên lễ tân mặc đồng phục y tá.
"Xin hỏi cô tìm ai, có hẹn trước không ạ?"
Tô Hòa nhìn cô ta một cái, miệng khẽ nhếch lên: "Sao vậy, hôm nay không xem livestream à?"
Nếu đã xem livestream thì sao có thể không biết cô đến để gây rối chứ!
Nữ y tá ở quầy lễ tân bị câu hỏi của cô làm cho ngẩn ngơ, đang không biết phải làm gì thì một nữ y tá khác từ nhà vệ sinh trở về vội vã chạy tới.
Một tay kéo cô ta qua một bên thì thầm.
Tô Hòa nhìn họ một cái, sau đó quay người đi thẳng vào trong.
Nữ y tá không biết tình hình cho đến khi nghe xong những tin đồn từ nữ y tá kia nhất thời há hốc miệng, vẻ mặt ngạc nhiên viết rõ hai chữ "bùng nổ" trên đó.
"Vậy chúng ta có nên ngăn cô ấy lại không?"
Nữ y tá vẫn còn chút đạo đức nghề nghiệp nhưng không nhiều, nên rất phân vân.
"Cô điên rồi, cô ấy là một streamer đòi nợ, nếu cô dám ngăn cản, cẩn thận cô ấy mở miệng tiễn cô vào tù luôn đó."
Y tá kia cắt ngang suy nghĩ dũng cảm của cô ta, còn đẩy cô ta trở lại chỗ ngồi.
"Chúng ta không biết gì cả, không thấy gì cả."
Nữ y tá kia suy nghĩ một chút rồi gật đầu thật mạnh: "Ừm!"