Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 95: Chương 95




Cũng vào khoảng giữa năm ngoái đây, mọi người cũng tụ tập lại đông người như thế này, là vì để tìm vị ân nhân đã thấy tiền bị mất và trả lại cho bí thư Lý.

Khi đó Tô Đại Lực đã tự nhận mình là người làm và bị bí thư Lý tát thẳng vào mặt ngay lúc ấy, khiến cho anh ta không còn mặt mũi nào trong suốt thời gian dài.

Tô Đại Lực không thể nào vui nổi thậm chí anh ta còn chả muốn ra khỏi nhà.

Cũng vì sự kiện này, mọi người mới biết Tô Cần không phải người không có chỗ dựa và lý lịch cụ thể, lý lịch của anh ấy cũng thuộc dạng không thể đem ra để đùa giỡn.

Cũng từ lúc đó, mọi người bắt đầu nhìn anh ấy bằng một con mắt khác, đã không còn là sự khinh thường nữa, mặc dù trước đó họ đối xử với anh ấy vốn là không có chút khinh thường nào.

Bây giờ, Tô cần đã không còn là Tô Cần ngốc nghếch, hiếu thảo và lương thiện mà trước kia họ từng biết, anh ấy đã trở nên... cứng rắn hơn và thông minh hơn rất nhiều.

 

Sự thay đổi này của anh ấy khiến cho dân làng cảm thấy mừng thay cho anh ấy. Mọi người đều sẽ trưởng thành, chỉ là anh ấy trưởng thành muộn hơn so với những người khác.

Tô Cần phải có đủ dũng khí để thoát khỏi cái đại gia đình chà đạp cấu xé lấy người thân để tồn tại, thoát khỏi xiềng xích đã giữ chặt anh ấy lại từ khi còn nhỏ, cống hiến cả cuộc đời mình cho đại gia đình. Biết bao nhiêu người không thấy được lợi ích và tác hại trong việc này, để rồi bị xiềng xích cả đời?

"Hỡi các thành viên trong xã đoàn, hôm nay chúng ta tập hợp lại với nhau không phải vì những sự việc khác, mà là vì lợi ích của tất cả chúng ta." Ông Sơn bước lên bục và bắt đầu nói một cách chậm rãi.Trước mặt ông ấy dựng lên một chiếc micro, chiếc micro này là hàng cũ của xã, nghe hơi ù nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến bài phát biểu của ông.

Ông ấy tiếp tục: "Mọi người đều đã làm việc một năm, và hẳn mọi người đã phải suy nghĩ về điểm công việc của mình, và tính rằng chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu lương thực"

Lão Sơn dừng lại một quãng: "Vào mùa thu hoạch, điểm công này nên được tính toán cho mọi người, nhưng nó chỉ là chúng ta mới tính toán lúc đầu, bây giờ đã gần đến cuối năm, cũng là lúc để giải quyết tất cả các điểm công trong năm"

Dưới sân khấu, các thành viên trong xã đoàn rất hào hứng, sau khi đếm điểm công việc liền đi nhận lương thực, nhiều gia đình bắt đầu hết lương thực cũng đều đi nhận.

Có một số người thì nghĩ xem họ có bao nhiêu điểm công. Một vài người thì nghĩ rằng họ ít khi nghỉ làm và có thể nhận được nhiều lương thực hơn những người khác, trong khi có những người nghĩ rằng họ có thể không nhận được nhiều lương thực như họ tưởng tượng.

Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng trong đầu họ.

Tô Vãn Vãn đang ngồi trên lưng Lục Tư Hoa ở giữa ngay giữa đám đông nhộn nhịp. Cô bé dường như rất phấn khích, cô bé chưa bao giờ thấy việc phân phát lương thực diễn ra như thế nào. Dù là ở kiếp trước hay kiếp này, cô bé đều chưa từng tham gia. Kiếp trước cô bé sinh ra trong một gia đình giàu có, hoàn toàn là ba mẹ và anh trai mua đồ ăn cho chứ cô bé chưa từng tham gia loại hình thức phân phát thức ăn ở nông thôn như thế này. Ở kiếp này, vài tháng trước cô bé vẫn còn nhỏ tuổi và khi ấy cũng chưa có phân phát lương thực.

Ở Lúc này, bác Đại Minh bước tới, gọi ông nội Tô cùng bàn bạc tính toán, bắt đầu báo cáo điểm công của từng gia đình.

Một số người đã tự tính toán điểm công của mình và họ đưa ra những ý kiến khác nhau.

Nó có thể được sửa ngay tại thời điểm đó.

Thực sự có một số nhà đã tính sai điểm công của họ, nhưng sau cùng mọi thứ đều được sửa lại.

Tô Vãn Vãn trông thấy vậy, bỗng chốc cảm thấy vui vẻ. Điều này cũng giống như kiếp trước cô bé nghe các anh trai nói về tình hình công việc của công ty họ.

Những điểm công này giống như chấm công trong công việc, điểm danh thi thoảng vẫn sẽ có sai sót, nhưng vẫn có thể sửa được.

Tuy nhiên, cô bé nghe nói rằng các điểm công sẽ được ghi lại bởi một chuyên gia được phân công, sau đó sẽ ký tên của mình lên sao? Làm cách nào mà có thể sai sót như vậy?

Cô bé nhìn về phía ông nội Tô, ông ấy là kế toán, và công việc tính toán hàng ngày cũng là do ông phụ trách.

Nhưng người ghi chép không phải ông ấy, có lẽ là một người mà ông Tô cũng không hay biết. Có một số quy định về bao nhiêu điểm công có thể đổi lấy bao nhiêu lương thực.

Tùy vào số điểm công ít nhiều bao nhiêu thì có thể đổi được từng ấy lương thực, Tô Cần vừa vào đội vận chuyển được ba tháng, nhưng họ đã sớm dùng tiền để bù đắp cho những điểm công này.

Trong đoàn có một quy định, có thể dùng tiền để bù điểm công việc, bộ phận lữ đoàn cũng khuyến khích mọi người tìm kiếm nghề tay trái, những công việc có thể phụ giúp mọi người, bởi vì nếu không đi làm, họ sẽ không có điểm công, không có điểm công thì cũng không được cung cấp lương thực, vào thời điểm ấy mọi người đã thống nhất đưa ra một quy định, đó là những người làm các công việc phụ, hoặc có thể dùng tiền để bù vào điểm công của mình.

Trong chín tháng đầu tiên, Tô Cần hầu như ngày nào cũng làm việc, rất ít khi xin nghỉ phép một hai ngày. Ba tháng sau đó, bởi vì anh ấy phải điều đến đội vận chuyển nên anh ấy không có thời gian làm việc, nhưng Tô Cần đã hứa sẽ dùng tiền để bù đắp.

Khi ông nội Tô đang tính điểm công của mọi người, ông ấy cũng vô tình biết về điểm công của Tô Cần.

Lúc ấy ông ấy rất kinh ngạc, có hỏi Tô Cần cũng không nói gì, ông cũng đã hỏi đội trưởng cùng bí thư chi bộ, nhưng cũng không ai trả lời.

Khi đó, ông ấy tò mò đến nỗi như có mèo cào trong tâm, trong lòng khó chịu đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Cậu con trai ngày càng nằm ngoài vùng kiểm soát của ông ấy, sự khó chịu trong lòng ông ấy ngày một tăng lên.

Có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn nếu như lúc đó không quyết định ly thân.

Nhưng vì bọn họ đã ly thân, ông ấy và bà ta là ba mẹ của người con thứ hai, ông ấy chắc chắn là không có vấn đề gì, nhưng ông ấy không thể giúp anh ấy được.

Giờ hối hận cũng có ích gì đâu? Làm thì đã làm rồi, hối hận cũng vô ích, điều quan trọng bây giờ là phải giữ vững tinh thần của mình và sưởi ấm trái tim của đứa con thứ này.

Ông ấy đáng ra không nên để cho bà nội Tô đi mất, đến cuối cùng kết quả thành như thế này sao? Nếu như không rơi vào thế bí, chỉ với quan hệ giữa con thứ hai và bí thư Lý, công việc của con thứ ba liệu có thể xử lý ổn thỏa hay không? Bây giờ, Tô Thành Tài thì không có việc làm, và Tô Cần thì chưa bao giờ nghĩ đến việc giúp đỡ anh ta. Mọi thứ dường như đều khó khăn hơn nhiều từ khi ly thân.

Khoảng thời gian gần đây cũng xảy ra một số chuyện kỳ lạ. Ông nội Tô nhìn về hướng đám đông tấp nập, nhưng không thấy Tô Cần ở đâu hết, lẽ ra anh ấy đã phải có mặt rồi chứ?

Hôm nay là sự kiện lớn tính điểm công để phân phát lương thực, anh ấy sao lại có thể vắng mặt?

Chẳng lẽ lại có công chuyện quan trọng hơn cả việc tính điểm công nhận lương thực sao?

Đột nhiên, ông nội Tô cảm thấy trong lòng bùng lên một cơn giận không tên.

Khi ông ấy đảo mắt nhìn xung quanh đám đông, bà nội Tô cũng đang nhìn mọi người, tất nhiên cũng không tìm thấy người đứa con thứ đã làm được nhiều công điểm nhất trong tất cả những người ở đây.

"Thằng hai của tôi đâu?” Bà ta trừng mắt nhìn Lục Tư Hoa.

Lục Tư Hoa nói: "Hôm nay chồng con có việc bận, không thể tham gia sự kiện hôm nay được."

“Nó có việc gì mà còn quan trọng hơn cả nhận lương thực?” Bà nội Tô suýt chút nữa nghiến răng nghiến lợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.